Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

— Là rất tốt —

Bất kể là Tứ hoàng tử hay là các đệ tử ngồi ở xung quanh, nghe được câu trả lời của Thủy Lung, trong lòng đều cảm thấy khó hiểu.

Vốn mọi người nhìn thấy, lấy thân phận và dung mạo của Võ vương, dù là thế nào cũng sẽ không coi trọng Bạch Thủy Lung. Lấy mức độ lưu luyến si mê của Bạch Thủy Lung dành cho Vũ vương, cũng sẽ không đối xử tốt với Võ vương. Nhưng hai người họ lại ở chung với nhau rất vui vẻ làm cho người ta mở rộng tầm mắt, khiến cho người ta không sờ ra được manh mối nào.

Thời gian trôi qua, đệ tử đến lớp học ngày càng nhiều.

“Ta đi nơi khác tham quan một chút.” Thủy Lung đứng lên nói một câu, cũng không có nhìn Bạch Thiên Hoa muốn giữ nàng lại, liền dẫn Mộc Tuyết rời đi.

Một đường đi tới phòng sách của Quốc Tử Giám, thủ vệ đứng ngoài cửa nhìn thấy Thủy Lung cũng biết được thân phận của nàng, cho nên không có ai ngăn chặn đường đi của nàng.

Trong phòng sách không có đốt đèn, chỉ có mấy viên dạ minh châu phát ra quầng sáng êm dịu, nhẹ nhàng. Làm cho ánh sáng trong phòng sách mờ tối vô cùng.

Mộc Tuyết đi theo Thủy Lung lên thang lầu, ngờ vực hỏi: “Lung tỷ tỷ, tỷ đang tìm cái gì?”

“Ở trong phòng sách đương nhiên là phải tìm sách rồi.” Thủy Lung khẽ đáp, dựa vào trí nhớ ít ỏi, tìm kiếm một quyển ghi chép có viết lại một ít lịch sử.

“Tìm được rồi.” Đi lên phía bên phải của lầu hai, trong góc tối. Thủy Lung rút ra một quyển sách dày cộm.

Mộc Tuyết cẩn thận dựa sát vào, nhìn thấy trên bìa sách viết bốn chữ ‘Trào Phượng bí tân’.

“Trào Phượng? Chính là trong lời đồn thống nhất thiên hạ? Một quốc gia cực mạnh, Trào Phượng quốc?” Mộc Tuyết kinh ngạc hỏi.


Thủy Lung gật đầu, mở ra sách xem tỉ mỉ.

Hôm nay, nàng đồng ý theo Bạch Thiên Hoa đến Quốc Tử Giám, không có hoàn toàn là vì thỏa mãn sự mong muốn của Bạch Thiên Hoa, đó là vì Thủy Lung bỗng nhiên nhớ đến ở Quốc Tử Giám từng xem qua một quyển sách.

Trong trí nhớ của Bạch Thủy Lung trước kia, nàng ta còn không có xem hết quyển sách, một ít đoạn trí nhớ ngắn làm cho Thủy Lung nhớ tới một tin tức đặc biệt. Ví dụ như ‘chính mình’ đưa hoa tai ngọc cho Trưởng Tôn Lưu Hiến, điêu khắc trên đó cùng với ngọc ấn của hoàng thất Trào Phượng giống nhau như đúc.

Thủy Lung chậm rãi lật trang sách xem, nhìn kỹ nội dung bên trong.

Trào Phượng quốc, tín ngưỡng thần thú Trào Phượng, huyết mạch của hoàng thất được ông trời ưu ái, mỗi người đều sở hữu khuôn mặt tuyệt sắc, vả lại thiên phú hơn người, được mọi người gọi là thiên tử thật sự. Đến sau khi Trào Phượng quốc thống nhất thiên hạ, ngồi hưởng ngàn năm phồn hoa, trở thành hoàng tộc tồn tại lâu đời nhất trong lịch sử, mãi cho đến trăm năm trước bỗng nhiên bị chia rẽ diệt vong.

Trong sách ghi lại từng chút từng chút một sự nghiệp vĩ đại trong một ngàn năm qua của Trào Phượng quốc, mãi cho đến trang cuối, nhắc tới một tin tức làm cho Thủy Lung phải để ý.

