Editor: Dungpro.
*Nghĩa của từ là phơi nắng, nhưng nội dung truyện lại nói đến thân phận Thánh Tôn lộ ra. Cho nên mình đặt tên chương như vậy cho thống nhất.
Trưởng Tôn Vinh Cực xuất hiện trong mắt người giang hồ cũng không tính là ngoài ý muốn, dù cho nghe được đối thoại giữa hai người, đối với đa số người giang hồ mà nói cũng không có liên quan gì.
Mộc Tuyết trong đám người khó tin nhìn lên Trưởng Tôn Vinh Cực trên võ đài, nếu như không phải Công Tử Nhàn đang kéo nàng, nói không chừng nàng không nhịn được lên đài chất vấn hắn.
Vì sao, vì sao Vương gia phải phản bội Lung tỷ tỷ. Chẳng lẽ, Vương gia thực sự cho rằng Lung tỷ tỷ ‘lánh kết tân hoan’*, yêu thích người khác, cho rằng Lung tỷ tỷ là một cô gái ‘thủy tính dương hoa’ phải không! Mộc Tuyết không hiểu, không rõ Trưởng Tôn Vinh Cực yêu Thủy Lung như vậy, tại sao lại đứng cùng Túc Ương, làm trò mặt trước mặt mọi người nói ra những lời như vậy.
*Lánh kết tân hoan: Tên một bài hát của Hồng Kông, tên tiếng Việt là ‘một mối tình mới’. Tác giả thổi hơi bị nhiều hơi thở hiện đại vào cổ đại.
Nếu như ngay cả Lung tỷ tỷ và Vương gia yêu thương nhau như vậy còn có thể phản bội nói, vậy thì...
Mộc Tuyết nặng nề hít hơi, quay lại liếc nhìn Công Tử Nhàn.
Công Tử Nhàn nhạy cảm nhận thấy tâm tình của nàng, khẽ nói: "Tiểu Tuyết, ta không giống họ, ta sẽ không..." Hắn không biết nên nói như thế nào, loại sự tình này không thể nói suông, chủ yếu nhất vẫn là hành động.
Thăng Long cáo thị của Giang hồ là bảng danh sách những người trẻ tuổi, Trưởng Tôn Vinh Cực lấy thân phận đệ tử của Ám Hoàng Các đoạt giải quán quân, khiến người danh môn chính phái mất hết mặt mũi.
Trong tiếng ồn ào xuất hiện một tiếng động lớn, Trưởng Tôn Vinh Cực không kiên nhẫn nói: "Còn ai nữa, lên đây."
Một màn thi đấu vừa rồi, ai nấy đều thấy võ công cao cường của Trưởng Tôn Vinh Cực, người cùng lứa tuổi có thể đánh bại hắn hầu như không có.
Lâm Vân Trùng cười nói: "Thực sự là anh hùng xuất thiếu niên*, lần này vị trí đứng đầu Thăng Long bảng, không phải công tử thì không thể là ai khác."
*Câu đầy đủ là: ‘Tài không đợi tuổi, anh hùng xuất thiếu niên’. Là câu thành ngữ chỉ những người tài giỏi từ nhỏ, không cần chờ tuổi tác.(Nguồn: Google).
Trưởng Tôn Vinh Cực ngửng đầu lên nhìn về phía hắn, đạm nói: "Ngươi tới."
Dựa theo quy củ của đại hội võ lâm, người đứng đầu Thăng Long bảng có thể là người trong Hắc Long bảng, Lâm Vân Trùng chính là người của Hắc Long bảng.
Chỉ là thân phận Lâm Vân Trùng thực sự không bình thường, Trưởng Tôn Vinh Cực vừa mở miệng, ngay tức khắc làm cho cả đại hội đều yên tĩnh.
"Tuổi trẻ cuồng vọng!" Người nói chuyện không phải Lâm Vân Trùng mà là trưởng lão phái Lưu Sa. Hắn phi thân nhảy vào võ đài, lạnh giọng nói: "Quả nhiên là ban đầu trâu nghé không sợ cọp, hôm nay để lão phu giáo huấn ngươi!"
Nếu như bình thường, trưởng lão của Lưu Sa phái cứ lên đài đối phó một tiểu bối của Thăng Long bảng như vậy, thực sự sẽ trở thành người không biết xấu hổ, nhưng lần này là Trưởng Tôn Vinh Cực cuồng vọng, mọi người đương nhiên sẽ không thấy điểm này.
Trưởng Tôn Vinh Cực không nói gì, ngay cả binh khí cũng không cầm, bóng dáng quỷ mị mang theo cơn gió lạnh thấu xương phóng tới chỗ trưởng lão phái Lưu Sa.
Trên khán đài.
Một cánh tay đang bưng một đĩa điểm tâm tinh xảo đưa đến trước mặt Thủy Lung.
Thủy Lung cũng không quay đầu lại đưa tay cầm lấy, ánh mắt vẫn rơi trên người Trưởng Tôn Vinh Cực trên võ đài, thuận miệng nói: "Để đây được rồi?"
"Một vở kịch." Tiếng nói thanh nhã dễ nghe của nam tử truyền tới.
Sau đó, Thủy Lung cũng cảm giác được có người đứng ở phía sau, thân thể đối phương trùm xuống một cái bóng hoàn toàn bao phủ nàng, chỉ trong nháy mắt như vậy lại khiến nàng sản sinh một loại cảm giác đối phương là một vực sâu hắc ám không thấy đáy, bao phủ nàng trong đó rồi mắt mở trừng trừng nhìn nàng trầm luân đi vào từng chút một, hoàn toàn thôn tính nàng.
Thủy Lung cong khóe miệng, nhẹ nhàng cười.
Người đàn ông này dù cho là một vực sâu không đáy đi nữa cũng có thể hấp dẫn vô số người tự nguyện nhảy vào trong.
"Trận đầu đã diễn xong sao." Thánh Tôn đặt điểm tâm lên bàn trước mặt Thủy Lung, tay từ phía sau với sang đặt lên hai tay nàng trên tay vịn ghế.
Mặc dù không đụng chạm đến Thủy Lung nhưng lại khiến người khác thấy giống như hắn ôm Thủy Lung vào ngực, hoàn toàn là cảm giác đang bảo vệ.
"Ừ." Thủy Lung lạnh nhạt đáp lời.
Thánh Tôn tò mò hỏi: "Cảm thấy thế nào?"
Thủy Lung đang thưởng thức, nói: "Diễn không tệ."
Thánh Tôn chăm chú nhìn Thủy Lung chằm chằm, không bỏ sót một tia biểu tình biến hóa nào của nàng. Khoảng chừng ba giây trôi qua, hắn cười rất thoải mái, nói nhỏ với nàng, "Nàng thật sự biết cách xem kẻ khác diễn trò."
Hai lỗ tai đều cảm nhận được khí nóng thổi, thân thể của phụ nữ có thai rất mẫn cảm, tuy rằng vẻ mặt Thủy Lung không đổi nhưng vành tai lại hơi ửng hồng, giống như cánh hoa đào hồng mềm mại lại trong suốt, người khác nhìn thấy hận không thể ngậm trong miệng nếm thử mùi vị.
Đôi mắt Thánh Tôn thâm sâu, cưỡng ép mình nhìn đi chỗ khác, đưa mắt nhìn vào trong võ đài.
"Không tim không phổi." Hắn lại bỏ thêm một câu bình luận, nhưng giọng nói nhu hòa và cưng chiều, không có nửa điểm trách cứ.
Thủy Lung cười như không, nói: "Ngươi tưởng là ta bị tuồng vui này khiến tâm phiền ý loạn rồi?"
Không chờ Thánh Tôn trả lời, Thủy Lung đổi sang một vấn đề khác, "Nếu như ta vì tuồng vui này làm cho thương tâm khổ sở, ngươi sẽ cảm thấy ta có tim có phổi sao?"
Thánh Tôn lạnh nhạt cũng không sắc bén, đôi môi cong lên nở nụ cười khiến người ta cảm thấy dịu dàng vô tận, lúc này lại giương lên một nụ cười không rõ ý tứ, không giống vui vẻ cũng không giống tức giận lại mâu thuẫn thần bí làm cho người ta không nhịn được muốn đi tìm tòi nghiên cứu.
"Nếu nàng vì việc này mà thương tâm quá, chỉ có thể nói những lời trước kia nàng nói với ta đều là lừa dối, nếu thật sự cho rằng người này là giả, sao có thể vì hắn mà khổ sở.
