Editor: Dungpro
Mưa to gió lớn, sấm sét vang dội, trong sóng to gió lớn, bóng dáng con thuyền biển như con thuyền cô đơn đáng thương, bị sóng biển xung quanh vỗ cho lắc lư, giống như tùy lúc có thể chìm xuống đáy nước.
Trên thuyền đều là những thủy thủ được huấn luyện chuyên nghiệp, đối mặt tình huống như vậy, bọn họ vẫn bình tĩnh và cố gắng tận lực làm việc như cũ.
Một đám người hành động, vẫn không tránh khỏi bị nước biển vào thuyền, có người nhảy vào trong biển.
Trưởng Tôn Vinh Cực đứng trên sàn tàu, tóc dài và áo bào bị gió mạnh thổi tung bay, giống như rồng hiện hình.
Chỉ là lúc này căn bản không ai đi chú ý cảnh tượng, tiếng động lớn tiếng ồn ào tiếng sấm tiếng sóng biển ầm ầm hỗn hợp, tạo nên một khung cảnh rất khủng bố.
"A!" một người đi đỡ cột buồm, bỗng nhiên bị một trận sóng biển đánh bay ra ngoài, thấy buồm bởi không có ai giữ bắt đầu chao đảo, người khác muốn giữ lại hữu tâm vô lực, nếu không phải thân thuyền lắc lư không đứng vững thì cũng là có việc phải làm.
Lúc này một bóng dáng nhanh chóng đi tới vị trí mà trước đó có người bị đánh bay, đưa tay bắt lấy sợi dây thừng sắp bị quật đứt.
"Chủ tử!" hai huynh đệ Hoa Hoa và những thuyền viên khác đều nhìn sang, đúng là Trưởng Tôn Vinh Cực.
Hắn đứng ở trên boong tàu, lúc thuyền lắc lư kịch liệt hắn vẫn đứng vững, giống như bây giờ đang đứng trên mặt đất chứ không phải trên biển sóng gió.
Trưởng Tôn Vinh Cực nhanh chóng cầm dây buộc cố định lại, phi thân về phía trước, thuần thục cởi bỏ từng sợi dây thừng quấn quanh, lại dùng một tay chụp lấy, đúng lúc chỉnh buồm về vị trí hướng chính xác.
Bởi vậy mọi người trên thuyền bắt đầu nhìn thấy bóng dáng Trưởng Tôn Vinh Cực xuất hiện xung quanh, mỗi lần có cái gì nguy hiểm, hắn đều có thể xuất hiện kịp thời giải quyết, vì vậy giúp thuyền bình yên trải quan sóng gió, cũng giúp người trong thuyền dần lấy lại tỉnh táo, thấy được hy vọng còn sống.
Thời gian từ từ đi qua, cũng không biết qua bao lâu, người trong thuyền cảm thấy sóng nhro dần, sóng to gió lớn cũng dần tan, lúc ngẩng đầu nhìn trời, còn phát hiện bầu trời đen bắt đầu thay đổi, tầm mắt có thể nhìn nhìn thấy một khoảng trời tương đối bình thường, nơi đó hẳn là tận cùng mây đen, cho thấy rõ ràng đó là dưới bầu trời, nên không có mưa gió sấm chớp.
"Oa... Sương mù tan rồi?" Hoa Nhất khịt cái mũi, kinh ngạc nhìn chung quanh tràn ngập sương trắng.
"Ngươi hoa mắt thôi!" Hoa Nhị cách hắn không xa hô lên.
Trong sóng to gió lớn làm sao có thể có sương trắng, hẳn là nhìn nhầm mưa thành sương rồi.
Chẳng qua, không cần Hoa Nhị giải thích, rất nhanh tất cả mọi người thấy khí trắng bay lên. Lúc đầu giống như sương trắng mỏng bay, không biết từ lúc nào đã bay trắng trời, ngay cả trời xanh cũng không thấy nữa, gió lớn hình như cũng tự động biến mất, tiếng sấm, tiếng sóng biển... Tất cả đều không thấy nữa.
Nếu bây giờ có người ở đó, nhất định sẽ thấy chiếc chiến thuyền kì quái đang từ từ di chuyển.
Sương trắng, sương trắng dày đặc.
Toàn bộ xung quanh đều là màu trắng, bầu trời trắng, cả dưới chân cũng trắng, tất cả đều như biến mất không thấy.
Trưởng Tôn Vinh Cực đứng trong không gian mơ hồ, nhìn chung quanh liếc mắt một cái, sau đó dùng chân bước một bước, trong lòng sinh ra một cảm giác kì quái, giống như giẫm lên bông, vô lực lại bồng bềnh.
Hắn nhớ rõ, hắn ở trên thuyền, trải qua bão táp, sau đó sương trắng tràn ngập không khí, tình huống khi đó cũng giống hết như bây giờ.
"Huyễn trận?" Trưởng Tôn Vinh Cực lầm bầm, yên tĩnh không gian chỉ có giọng của hắn vang lên, sau đó không hề có hồi âm, làm cho người ta tự nhien sinh ra cảm giác cô độc không có nơi nương tựa.
"Không đúng." Rất nhanh, Trưởng Tôn Vinh Cực lại phủ nhận suy đoán của chính mình.
Thiên hạ này còn không có Huyễn trận nào có thể để khiến hắn không hề phát hiện, không phải hắn quá cuồng ngạo, mà là nếu đây là trận pháp nhất định sẽ có cách phá trận, không thể tự nhiên mơ hồ như thế này.
Tự nhiên mơ hồ... hoàn toàn... tự nhiên? Chẳng lẽ là Thiên Địa dị tượng?
Trưởng Tôn Vinh Cực ung dung đi lại trong sương trắng, nếu bây giờ hắn còn ở trên thuyền, hắn nhớ rõ đi năm bước lên phía trước có một cây cột. Chỉ là hắn đi tới năm bước, duỗi tay vừa sờ, không có vật gì. Lại đi bên trái, vẫn như cũ không hề có gì.
Trời đất luôn luôn tự nhiên hình thành một số nơi kì quái, ví như một khu rừng toàn độc vật, đầm lầy, như sa mạc ảo ảnh, như nhật thực...vân vân.
Trưởng Tôn Vinh Cực lại thử phong bế năm giác quan, vẫn không phát hiện bất cứ chỗ nào kỳ quái, kết luận đây là một chỗ kỳ quái trời đất tạo thành, cũng không biết có khả năng kì quái gì, hay là tiếp tục trong bao lâu.
Hắn an tĩnh đứng trong sương trắng mờ mịt, trong lòng nhớ Thủy Lung, nhớ lại nàng không nói một tiếng đã bỏ chạy (Hoa Nhị tới bẩm báo bị hắn tự động xem nhẹ), hiện tại cũng không biết đi đâu, mình không ở bên cạnh có phải đã trêu trọc một đám ruồi bọ (D: Anh nghen đến là đáng yêu), còn có hai tiểu gia hỏa kia, nhất định thừa dịp mình không có ở đó, không ngừng ngúng nguẩy làm nũng A Lung.
"Hừ!" Một tiếng hừ nhẹ, Trưởng Tôn Vinh Cực vuốt cằm, lại bắt đầu suy nghĩ sau khi tìm được Tiểu Hồ Ly, nên dụng biện pháp gì lăn qua lăn lại. (D: Anh chỉ nghĩ đến lăn lăn là giỏi)
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy xung quanh có một tia khí tức kì lạ dao động, giống như bị gió gợi lên, lại như bị cái gì đó hấp dẫn.
Đôi mắt Trưởng Tôn Vinh Cực chợt lóe, đi tới nơi cảm nhận được dị động.
Một hình ảnh mơ hồ giống như quang ảnh lại giống như ảnh ngược xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Đó là một mảnh đại dương xanh thẳm, đại dương chiếu ngược bóng trăng.
Hình ảnh chợt lóe rồi biến mất, nhưng cũng đã bị Trưởng Tôn Vinh Cực thấy rõ ràng, ước chừng năm giây sau, hình ảnh kia lại một lần nữa xuất hiện, nhưng mà lại chớp lóe chớp lóe, đứt quãng, mỗi lần hiện ra thời gian cũng không lâu, giống như tùy lúc có thể vỡ nát.
Trưởng Tôn Vinh Cực thấy hình ảnh đó ba lần, cũng không dừng lại mà tiếp tục đi về phía trước.
Hướng về phía trước vài chục bước, Trưởng Tôn Vinh Cực lại thấy tấm hình xuất hiện, bức hình khiến hắn nảy sinh chút dao động.
Lần này xuất hiện vẫn là mặt biển đêm thăm thẳm, nhưng trên biển lại có một chiếc thuyền chiến kì quái. Theo hình ảnh mơ hồ, Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn nhận ra chiếc thuyền chiến kia được làm bằng thép.
Toàn thân dùng sắt thép chế tác, có thể nổi ở trên mặt biển sao?
Vấn đề này nếu bị đa số người nghe thấy, nhất định sẽ cười lớn và nói ngu ngốc. Nhưng mà Trưởng Tôn Vinh Cực lại không hề kinh ngạc, hắn nhìn ba chiến thuyền chạy cực nhanh trên biển, hắn liền cảm thấy điều này là có thể, hình ảnh trước mắt không phải chứng minh rồi sao, trên thế gian này không gì là không có khả năng.
Lần này hình ảnh nhìn thấy, lại đứt quãng vừa ẩn vừa hiện hai lần, Trưởng Tôn Vinh Cực cũng không nhìn ra cái gì đặc biệt, tiếp tục đi về phía trước.
Phía trước đúng như hắn suy đoán, vẫn có bóng dáng bất định lóe lên.
Lần này là trên một con thuyền, đứng đầu trên bong thuyền có hai người ăn mặc kì quái, họ đều cắt tóc cực kì ngắn, một người cầm thứ gì đó kì quái trong tay, đặt lên mắt, Trưởng Tôn Vinh Cực suy đoán, liền nghĩ đến một công cụ giống như thiên lí nhãn.
Miệng họ động, nhưng lại không có bất kì âm thanh nào xuất hiện.
Trưởng Tôn Vinh Cực căn cứ vào độ cong trên môi họ, có thể lờ mờ hiểu được họ muốn nói gì.
"An Quân, Sao rồi? Vẫn không có chút động tĩnh nào sao?"
"Không có! Một điểm động tĩnh cũng không có!"
"Nói không chừng lần này Long Vương không hành động..."
"Không có khả năng!" "Quá an tĩnh, quá an tĩnh mới không thích hợp. Vùng biển này nằm trong phạm vi săn bắn của Long Vương, tất cả thuyền đi qua đây đều sec bị nàng cướp!"
"Mẹ kiếp! Nếu thuyền này không phải cần tên cẩu đó nuôi dưỡng mới chạy được, lão tử đã ném hắn xuống cho cá ăn. Dám nhân lúc uống rượu trên thuyền, nói sai đường thì thôi, lại còn chạy vào nơi săn bắn của Long Vương, Đầy một con thuyền súng ống đạn được, nếu như bị cướp, chúng ta đều sẽ chết!"
Sau đó hình ảnh biến mất, Trưởng Tôn Vinh Cực giống như xem người diễn trò, khẽ nhếch khóe miệng, "Long Vương? Hải tặc sao."
Hắn lại bị gợi hứng thú, có lẽ là bởi vì ở trong thế giới trắng xóa như vậy, có hí kịch như vậy để xem cũng được coi như một dạng hí kịch tiêu khiển.
Tiếp tục đi về phía trước, hắn hai người mảnh khảnh dáng vẻ "Kinh hoảng" chạy đến trước mặt hai người kia trên sàn tàu, kêu to khoang thuyền bị người đột nhập.
Tuy nhiên không nghe được giọng nói cũng như nhìn thấy diện mạo của người đó, không biết vì sao tim hắn đột nhiên đập thật nhanh, cảm thấy người kia không phải thực sự sợ hãi, còn có... tay hắn đặt sau lưng, bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn, căn bản không phải tay của nam nhân.
"Thật ngu dốt." Nhìn bóng dáng nữ giủa nam trang trên sàn tàu một cái rồi sợ hãi rời đi, Trưởng Tôn Vinh Cực cười nhẹ một tiếng.
Hứng thú của hắn hoàn toàn bị khơi lên, cảm thấy tiếp tục xem sẽ rất thú vị.
"Tiểu Diệp Tử, có thể đi ra lấy hàng rồi." Cô gái giả nam trang cười nói. (D:Chỗ này là aro ảnh tương lai nên để cô nhé)
Nàng đang nói với ai, Trưởng Tôn Vinh Cực không biết, ánh mắt hắn cẩn thận nhìn vào vành tai giấu dưới mũ, phát hiện nơi đó hình như có thứ gì đó rất kì quái.
Hình ảnh lóe ra càng lúc càng nhanh, càng đi về phía sau càng rõ ràng hơn, lúc Trưởng Tôn Vinh Cực đi đến một nơi, trong tầm mắt là mười mấy bóng người đang loạn cùng một chỗ, trong hỗn loạn đó Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn có thể nhìn rõ tất cả.
Lúc thấy thiếu nữ xuất hiện ở cửa khoang thuyền, trong tay cầm một cây côn dài bằng nửa cánh tay, hai tay khẽ bóp lên cây côn thật nhanh, thiết côn chỉ dài bằng nửa cánh tay đột nhiên dài đến gần 1m6, trên đầu thương lóe lên một tia sắc bén lạnh lẽo, hắn đã không bình tĩnh được nữa.
Cái này và vũ khí mà A Lung thiết kế ra gần đây giống nhau như đúc!
Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn thật kĩ động tác của thiếu nữ, cũng không bỏ qua bất kì lời nói của một kẻ nào, nhìn nam nhân kêu sợ hãi "Long Vương" "Thương Ngâm, quả nhiên là ngươi" từ lời nói, ánh mắt đều bắt đầu thâm trầm.
Trong một tấm hình, vẻ ngoiaf thất ự của thiếu nữ hoàn toàn hiện rõ trước mắt Trưởng Tôn Vinh Cực.
Thiếu nữ này có mái tóc đen dài đến tận eo, khuôn mặt trắng xanh, hai gò má đỏ bừng, giống như mới bị cắt qua để lại một vệt máu, đôi mi thanh tú thật dài, mắt thật to, lông mi dày, cái mũi vểnh cao, miệng nhỏ đỏ thắm.
Vẻ ngoài của thiếu nữ này không giống mười sáu mười bảy tuổi, những qua ánh mắt cũng như thân thể nàng, hắn cảm thấy nàng khoảng 20 tuổi.
Nàng rất đẹp, không phải vẻ đẹp mị hoặc lòng người, mà là một loại xinh đẹp tinh xảo, tinh xảo đến đáng yêu, như là dùng thủy tinh điêu khắc ra một đứa bé xinh đẹp, nên đặt trong hộp châu báu trân quý, chứ không phải đặt trong vũng máu, tay hung khí rỉ máu.
Nhưng mà, chính mắt thấy một màn như vậy, thấy nàng nhu hòa cười, nói là hung hãn không đúng, nhưng cũng không phải không khỏe khoán, phải nói là có dũng khí, sức quyến rũ đặc biệt.
Ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực tối tăm nhìn gò mà bị thương của cô gái, còn có một đám nam nhân nhìn nàng không chớp mắt trên boong tàu. (D: Ảo ảnh mà anh cũng......)
Đáng chết!
Trong lòng hắn tức giận, đáng tiếc trước mắt chỉ là hình ảnh, không phải người thật, nếu không hắn có dũng khí lao vào đám người kia.
Cô gái đi cùng gọi nàng là "Queen" "Lão Đại" mọi người bắt đầu tiến hành cướp bóc, di chuyển ba con thuyền về phía thuyền của mình. Bỗng nhiên cô gái hô ngừng, làm cho bọn họ dừng toàn bộ hoạt động, tất cả lui lại.
Phát sinh chuyện gì sao? Thiếu niên tên là Tiểu Diệp Tử hỏi.
Trực giác. Nàng nói như vậy.
"Trực giác?" Trong lòng Trưởng Tôn Vinh Cực đã mơ hồ có đáp án, "Những lời này, là lời A Lung thích nhất nói."
Chưa nói trực giác của Thủy Lung cực kỳ chuẩn, trong ảo ảnh kia, trực giác của cô gái cũng cực kì chuẩn, nàng mới nói lui lại không bao lâu, thời tiết bỗng nhiên biến đổi, gió bão gào rít mưa xối xả, từng chiếc từng chiếc thuyền kì lạ đều bị sóng đánh lắc lư, nhưng mà, xem ra bọn họ tính không hề sai, hẳn là có thể an toàn trải qua trận thiên tai này.
Nhưng mà, chuyện ngoài ý muốn đột nhiên xuất hiện.
Tiểu Diệp Tử bỗng nhiên bị rơi khỏi thuyền, cô gái nhảy khỏi thuyền cứu, lấy trường thương kia biến thành xích sắt, giúp cô bám chặt vào thuyền.
Bình thường, Cứu Tiueeru Diệp Tử, cô có thể sử dụng trường thương basmm vào thuyền, có thể thuận lợi lên thuyền mới đúng.
Đúng vậy!
Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn bầu trời sau lưng cô gái bị xé rách, một cái động đen quỷ dị, tối đen không nhìn thấy tận cùng, cô gái giống như không hề chú ý, chờ lúc nàng chú ý dã không kịp nữa, cư như vậy cô bị hút vào cái động đen kia, ngay cả trường thương tên Thương Ngâm cũng bị hút vào theo.
"Thủy Lung - -!" Trưởng Tôn Vinh Cực thấy Tiểu Diệp Tử trong ảo ảnh gào thét, theo khẩu hình miệng có thể thấy, hắn kêu ra tên này.
Hắn cứ nhìn như vậy, nhìn hình ảnh không ngừng biến mất lại xuất hiện lặp lại, vẻ mặt bí hiểm, khóe miệng của hắn nhẹ nhàng giương lên, "Thủy Lung? Thủy Lung... Ha ha."
"Bạch Thủy lung, Thủy Lung, đây là nguyên nhân sao."
Trưởng Tôn Vinh Cực nhớ tới rất nhiều, nhớ tới lúc luyện công Tẩu Hỏa Nhập Ma, dẫn đến tâm trí trở nên trẻ con lúc ở Tây Lăng, phái người hỏi thăm Thủy Lung, đạt được tin tức.
Lần đầu tiên gặp nàng, hắn cảm thấy nàng và những thông tin hắn điều tả được không giống nhau, nhưng mà từ trước đến nay hắn không để ý những thức bên ngoài, càng tin tưởng vào những thứ mắt mình nhìn thấy, tâm mình cảm nhận.
Vì sao người người đều biết A Lung lưu luyến si mê Trưởng Tôn Lưu Hiến, hắn lại thấy A Lung chẳng thèm để ý đến Trưởng Tôn Lưu Hiến chút nào?
Vì sao người người đều biết A Lung tàn nhẫn thích giết chóc, hắn lại thấy A Lung bình tĩnh lý trí, lúc nên ra tay sẽ ra tay, lúc không nên ra tay không thể ra tay, cũng có đối sách bảo toàn bản thân để thối lui, tuyệt đối không phải người không biết đối nhân xử thế như tin tình báo đưa tới.
"Hóa ra là khách từ nơi xa đến sao?" Trưởng Tôn Vinh Cực cười nói.
Có lẽ có người hỏi, vì sao Trưởng Tôn Vinh Cực lại dễ dàng tiếp thu sự thật này như vậy, vì sao hắn không nghi ngờ một chút nào mà đưa ra kết luận luôn như vậy, loại chuyện thần kì này nên hoài nghi chỉ là ảo giác của chính mình mới đúng, sau khi có chứng cớ mới tin không phải sao.
Ngay cả không có chức cớ, cũng có thể tự mình hỏi Thủy Lung, sau khi có được câu trả lời của nàng mới đưua ra kết luận.
Nhưng mà, Trưởng Tôn Vinh Cực là một người như vậy, nếu nói Thủy Lung là người duy ngã độc tôn, hắn không e ngại, cũng cực kỳ tự tin với mình, tin tưởng quyết định và cảm giác của chính mình.
Hắn không quan tâm cách nhìn hay suy nghĩ của người ngoài, chỉ cần chính mình thích là được, cần gì quann tâm ngươi thật hay giả, chỉ cần hắn thích, cho dù là làm hươu làm ngựa cũng được, người khác nếu dám nghi ngờ hắn, phải chuẩn bị đối nghịch thật tốt với hắn.
Nếu mà nói vậy, A Lung cũng không thích Trưởng Tôn Lưu Hiến, người mà A Lung thực sự yêu đầu tiên chính là hắndiendan Trong đầu Trưởng Tôn Vinh Cực xuất hiện ý nghĩ này, đôi mắt hắn nheo lại tràn đầy ý cười, trong ánh mắt lộ ý muốn độc chiếm mãnh liệt. Cũng sẽ chỉ có một người!
"Đợi một chút." Ánh mắt cười của Trưởng Tôn Vinh Cực đang nheo bỗng nhiên lại mở ra, trong mắt hiện lên một tia hung quang, "Lúc trước A Lung nghe thấy tên hào thượng kia nói thích khách đến từ ngoài bầu trời, vẻ mặt cực kì để ý, không phải sợ mình bị quỷ ám, mà là để ý lời nói của hắn, để ý Bán Thủy Tiên."
"Còn có những năm gần đây, A Lung vẫn không ngừng tìm kiếm Thương Ngâm lắp ráp, cũng không ngừng tìm kiếm Bán Thủy Tiên, điều này không phải nói nàng đối với thế giới kia cực kì lưu luyến sao!"
"A Lung... Có phải, muốn, trở về, đi!"
Trưởng Tôn Vinh Cực vì suy đoán này nổi giận, sắc mặt lạnh lùng không cảm xúc, một đôi mắt sâu thẳm giống như vực sâu.
Nếu bây giờ có người khác ở đây, nhất định đã bị bộ dạng này của hắn dọa.
Lúc này xung quanh hắn còn hơn 10 ảo ảnh lóe lên, lúc nhìn lại những ảo ảnh này, hắn càng chú ý thấy bên người Thủy Lung có một đám người có những hành động nhỏ, Thủy Lung cười với họ, Thủy Lung nói chuyện với họ, Thủy Lung vì cứu bọn họ không chút do dự...
Ầm - -
MỘt chưởng cuồng bạo phá ta sương trắng, giống như là bắn trúng cái chốt mở, ảo ảnh trước mắt chập chờn, giống như cái TV cũ kỹ, rốt cuộc đến lúc tắt điện.
Trong không gian lóe lên một luồng sáng cực mạnh, khiến cho Trưởng Tôn Vinh Cực không thể không nhắm mắt lại, chờ lúc hắn mở to mắt...
"Uh`m?"
Đông Vân Quốc, thành Chiếu An.
Hôm nay đường phố đặc biệt náo nhiệt, một đội binh mã đi nhanh, xua đuổi hết đám dân thường hai bên đường, khiến dân chúng vừa tức giận vừa sợ hãi.
"Làm cái gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Tên dẫn đầu kia không phải Lưu đại nhân sao? Hắn gấp gáp như vậy là đi đâu?"
"Ai biết, nói không chừng là thấy mỹ nhân, đây là muốn dẫn binh đi cướp đoạt mỹ nhân rồi." Nói lời này là do người tâm tình không tốt nói đùa một câu.
Chẳng qua đôi khi, sự việc lại khéo như vậy, sự việc đúng là bị hắn nói trúng một nửa.
Thành Chiếu An, Lưu đại nhân mang binh đi tới một thôn trang xa ở ngoài thành, ngựa dừng lại trước cửa thôn trang, hắn xoay người xuống ngựa trước cúi đầu chỉnh quần áo của mình, xác định không có vấn đề gì, mới tự mình đến trước cửa lớn gõ cửa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...