Nghe đồn, Trào Phượng quốc bỗng nhiên bị chia rẽ diệt vong, trong một đêm hoàng thành biến mất không thấy, hoàng thành này có che giấu kho báu vô tận của Trào Phượng quốc trong một ngàn năm qua, chỉ cần tìm được hoàng thành này liền có thể giàu sánh bằng một quốc gia. Còn có báu vật quý giá của Trào Phượng quốc — Thuốc trường sinh bất lão! [1]

Chuyện này đều là nghe đồn, người đời rất ít ai biết, nhưng mà có biết cũng không ai tin tưởng, phần lớn mọi người đều coi đó là truyền thuyết, chuyện xưa kể lại nghe chơi, không có ai coi đó là thật.

Thủy Lung xem xong sách liền đóng sách lại, sóng mắt xao động.

“Lung tỷ tỷ?” Mộc Tuyết cảm thấy tươi cười này của Thủy Lung rất khác thường, rất là sâu xa, lại đoán không ra suy nghĩ trong lòng của nàng.

“Chẳng trách được vì sao Trưởng Tôn Lưu Hiến lại mua sát thủ giết người.” Thủy Lung nói khẽ, ngón tay cọ xát trên bìa quyển sách.

Hoa tai ngọc mà Bạch Thủy Lung trước kia đưa cho Trưởng Tôn Lưu Hiến, là vật mà nàng ta đeo trên người từ nhỏ đến lớn, Phượng Ương luôn dặn đi dặn lại không được tùy tiện đem cho người khác, càng nhắc nhở nàng nếu có ai hỏi phải nói hoa tai này là vô tình mua được ở một của hàng.


Lúc đó, quan hệ giữa Bạch Thủy Lung và Phượng Ương vì Trưởng Tôn Lưu Hiến mà trở nên không tốt, nhưng nàng vẫn luôn tôn kính và tin tưởng người sư phụ này. Vì vậy, hoa tai ngọc vô tình bị Trưởng Tôn Lưu Hiến phát hiện, sau đó bị xin đi, bất kể Trưởng Tôn Lưu Hiến hỏi như thế nào, nàng vẫn dựa theo lời của Phượng Ương nói lại cho Trưởng Tôn Lưu Hiến nghe nguồn gốc của hoa tai ngọc.

Nếu như hoa tai ngọc thật sự có quan hệ với Trào Phượng quốc, Trưởng Tôn Lưu Hiến lợi dụng xong Bạch Thủy Lung, vi muốn che lại miệng của nàng, vĩnh viễn che dấu tin tức của hoa tai ngọc, giết nàng là biện pháp tốt nhất để giữ bí mật.

Mộc Tuyết cái hiểu cái không, nhìn sách sử ‘Trào Phượng bí tân’, lại nhìn xem Thủy Lung.

Thủy Lung cũng không có giải thích nhiều cho nàng hiểu, dù sao nàng cũng không có biết rõ sự thật, nhưng nàng biết một chuyện — đó là muốn lấy hoa tai ngọc trở về, sợ là không có dễ dàng như vậy.

Lúc này, Mộc Tuyết bỗng nhiên ngừng lại hô hấp, Thủy Lung nhạy bén nhận thấy biến hóa của nàng, im lặng che giấu đi hơi thở của mình, liếc mắt qua nàng, dùng ảnh mắt hỏi: Chuyện gì xảy ra?

Mộc Tuyết giật giật môi, chỉ vào phía nam ở hai người đứng trước mặt, dùng khẩu hình miệng nói: Bên kia có mật thất [2] có người ở bên trong.

Ánh mắt Thủy Lung chợt lóe, cũng dùng khẩu hình miệng hỏi: Có cách nào biết bọn họ nói gì không?

Mộc Tuyết nhẹ nhàng gật đầu.

“Bản lĩnh của Mộc Tuyết thật tài giỏi” Thủy Lung thật lòng thật dạ khen ngợi.

Năng lực này của Mộc Tuyết, phải nói là năng lực số một, Thủy Lung cho rằng cái này giống như một loại dị năng, năng lực đặc biệt có thể cùng sinh vật tâm linh tương thông [3], cũng không thể nói là huấn luyện thì sẽ huấn luyện đi ra.

Mộc Tuyết ôn nhu cười, nét mặt tươi cười giống như tuyết hòa tan, tràn trề linh khí.