Thủy Lung lười biếng liếc mắt, toàn thân trên dưới lộ ra mùi vị mệt mỏi, may là nét mặt lộ ra là dung mạo bình thường, một cái chớp mắt yêu dã phong tình không kềm chế được, khiến cho người nào đột nhiên nhìn thấy ngây ngẩn.
Trong chớp mắt Thánh Tôn cũng nhìn đến ngây dại, lập tức hừ nhẹ một tiếng, đang định mở miệng nói gì đó, lại nghe thấy giọng Thủy Lung lười biếng mềm nhẹ phát ra: "Lời ta gạt ngươi nói còn ít sao."
"..." Thực sự là quá hợp lí rồi!
Đây đúng là bộ dạng cậy được cưng chiều mà ngang ngược, chết tiệt lại làm cho hắn thích. (D: Anh có dấu hiệu thê nô trầm trọng! Không ai cứu với được anh đâu!)
Rõ ràng là lời nói khiến người ta tức đến nỗi chết không đền mạng, nhưng giọng nói lại mềm mại, khàn khàn như móng vuốt con mèo gãi vào tâm khảm, một điểm tức giận cũng không khơi dậy được lại còn bị trêu chọc đến ngứa ngáy trong tâm, hận không thể ôm nàng thật chặt trong lòng để vuốt ve thương yêu.
Trông thấy bộ dạng Thánh Tôn không che giấu phiền muộn, đôi mắt Thủy Lung lóe lên ý cười, nụ cười trên mặt cũng làm càn, không có nửa điểm hạn chế.
"Đừng không coi ra gì." Thánh Tôn ngoài lạnh trong nóng* đe dọa Thủy Lung, "Ở phương diện này nếu ngươi dám gạt ta, ta sẽ thất vọng tức giận."
*Ngoài lạnh trong nóng: Bên ngoài lạnh lùng nghiêm khắc, bên trong nhu hòa mềm yếu.
"Ta biết, ngươi tức giận hậu quả có thể rất nghiêm trọng." Thủy Lung ném cho hắn một sóng mắt.
Thánh Tôn bị dụ đến đan điền bốc hỏa, cắn răng nói: "Nhanh đến mùa xuân như vậy sao?"
Thủy Lung vô cùng kinh ngạc hoài nghi nhìn đầu hắn*, "Nếu như ta nhớ không lầm, cách đây không lâu mới là tuyết đầu mùa." Biểu tình kia rõ ràng là đang nói: Đầu óc ngươi xác định có vấn đề.
Thánh Tôn không giận ngược lại mỉm cười, thấy nàng thay đổi thần thái linh động như vậy, đâu có thể tức giận, tâm tình sớm đã bị nàng dẫn dắt đến mức thích ý không ngừng. Lúc này, vẻ mặt còn càng kinh ngạc và hoài nghi hơn so với nàng, "Vậy sao ngươi ** rồi?" (D: Mọi người nghĩ trong cái ** này là từ gì? Phát tình, động tình hay là phát xuân..... ha ha. Thủy: Không phải giống nhau cả sao, ài)
die././endaan.,lee qu uyd on
Hoa Nhất, Hoa Nhị và những khán giả khác bên cạnh, "..."
Sao hai người có thể không coi ai ra gì như vậy!
Cho dù là giang hồ, cũng không làm hai người ‘miệng không che giấu’ như vậy!
Đây là ân ái nở rộ, hay là ân ái nở rộ, nhất định là ân ái đang nở rộ!?
Hết lần này tới lần khác da mặt Thủy Lung dày, Thánh Tôn cũng là một chủ nhân ‘duy ngã độc tôn’, sao lại đi quản ánh mắt nhìn của người khác.
"Con mắt nào của ngươi thấy ta ** rồi?" Nữ tử khác nghe được câu hỏi của Thánh Tôn, nếu không xấu hổ và giận dữ đã là không tệ rồi, còn Thủy Lung hết lần này tới lần khác có thể ‘tâm bình khí hòa’ tranh luận vấn đề này với hắn.
Thánh Tôn nói: "Hai con mắt đều nhìn thấy." Ánh mắt hắn chăm chú nhìn Thủy Lung, "Đôi mắt này đang dụ ta." Vừa nhìn về miệng của Thủy Lung, "cái miệng đang nói chuyện này, đều đang dụ ta."
Nhìn khuôn mặt hắn tinh khiết vô hại, người bình thường thật sự sẽ tin lời hắn nói.
Thủy Lung nhíu mày, "Ngoan ~" Giống như tiếng dỗ trẻ con,"Đừng cố tình gây sự."
Nam tử bình thường bị nói như vậy, ồn ào như thế, lòng tự trọng lớn một chút đều sẽ giận.
Cứ như vậy, Thánh Tôn thật đúng là bị trấn an rồi, bị dập lửa giận rồi.
Xung quanh hai huynh đệ Hoa Hoa nhìn không chớp mắt, thấy nhưng không thể trách. Về phần các khách xem khác, vẻ mặt kinh ngạc không nói gì—— hai vợ chồng này, rất... Cổ quái!
"Xôn xao ——" Từng hồi từng hồi tiếng ồn rất lớn bỗng nhiên vang lên, cũng thu hút sự chú ý của mọi người trên khán đài.
Trong võ đài, trưởng lão phái Lưu Sa phun ra một ngụm máu, vẻ mặt không thể tin được, lạc giọng nói: "Ngươi dùng độc?!"
Những lời này khơi lên rất nhiều cơn sóng giận dữ, từng tiếng kêu kinh sợ lập tức vang lên.
"Nội lực của ta, mất rồi! Mất rồi!"
"Hôm qua còn tốt, hôm nay thế nào lại..."
"Chẳng lẽ là yến hội đêm qua... Thảo nào, thảo nào lão thất phu Phùng Cẩm Hương kia nói ra như vậy, thì ra chính là có ý muốn cướp đoạt vị trí minh chủ võ lâm!"
"Lâm đại ca, ngươi nói phải làm sao bây giờ, chúng ta sẽ theo ngươi!"
Tình hình hỗn loạn ngoài ý muốn bất ngờ xảy ra, trên võ đài trưởng lão phái Lưu Sa là người đầu tiên bắt đầu phát độc, sau đó tiếp hai rồi ba người tự phát hiện bản thân có dấu hiệu trúng độc.
Trên võ đài Trưởng Tôn Vinh Cực lạnh mắt nhìn tình cảnh hỗn loạn trước mắt, tựa như cảm thấy không thú vị, lại cảm thấy ồn ào, liền xuống đài không nói câu nào.
Chỉ cần là một người thông minh đều biết, đại hội võ lâm đột nhiên phát sinh chuyện trúng độc, còn muốn tiến hành theo kế hoạch bình thường căn bản là không có khả năng.
Tình trạng hỗn loạn tạm thời được Lâm Vân Trùng trấn áp xuống rất nhanh, dù sao bên ngoài còn rất nhiều người trong giang hồ, nếu như những người kia biết bọn họ ở trong Phi Kính sơn cốc đều trúng độc, không biết còn có người gây rối ra chuyện gì nữa.
Lúc này, hiện trường đại hội võ lâm chia làm ba phái, Lâm Vân Trùng dẫn đầu phái thứ nhất, còn như Ám Hoàng Các, Trường Nhạc Cung, Quỷ Môn đứng một mình không phân biệt được chính tà một phái, còn những nhóm yếu thế nhất ở Phi Kính Sơn Cốc hôm nay là phái thứ ba.
"Đây là ngươi chuẩn bị kịch bản mới?" Thủy Lung nhàn nhạt hỏi Thánh Tôn, thanh âm không lớn nhưng vẫn có thể truyền vào tai Thánh Tôn dễ dàng, người ngoài lại không nghe được rõ ràng.
Thánh Tôn cười cười, nói với nàng: "Hôm nay không hay, đi về trước đi." Đây coi như là ngầm thừa nhận.
Thủy Lung theo lời hắn, đứng lên đi ra ngoài.
Nàng đúng là không có hứng thú xem tiếp trận hỗn loạn này, nàng muốn xem là sự thái biến hóa thay đổi và kết quả cuối cùng.
Hoa Nhất và Hoa Nhị không nhanh không chậm theo ở phía sau.
Bốn người đi xuống khán đài, chưa đi mấy bước chân, đã bị mấy người thanh niên cản lại, "Các hạ tạm thời dừng chân, bởi vì... này..."
Lời hắn còn chưa nói hết, đã bị mấy người đệ tử của Phi Kính Sơn Cốc cắt đứt, "Hai vị đại nhân là khách của Phi Kính sơn cốc, đi lại không cần các ngươi phê chuẩn!"
"Người của các đại phái võ lâm đêm qua ở lại Phi Kính Sơn Cốc đều đang gặp nạn, hai vị các hạ đêm qua cũng ở đây, vì vậy để hai vị an toàn, còn là..." Người nói chuyện là người của phái khác.
Lời này nghe tưởng như là vì an toàn của mấy người Thủy Lung, trên thực tế lại là uy hiếp và hoài nghi. Dù sao đêm qua mọi người tham gia yến hội có hiềm nghi hạ độc, nhất là đám người Thủy Lung và Thánh Tôn thoạt nhìn cũng không có dấu hiệu trúng độc, lại có quan hệ đặc thù với thiếu chủ Phi Kính Sơn Cốc - Phùng Khởi Phi, thảo nào có người đánh chủ ý lên người của bọn họ.
Chỉ là Thánh Tôn sao có thể chịu để bọn họ uy hiếp.
Hắn mặt mang nụ cười yếu ớt, thoạt nhìn tinh khiết trong suốt như ngọc, nhẹ nhàng như một người quân tử vậy.
Mấy người đệ tử phái khác nhìn hắn, tự nhiên cho là hắn đã đáp ứng. Không ngờ, người bị đánh bay ra xa mấy mét mới cảm nhận được cơn đau nhức, sau đó còn chưa kịp nói gì đã rơi vào hôn mê.
Lại nhìn Thánh Tôn đại nhân, vẫn phong cách quân tử phong đạm vân khinh như trước.
"Trên đời luôn luôn nhiều kẻ không có mắt như vậy sao?" Thánh Tôn nghi hoặc hỏi Thủy Lung.
Thủy Lung cười ôn nhu nói: "Bởi vì trên đời luôn luôn nhiều người thích giả heo ăn thịt cọp."
Nếu ngươi lấy ra thân phận sáng loáng của Thánh Tôn, ngươi lấy ra một thân sức mạnh uy hiếp, còn ai dám ngăn con đường của ngươi, còn ai dám uy hiếp ngươi chọc ngươi mất hứng, sau đó bọn họ gặp khó khăn, sau khi sự việc xảy ra còn muốn được ngươi chứng tỏ: Ta rất vô tội, đều là các ngươi không tốt, không cần đến trước mặt ta tìm ngược.
Bọn họ mới thật sự đáng buồn đáng tiếc làm sao.
"Đừng nghĩ là ta nghe không hiểu, ngươi ở trong bóng tối nói ta là heo." Thánh Tôn giận tái mặt.
Thủy Lung tức giận chớp mắt, "Rõ ràng là trên mặt nói không sao."
Thánh Tôn không nhịn được nở nụ cười, thở dài, "Lá gan càng ngày càng lớn rồi."
Thủy Lung nâng mi. Nàng lá gan chưa từng nhỏ mà, nếu không làm sao dám đến thuần dưỡng hắn.
Nghĩ như vậy, Thủy Lung lại cười. Nếu hắn biết nàng vừa nghĩ đến từ "Thuần dưỡng", lại phải náo loạn rồi.
"Lại đang nghĩ mưu ma chước quỷ gì?" Thánh Tôn nhìn chằm chằm cái miệng cười nàng, không phát hiện bản thân cực kỳ dễ bị tâm tình của nàng làm ảnh hưởng, khóe miệng cũng giương lên nụ cười yếu ớt.
Không đúng, hắn đã sớm phát hiện rồi, nhưng lại luôn cố gắng chống lại dù không hề có tác dụng, chỉ có thể để bản thân thuận theo như thế, càng ngày càng chìm sâu vào.
"Ừ?"
"Cười gian trá như thế, dám nói không phải suy nghĩ mưu ma chước quỷ?"
Thủy Lung suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Cái tên Trưởng Tôn Vinh Cực kia là người của ngươi đúng không."
Thánh Tôn ngẩn ra, con ngươi trong suốt như có một giọt mực nước rơi xuống, dần dần lan ra, hình thành màu đen sâu thẳm.
Hắn nhẹ nhàng cười, tiếng nói cũng trầm, " Sao lại nghĩ như vậy?"
Giờ khắc này hắn như đêm tối ma mỵ, thần bí không thể nắm lấy.
"Kỳ thực rất dễ đoán không phải sao." Thủy Lung nhàn nhạt nói.
Thính Lan Viện đang ở trước mắt.
Một hồi an tĩnh, Thánh Tôn đang chờ nghe nàng nói vì sao dễ đoán. Ai biết được Thủy Lung nói xong một câu kia, cũng không giải thích tiếp.
Thánh Tôn tò mò, trong lòng như bị móng vuốt mèo gãi. Đối với người khác hắn vốn có thể đe dọa dụ dỗ, dùng các loại thủ đoạn làm cho những gì người ta biết đều nói hết ra dễ như trở bàn tay, thế nhưng đối phó với Thủy Lung, hiển nhiên cách nào cũng không thích hợp, trái lại chỉ có thể dùng biện pháp từ trước đến nay không dùng với người khác—— dỗ dành!
"Dỗ dành" là một kỹ năng rất cần có tri thức, đối với mỗi người, ở mỗi tình huống cần có thái độ, muốn dùng biện pháp dỗ dành gì cũng phải suy tính, ví dụ như đối với người thích tiền tài thì lấy vàng bạc châu báu ra dỗ dành.
Lúc này đã về đến Thính Lan Viện Thánh Tôn đang dụ dỗ Thủy Lung, muốn dụ nàng nói đáp án ra.
Nam tử cả người thanh quý, trải cái chăn trên giường nhỏ, cầm cái đệm dựa lưng mềm, đỡ nữ tử mang bầu ngồi lên. Sau đó cầm khăn lông ấm để lau mặt lau tay cho nàng (trong lúc nữ tử có chút không biết nói gì), lại bưng đồ ăn ngọt phụ nữ có thai thích (xác định là phụ nữ có thai thích ăn sao?) đến trước mặt nàng. Lại dùng đôi mắt tinh khiết trong suốt bận rộn, ánh mắt ôn nhu tinh tế đến chết người nhìn nàng, khuôn mặt trắng nõn càng thuần lương vô hại, không chút che dấu hiếu kỳ và chờ mong của mình, dùng tiếng nói thanh nhã nhu hòa: "Sao lại đoán giỏi như vậy? Hử?"
Âm cuối giọng mũi hơi cao lên dụ dỗ lòng người.
Thủy Lung cầm một miếng điểm tâm ngọt ngấy lên, ngón tay nàng vì âm thanh của hắn mà run lên, sau đó không chút do dự nhét vào miệng hắn.
Nàng bỗng nhiên nhớ Trưởng Tôn Vinh Cực có thói quen nói chuyện kiểu này, chí ít nàng có thể giả vờ như không thấy thành ý của hắn, cố ý thuận theo ý tứ hiểu hiện ở mặt ngoài, dễ dàng vui mừng tự tại, còn có thể nhìn hắn che giấu bộ dạng phiền muộn, trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh con mèo lớn nằm trên mặt đất, hai lỗ tai cụp xuống.
Đút đồ ăn cho Thánh Tôn xong, hai bên quai hàm phồng lên, hắn lại "Ừ?" "Ừ?" hai tiếng với Thủy Lung.
"..." Ngươi lớn như vậy, không biết xấu hổ với mọi người sao!
Chết tiệt, nàng còn bị mọi người giết.
Hoa Nhất và Hoa Nhị đứng một bên vẻ mặt đờ đẫn, nghĩ thầm: Đây xác định là đang dỗ dành người sao? Sao bọn họ lại cảm thấy giống như là đang xin người khác dỗ dành vậy? Quả nhiên là phương thức mở mắt của bọn họ không đúng rồi!
Thủy Lung cười như không, nói: "Muốn biết? Cũng có thể." Chờ Thánh Tôn ăn xong miếng điểm tâm trong miệng, từ từ nói: "Học hình dạng Trưởng Tôn Vinh Cực một chút, ta sẽ nói cho ngươi biết."
Con ngươi Thánh Tôn trầm xuống.
Lưng Hoa Nhất và Hoa Nhị đổ mồ hôi lạnh liên tục.
Thiếu phu nhân, xin đừng ồn ào! Mỗi lần thiếu gia không thoải mái trong lòng, chắc chắn sẽ không tổn thương tới ngài, nhưng mà rất có thể liên lụy đến những hoa hoa thảo thảo vô tội đáng thương như chúng tôi đây!
May mắn là lần này Thánh Tôn cũng không giận chó đánh mèo, ngay cả một ánh mắt cũng không bố thí cho bọn họ.
Một tay giữ dưới cằm Thủy Lung, nói là như vậy nhưng trên thực tế lại giống như là nâng niu, ngón tay cái nhẹ nhàng cọ sát bên môi Thủy Lung. Đây là một loại động tác yêu thích lại cường thế bá đạo, hành động rất nhỏ lại khiến người nghĩ đến việc dây dưa mập mờ mà mặt đỏ tim đập.
Hoa Nhất và Hoa Nhị phát hiện, thiếu gia nhà bọn họ thay đổi, lại giống như không thay đổi, cái này vốn nên là hắn nhưng đây chỉ là một mặt, hắn rất ít biểu lộ ra —— hắn luôn luôn bí hiểm cổ quái lại hay thay đổi.
Từ quân tử như ngọc, ẩn sĩ cao nhã biến thành cao ngạo thanh quý, muốn kiềm chế sự bá đạo của vương tôn quý tộc cần có thời gian bao lâu? Giờ phút này hai huynh đệ Hoa Hoa có thể hiểu rõ cho dù ai hỏi vấn đề gì, chỉ cần trong nháy mắt bọn họ cũng có thể nói ra đáp án của vấn đề đó.
Nam nhân áo trắng đang quỳ một gối xuống bên giường nhỏ, cả người nghiêng đến gần nữ tử trên giường, ý tứ thích thú nhìn nàng, tiếng nói nhàn nhạt chậm rãi, còn có một tia lười biếng uể oải vĩnh cửu không đổi, coi như trong thiên hạ không có bất cứ chuyện gì có thể khơi dậy nổi hứng thú của hắn, lại không tự mình biết phần lười biếng đầy phong tình này, tùy nơi tùy lúc có thể đầu độc người khác.
"Ỷ có ta sủng ái, lại càng ngày càng càn rỡ."
Hắn giống như là con sư tử mạnh mẽ nằm trong lãnh địa của mình, bộ lông hoa lệ mềm mại, kín đáo che giấu quý khí và dã tính, làm cho người nhìn sinh lòng yêu thích và kính nể, bị sức mạnh và vẻ đẹp hấp dẫn lại buồn bã hổ thẹn không dám đến gần.
Hoa Nhất và Hoa Nhị hoảng hốt nghe thanh âm của Thánh Tôn, kinh ngạc phát hiện lúc này tiếng nói của hắn và vị ở Tử Trúc viện kia có chín phần giống nhau.
Không biết có phải tâm lý kính nể đối với thiếu gia nhà mình hay không, bọn họ cảm thấy quay về với chính nghĩa, cho dù là bắt chước vị tên là Trưởng Tôn Vinh Cực ở Tử Trúc Viện kia, thanh âm của thiếu gia nhà bọn họ lại thú vị, khí thế lại càng tao nhã hơn.
Cái gọi là không sợ không nhìn được hàng chỉ sợ so sánh hàng với hàng.
Ngày thường thiếu gia nhà mình từ đầu đến cuối trang phục đều thống nhất thanh nhã đơn giản, tính nết cũng thanh nhuận, khẩu khí nói chuyện càng thêm phong đạm vân khinh* đến mức người nghe thích ý.
* Phong đạm vân khinh, hay là vân đạm phong khinh: Chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi. Nguồn Google.
die././endaan.,lee qu uyd on
Đâu như lúc này, thanh thanh nhàn nhạt lại tạo ra một loại lực áp bách, thật giống như có một thanh dao nhỏ di động trên đỉnh đầu nhẹ nhàng bay, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Khí thế lạnh nhạt lại mạnh mẽ, nguy hiểm nhưng lại dễ dàng mê hoặc người.
Đây không giống như là bắt chước theo, trái lại giống như bản tính vậy, thể hiện cái vốn có.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...