Trong thời gian tiếp theo, Thủy Lung vẫn như trước lật xem một cuốn sách khác, trên thực tế là nàng chú ý đến khẩu hình miệng của Mộc Tuyết, xem nàng lặp lại lời đối thoại của hai người trong mật thất.

‘Ngươi đã trở lại, nói rõ ngươi cũng đã suy nghĩ rõ ràng?’

‘Ừ.’

‘Ngươi biết nên làm như thế nào, không cần mơ ước vẩn vơ đùa giỡn thủ đoạn nhỏ, tất cả mọi chuyện ngươi làm ta đều biết.’

‘…Rốt cuộc ngươi là ai?’

‘Ta là ai không quan trọng, quan trọng là… Ngươi phải biết chính mình là ai, Tây Lăng Khánh vương gia.’

‘Câm miệng!’

‘Ha ha đây là thẹn quá hóa giận à? Thật không hổ là đệ nhất mĩ nam của Tây Lăng quốc, liền ngay cả dáng vẻ tức giận cũng thật là tuấn mỹ.’

‘Ta kêu ngươi câm miệng.’

‘Ta nghĩ, nếu sau khi Võ vương trở về, danh hiệu đệ nhất mĩ nam của Tây Lăng quốc của ngươi chắc chắn trở thành có tiếng mà không có miếng. Võ vương gia, ngươi cần phải cố gắng trông chừng, hắn chính là vật cản lớn nhất của chính ngươi.’

‘Không phải cái gì ngươi cũng biết sao? Tại sao không xác định được thời gian?’

Im lặng một hồi, Mộc Tuyết dùng khẩu ngữ nói với Thủy Lung. Người xưng là Khánh vương đã đi rồi, vốn tưởng người kia cũng rời đi, nhưng không đoán được hắn còn nỉ non nói một câu, làm cho Mộc Tuyết kinh ngạc.

“Làm sao?” Thủy Lung nhíu mày hỏi.


Mộc Tuyết nhìn Thủy Lung, mày khẽ nhíu, ngập ngừng một lát rồi nói: “Người nọ trước khi rời đi nói một câu.” Thấy ánh mắt dò hỏi của Thủy Lung, Mộc Tuyết học giọng điệu của người nọ, cúi đầu nỉ non: “Hai tháng trước Bạch Thủy Lung phải chết trong tay của Bạch Tuyết Vi, sao lại có thể còn sống, vả lại còn thay đổi…”

Ánh mắt hời hợt, bình tĩnh của Thủy Lung đột nhiên đông lại, trong nháy mắt hiện lên một tia nghiêm nghị, sắc bén hù Mộc Tuyết giật mình, sau đó, khóe môi nàng cong lên, lộ ra tươi cười mềm mỏng, nhợt nhạt: “Ngươi có biết người đó là nam hay nữ?”

Mộc Tuyết lắc đầu: “Hai người nội lực không kém, cổ trùng không thể đến gần, không thể nhìn rõ mặt và xác định thân phận của họ được.”

Thủy Lung vuốt nhẹ mái tóc của Mộc Tuyết, nói: “Không sao, ngươi đã làm tốt lắm rồi.”

Nàng không ngờ, một chuyện đến Quốc Tử Giám tham quan, liền gặt hái được kết quả tốt như thế này.

Mặt trời đã lên cao, buổi học ở Quốc Tử Giám cũng đã kết thúc, Thủy Lung đang từ phòng sách đi ra.

Lúc này, Tứ hoàng tử đi cùng với Bạch Thiên Hoa, bên người còn có Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử, vài vị con em của đại thần, vài vị tài hoa xuất chúng cùng một ít tài tử có tình cảm bằng hữu tốt với các vị hoàng thân quốc thích.

Tứ hoàng tử tươi cười cởi mở đề nghị: “Hôm nay ta làm chủ, cùng nhau đi thanh lâu ăn trưa, mọi người cũng nên nể mặt mũi của ta nha.”

Có người mời ăn cơm, Thủy Lung cũng không cự tuyệt.

Chính là không ai ngờ, chính là bữa ăn này sẽ nghênh đón hai người, một hồi trò cười.

—oOo—

[1] Trẻ mãi không già, sống lâu.

[2] Phòng bí mật.

[3] Thần giao cách cảm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui