Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Editor: Dungpro.

"Ừ." Thánh Tôn đứng lên, đưa tay lên đỡ Thủy Lung, lộ ra nụ cười hăng hái bừng bừng với nàng, "Đi thôi?"

Lương Điệp Nhi thấy nụ cười của Thánh Tôn, lúc này cả người run lên, trong mắt tràn đầy khiếp sợ như nhảy trên mũi đao. Hắn không phải là chưa từng nhìn thấy nụ cười của Thánh Tôn, chẳng qua chỉ sợ là nụ cười cách nửa cái mặt nạ, khóe miệng nhếch lên độ cong cũng nhợt nhạt. Nhưng mà cảm giác hai người tuyệt đối không giống nhau, không giống đến mức làm cho người ta liếc một cái là có thể nhìn ra được. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Thánh Tôn đại nhân lộ ra loại vẻ mặt này, ánh mắt sáng ngời trong suốt giống như trích tiên không nhiễm bụi trần, vui mừng đơn thuần có thể dễ dàng cảm hóa lòng người, khiến người thấy nụ cười hắn, cũng muốn cười theo hắn.

Sau lưng Thánh Tôn sắc mặt Hoa Nhất và Hoa Nhị cũng có mấy phần kinh ngạc. Chẳng qua khiến bọn họ kinh ngạc không phải là thần sắc Thánh Tôn, mà là với cách Phùng Khởi Phi xưng hô với Thánh Tôn.

Chẳng qua bọn họ mới rời đi thiếu gia và Thiếu phu nhân ngắn ngủn nửa ngày, thế nào màngay cả thiếu chủ của Phi Kính sơn cốc cũng giống như tôi tớ của thiếu gia rồi?

Lúc tâm tình mấy người đang nghi ngờ kinh ngạc, Thủy Lung theo lực tay Thánh Tôn đứng lên. Sau đó nàng cũng cảm giác được một tay Thánh Tôn nắm ở eo nàng, nghiêng đầu nhìn Thánh Tôn.

Thánh Tôn nói: "Như vậy sẽ không dễ dàng bị ngã."

Vẻ mặt vô tội tinh khiết thiện lương, ánh mắt thản nhiên nghiêm túc, tựa hồ không có một chút gì không an phận, khiến ai hoài nghi hắn dùng tâm không tinh khiết ngược lại thành tiểu nhân.

Lương Điệp Nhi sợ ngây người khuôn mặt biến hóa lần nữa, từ trợn mắt há mồm (⊙I⊙ đến mắt miệng đều trợn to (⊙口⊙).

Hoa Nhất và Hoa Nhị không quá bị đả kích quá như hắn.

"Ca, huynh xem này Hoa Hồ Điệp có phải ngu hay không?" Hoa Nhị nói với Hoa Nhất.

Hoa Nhất nghiêm túc nói: "Rất ngu, nhân gian sẽ ít đi một kẻ gieo họa, là người đang lúc đại phúc." Cũng là chúng ta rất may!

Lương Điệp Nhi nghe được lời của bọn họ, cho nên không cãi cọ với bọn họ, càng không ồn ào với bọn họ, ngược lại vô cùng nghiêm chỉnh nói với hai người: "Chủ tử, chính là thiếu gia của các ngươi, bình thường đều đối với cô gái kia như vậy? Ý của ta là ai, nói chuyện với nàng dịu dàng như thế, còn để ý cẩn thận che chở nàng như vậy? Thế nào có loại giống như đang cầm sợ té, hàm chứa sợ hóa cảm giác a, là ta tinh thần không bình thường cảm giác sai lầm rồi đi sai lầm rồi đi!"

Hai huynh đệ Hoa Hoa vô cùng muốn thừa nhận kết luận "Tinh thần hắn không bình thường", nhưng mà điều kiện tiên quyết là nhất định tin thiếu gia đối với Thiếu phu nhân thật tốt, nếu như bị thiếu gia biết bọn họ nói không chừng sẽ rất xui xẻo, cho nên hai huynh đệ mặc dù rất không tình nguyện, Hoa Nhất còn tùy việc mà làm nói: "Nếu như ngươi xác định cảm giác lời nói cầm trong tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan không phải thổi phồng, như vậy cảm giác của ngươi đúng là không sai, thiếu gia đối với Thiếu phu nhân đúng là tốt như vậy, khẩn trương như vậy."

Hoa Nhị khinh bỉ nhìn Lương Điệp Nhi, nói: "Ngươi sẽ không vì vậy mà bị sợ đến choáng váng đi. Đây coi là cái gì, ngày thường bưng trà đưa nước, rửa chân mang giày cũng đều là thiếu gia tự mình làm cho Thiếu phu nhân, tuyệt đối không để cho người ngoài động tay."

"..." ⊙a⊙ Lương Điệp Nhi cho là mình ù tai, cho nên mới phải nghe nhầm lời Hoa Nhị nói. Hít một hơi thật sâu, nghiêm mặt hỏi Hoa Nhị, "Ngươi vừa mới nói cái gì? Bưng trà đưa nước, rửa chân mang giày? Có phải ngươi nói sai rồi cái gì rồi hay không?"

"Ta nói chính là như vậy!" Biết những chân tướng này có thể đả kích Hoa Hồ Điệp, thậm chí có thể làm cho hắn sau này nói chuyện bình thường một chút, Hoa Nhị không giấu giếm chút nào, trong đôi mắt chớp động một tia xảo trá, nói tiếp: "Những gì ngươi thấy không sai, trong lòng thiếu gia thiếu phu nhân chính là bảo bối, không thể đụng không thể vỡ, ngày thường ngay cả một câu nặng lời cũng luyến tiếc nàng không mắng." Mắng nàng cũng ôn ôn nhu nhu nói, đoán chừng ngay cả đứa trẻ một tuổi cũng không dọa được, huống chi là thiếu phu nhân đây.

Lương Điệp Nhi nhìn theo vào phương hướng ngón tay Hoa Nhị chỉ, sau đó đã nhìn thấy Thánh Tôn đại nhân một tay giơ ô, một tay ôm eo nhỏ của nàng kia. Cái ô hoàn toàn giơ trên đầu cô gái, mình che không được một nửa.

Mặc dù lấy thực lực võ công của Thánh Tôn, căn bản cũng không sợ bông tuyết có thể chạm đến hắn, nhưng động tác vô cùng tự nhiên này, đủ để cho người khác nhìn ra mức dộ quan tâm của hắn đối với cô gái này.


Giả bộ, nhất định là giả bộ đi! Chẳng qua là Thánh Tôn đại nhân cảm thấy chơi thật vui, cho nên mới phải phá lệ nghiêm túc chút? Lương Điệp Nhi suy nghĩ như vậy, chẳng qua rất nhanh hắn đã tự nắm tóc giận mình. Làm sao có thể là giả bộ chứ, phần lớn thời gian nam nhân kia ngay cả gạt người cũng lười đi lừa gạt mà, huống chi đối với một món đồ chơi hứng thú của hắn tuyệt đối sẽ không vượt qua ba ngày, đừng nói là Thánh Tôn đại nhân, coi như là người bình thường, có ai sẽ vì một món đồ chơi màm khẩn trương như vậy, thà để mình chịu khổ vất vả, cũng không làm cho món đồ chơi bị bẩn một chút!

Phùng Khởi Phi đi tới, đốt từng cái đèn lồng đưa cho bọn họ, "Soi đường."

Hoa Nhất và Hoa Nhị rất biết điều nhận lấy, Hoa Nhất không nhịn được tò mò hỏi Phùng Khởi Phi: "Phi kính Thiếu chủ sao cũng gọi thiếu gia là thiếu gia? Chẳng lẽ..."

Hoa Nhị tiếp Hoa Nhất lời của nói: "Cũng giống hai huynh đệ chúng ta, đi đại hội đúng dịp rơi vào mắt thiếu gia, bị thiếu gia thu làm tùy tùng?"

Phùng Khởi Phi yên lặng nhìn bọn họ một cái, không nói gì anh tuấn kiệt xuất như đọc Tây Môn Khánh toàn văn. Nói gì đi đại hội, đừng tưởng rằng hắn không có nhìn ra bọn họ nhìn có chút hả hê ánh mắt.

Hai huynh đệ Hoa Hoa vừa nhìn ánh mắt của hắn liền đoán được hơn phân nửa, Hoa Nhất hỏi: "Không biết thiếu gia cho ngươi ban tên cho cái gì?"

Trong đầu Phùng Khởi Phi lập tức hiện lên hai chữ "Tiểu Phi", vẻ mặt lập tức thay đổi, cẩn thận nhìn hai huynh đệ Hoa Hoa chằm chằm.

Phản ứng cửa hắn lại ngay lập tức lấy lòng hai huynh đệ Hoa Hoa, khiến cho bọn họ ăn ý lộ ra nụ cười gian trá, mỗi người một câu nói dụ dỗ Phùng Khởi Phi.

"Nói đi, nói đi, nếu là thiếu gia ban cho tên, nhất định là cực hay cực hay."

"Sau này chúng ta chính là đồng nghiệp, trao đổi lẫn nhau chung sống tốt mới phải, phải có tên gọi mới phải không phải sao."

Phùng Khởi Phi nghiêm mặt nói: "Gọi ta Phùng Khởi Phi là được."

"Thiếu gia nhất định không phải gọi ngươi như vậy!" Hoa Nhất và Hoa Nhị trăm miệng một lời nói.

Giọng điệu chắc chắc như vậy khiến cho Phùng Khởi Phi ảm đạm hao tổn tinh thần, còn mạnh hơn được duy trì sắc mặt bình tĩnh, nhàn nhạt hỏi: "Tại sao các ngươi khẳng định như vậy."

Ánh mắt Hoa Nhất buồn bã nhìn hắn, "Chúng ta chính là vết xe đổ đây. Đôi mắt Hoa Nhị đẫm lệ rưng rưng, vỗ vỗ bả vai Phùng Khởi Phi, " Phi Phi, ngươi đừng vọng tưởng gạt kẻ làm tiền bối như chúng ta, ngươi nghĩ rằng chúng ta bị dạy dỗ chỉ nhất thời sao?"

Phùng Khởi Phi giống như bị đụng trúng đồ bẩn, vội vàng lui về phía sau từng bước, đồng thời gạt bàn tay của Hoa Nhị đặt trên đầu vai hắn xuống, mặt đen lại nói: "Đừng gọi ta là Phi Phi!" Cái này so Tiểu Phi còn khó hơn nghe.

Hoa Nhị không ngại hành động ghét bỏ của hắn, bình tĩnh nói: "Không phải Phi Phi sao? Khởi khởi? Tiểu Phi? Tiểu Khởi?" Hắn vừa chỉ chỉ mình, vừa chỉ chỉ Hoa Nhất, "Ta bị thiếu gia ban tên cho Hoa Nhị, đây là ta ca, Hoa Nhất."

"..." Nếu như hắn nhớ không lầm, tên của hai con Tiện Hầu tên tuyệt đối không phải là tên này. Cho nên hắn may mắn có phải hay không, ít nhất mình không bị đổi tên, còn là một chữ trong tên?

Phùng Khởi Phi đột nhiên cảm giác mệt quá, không phải là thân thể mệt mỏi, mà là tinh thần thượng mệt mỏi. Cuộc sống này càng đi xuống như vậy thật sự không vấn đề gì sao? Hắn vừa bắt đầu nghĩ đến có phải quá đơn giản hay không?


Phùng Khởi Phi im lặng nhìn gương mặt cứng nhắc không đáng tin cậy của hai huynh đệ Hoa Hoa, lại nhìn Lương Điệp Nhi ở phía sau vẫn còn ở si ngốc như đi vào cõi thần tiên, chợt có loại dự cảm bất an mãnh liệt—— hoặc là thừa nhận bị hành hạ tinh thần mà giảm thọ mấy năm, hoặc là thích ứng với hoàn cảnh, biến thành người giống bọn họ.

Vừa nghĩ tới sau đó, Phùng Khởi Phi đột nhiên rùng mình một cái. Được rồi, hắn thà bị giảm thọ mấy năm, cũng không muốn biến thành hai huynh đệ Hoa Hoa, hoặc là Lương Điệp Nhi.

"Còn không muốn nói?" Hoa Nhị nhìn Phùng Khởi Phi chằm chằm, "Thiếu gia không thể nào vẫn không đặt tên cho ngươi, chúng ta sớm muộn cũng biết."

Nào có đáng sợ như thế, ta cũng không muốn tự mình nói cho các ngươi biết! Nội tâm Phùng Khởi Phi nói như vậy.

"Tiểu Phi." Đối với Phùng Khởi Phi mà nói, có thể nói là giống như giọng ma gọi chợt vang lên.

"..." Khuôn mặt Phùng Khởi Phi đột nhiên đỏ lên, hắn căn bản cũng không dám nhìn vẻ mặt hai huynh đệ Hoa Hoa, quay đầu chạy tới chỗ hai người Thánh Tôn và Thủy Lung.

"Thiếu gia, có gì dặn dò?" Phùng Khởi Phi cúi đầu hành lễ với Thánh Tôn hỏi.

Thánh Tôn nói: "Đi lấy mấy món ăn dân dã tới đây."

Phùng Khởi Phi không có bất kỳ ý kiến gì, trước khi đi vẫn không có nhịn được, khẽ hỏi Thánh Tôn: "Thiếu gia, có thể đừng gọi nô tài là Tiểu Phi được không, gọi khác..."

"Ừ?" Thánh Tôn nhàn nhạt nghi ngờ, hỏi hắn: "Không thích sao?"

"... Thích đọc Tranh Tống toàn văn*." Ngài thật không phải là đang uy hiếp sao? Phùng Khởi Phi nói thầm trong lòng, âm thầm nuốt xuống một ngụm lệ chua xót cay đắng, sau đó xoay người đi vào rừng sâu.

*Tranh Tống toàn văn: Theo ta sợt Gu gồ thì nó là một tiểu thuyết lịch sử xuyên không nói về nhân vật Vương Bàng, xuyên về triều Bắc Tống, muốn dùng kiến thức hiện đại thay đổi lịch sử, cải thiện cuộc sống khó khăn, trụy lạc thời bấy giờ. Nhưng trải qua những tranh đấu giữa quan lại, trải qua muôn đau khổ, li tán vợ con hắn lại trở thành đối tượng bị truy nã. Có thể thay đổi lịch sử hay không còn là một dấu hỏi. Ở đây có lẽ Thánh Tôn hàm ý là Phùng Khởi Phi muốn giống Vương Bàng muốn thay đổi lịch sử sao?

"Thiếu chủ, nếu không chúng ta đi?" Tùy tùng của Phùng Khởi Phi nghe hắn nói muốn đi làm sao, vội vàng xin đi giết giặc.

Phùng Khởi Phi lắc đầu, "Thực lực của các ngươi không bằng ta, tự ta đi nhanh hơn. Các ngươi..." Dừng một chút, suy nghĩ mình không có ở đây nói, hai tùy tùng rơi vào tình cảnh có chút lúng túng, dặn dò nói: "Đi nhặt củi đốt đi."

"Vâng." Hai tùy tùng lên tiếng.

Phùng Khởi Phi không cần phải nhiều lời nữa, dùng thân pháp cao nhất rời đi nơi này. Thật ra thì hắn quyết định mình đi là có nguyên nhân, quan trọng nhất là không muốn phải đối mặt với hai huyng đệ Hoa Hoa!

"Tiểu Phi, trên đường cẩn thận nha!" "Tiểu Phi, Tiểu Phi, nhớ về sớm một chút!" hai huynh đệ Hoa Hoa ở phía sau quan tâm dặn.


"Này hai con Tiện Hầu, tại sao không bị Hoa Hồ Điệp hủy diệt!" Phùng Khởi Phi không nhịn được, đúng là còn đâu khí khái phong độ, cắn răng nghiến lợi mắng nhỏ.

"Hắc hắc hắc hắc!" Hoa Nhất và Hoa Nhị vô cùng cao hứng cười.

Thủy Lung thu hết lời nói và hành động của bọn họ nghe hết vào tai nhìn hết vào mắt, làm kẻ xem cuộc vui an toàn nhất, nàng không thể không nói đúng là rất sung sướng.

Loại này chung sống cùng nhau vui vẻ như vậy, khiến cho nàng nhớ lại kiếp trước cũng đám kia huynh đệ sống chung, giữa bọn họ ngày thường cũng lấy đối phương làm thú vui, nhưng mà tình cảm lại vô cùng sâu sắc, lúc gặp phải việc khó sẽ không ai bỏ quên ai.

"Nàng thất thần." Giọng Thánh Tôn nhẹ nhàng chậm chạp vang lên bên tai. Thủy Lung mới chú ý tới, lúc này hắn tới rất gần mình, lúc nói chuyện đôi môi thở hơi ấm đụng chạm đến lỗ tai. Không khí lạnh như băng cùng hơi thở ấm áp, khiến cho vành tai vốn nhạy cảm không khỏi đỏ lên.

Mặc dù vẻ mặt Thủy Lung vẫn nhẹ như cũ, nhưng mà một màn đỏ hồng trong xinh đẹp, Thánh Tôn vẫn vui vẻ như trước. Khóe miệng hắn tràn đầy nụ cười yếu ớt, nói với Thủy Lung: "Lúc ở cùng ta, nàng đừng thất thần, ta không thích."

Thủy Lung nhìn hắn một cái, không đáp lại lời của hắn.

Thánh Tôn vẫn tự nói, "Bởi vì lúc ta ở bên cạnh nàng, nếu như nàng nghĩ về ta, nghiêm túc nhìn ta là được. Nếu như nàng không nhìn, chứng tỏ trong lòng nàng suy nghĩ về nghười khác."

"Đã từng có người nói ngươi rất ích kỷ hay chưa?" Thủy Lung hỏi hắn.

"Có." Thánh Tôn gật đầu, một chút ý tứ áy náy cũng không có, "Nhưng mà can đảm nói trước mặt ta như vậy, chỉ có một mình nàng."

Thủy Lung cười, nhướn mày nhìn hắn, giả vờ nói: "Bởi vì ngươi ban cho ta tư cách này? Cho phép ta nói như vậy, nguyện ý dung túng ta, cưng chiều ta?"

Thánh Tôn ngẩn ra, cũng không trả lời Thủy Lung, ánh mắt nhu tình phai nhạt một chút, hỏi nàng, "Nàng lại nghĩ đến ai?"

Thủy Lung hỏi ngược lại hắn, "Ngươi cảm thấy ta cần được người dung túng, được người cưng chiều?"

Thánh Tôn nói: "Ai cũng sẽ thích được người sủng ái."

Thủy Lung nói: "Cho dù là người mình không thích?"

Thánh Tôn nói: "Cho dù là người mình không thích." Hắn cười khẽ, "Có lẽ nàng sẽ chán ghét việc mà người kia đối tốt với nàng, nhưng nàng tuyệt đối không cách nào chán ghét hắn đối tốt với nàng." (D: Ý là có thể ghét việc người ta làm cho nàng nhưng không có cách nào ghét người ta đối tốt với nàng đó. Lòng vòng quá đi)

"Đây chính là lưới săn của ngươi sao?" Thủy Lung nhìn hắn, đôi mắt đen nhánh trong bóng đêm lại sáng ngời bức người, làm cho người ta nhìn thấy mà thất thần.

Thần sắc Thánh Tôn thản nhiên, nghiêng đầu cười với nàng một tiếng, giọng nói tự nhiên kèm theo một tia bướng bỉnh, "Đây là biện pháp ngốc nhất lại hữu hiệu nhất, tốn thời gian phí sức nhất nhưng lại an toàn nhất không phải sao?"

Thủy Lung nhún vai, nói: "Ta có thể nói không phải sao?"

Thánh Tôn hung dữ nghiêm mặt, đe dọa nói: "Nếu như nàng nói rồi, ta sẽ phải đổi biện pháp khác, đến lúc đó trực tiếp trói nàng lại, cả ngày lẫn đêm cùng nàng **, trước hết để cho thân thể nàng tiếp nhận ta sau đó mới thu phục lòng nàng." Hắn trầm ngâm, nghiêm túc nói với Thủy Lung: "Thật ra thì cá nhân ta thật thích cái biện pháp này."

Thủy Lung làm ra vẻ mặt kinh sợ, "Ngươi đừng đem tính mạng của mình ra gây khó khăn." Sau đó vẻ mặt biến đổi, khôi phục lạnh nhạt, liếc hắn nói: "Ngươi bỏ được sao? Dám sao?"


Thánh Tôn nhìn dáng vẻ lúc này của nàng, muốn đưa tay véo gương mặt của nàng, lại bị Thủy Lung trốn, bất mãn nói: "Không bỏ được, nàng nhìn thấy chắc chắn ta không bỏ được."

“Đừng làm vẻ mặt ủy khuất, không ai đồng tình ngươi." Thủy Lung nói.

Thánh Tôn cười nói: "Ta không cần đồng tình, chỉ muốn nàng để ý ta nhiều chút. Nhìn đi, ta đã thành công không phải sao? Nếu thật sự nàng không thèm để ý, sẽ không là ta thật sự ủy khuất hay là giả vờ ủy khuất."

Hai người đi ở quanh co trên đường, bóng lưng càng ngày càng chìm trong tuyết rơi có chút mông lung. Cho dù là hai bên có hai huynh đệ Hoa Hoa đi theo, phía sau còn có Lương Điệp Nhi đều có thể nghe rõ đối thoại của bọn họ, nhẹ nhõm tùy ý, nhàn nhạt mập mờ cùng với ấm áp, khiến tâm tình bọn họ không không hiểu sao thanh nhàn rảnh rỗi, quên được tất cả biến đổi xung quanh.

Lúc mới bắt đầu Lương Điệp Nhi khiếp sợ đến chết lặng, ngẩng đầu nhìn hai người phía trước, áo trắng, ô giấy dầu màu vàng, đêm đen cùng với quầng sáng mờ mờ của đèn lồng, sắc lạnh pha lẫn sắc màu ấm, ngoài dự liệu khiến cho người ta cảm thích ý ấm áp bội phần.

Tay nam tử tay giơ ô giấy dầu đã hoàn toàn che cho cô gái, không để ý mình chút nào. Hắn nghiêng người, tầm mắt vẫn rơi trên mặt cô gái, thỉnh thoảng quét qua con đường, nhất định đem cô gái đi về phía con đường bằng phẳng. Gò má hắn tràn đầy nụ cười, vui vẻ tinh khiết tự nhiên, không có cố ý tao nhã thận trọng, cười yếu ớt hay cười to cũng tràn đầy vui mừng phát ra từ nội tâm.

Cô gái ở bên cạnh hắn cũng như thế, một cái nhăn mày một tiếng cười có loại ý vị không nói ra được, lúc chớp mắt liếc mắt hoặc khiêu khích hoặc nhu tình, lúc nhếch miệng lên có loại khí chất tiêu sái các cô gái ít có được.

Lúc hai người kia nói chuyện phiếm đều cười, nội dung nói chuyện phiếm cũng không ngừng tỏa mùi thuốc súng, tựa hồ sau một khắc sẽ tan rã trong không vui, nhưng cuối cùng không biết là người nào thối lui mà không có người nào thực sự tức giận, khôi phục bình thản một cách tự nhiên.

Lương Điệp Nhi thấy thế bị mê hoặc. Trước kia hắn đã cảm thấy Thánh Tôn như vậy giống như nhân vật do thiên thần ban, nhất định là phải một thân cô độc, không người nào có thể khiến cho tim hắn xúc động, cũng không ai có thể đứng bên cạnh hắn. Nhưng một màn trước mắt này, lại hài hòa khiến hắn cảm thấy tựa hồ chuyện như vậy là chuyện đương nhiên, hai người này vốn nên liền một đôi.

"Nạp mẫu nhi, không muốn không thừa nhận." Tiếng cười Thánh Tôn trong sáng truyền đến.

Lương Điệp Nhi lại bị một tiếng ‘Nạp mẫu nhi"kia của hắn dọa sợ.

Thánh Tôn đại nhân... Hắn thật sự là nghiêm túc!

Phía trước, Thánh Tôn dừng bước, nghiêng người dựa vào Thủy Lung rất gần, tầm mắt ngang với nàng, khuôn mặt bình thường đến không thể bình thường hơn, cười đến phong hoa tuyệt đại, khiến cho Lương Điệp Nhi và hai huynh đệ Hoa Hoa thân là nam tử cũng nhìn ngây ngẩn cả người.

"Nàng nguyện ý để ta dung túng để ta cưng chiều, đã nói rõ trong lòng nàng có ta." Giọng Thánh Tôn nhẹ nhàng chậm chạp dịu dàng, nhưng lại bá đạo chắc chắc vô cùng, không cho người ta bất kỳ đường lui nào.

Đối mặt với tiến công nhìn như ôn hòa kì thực cường thế của hắn, Thủy Lung không hốt hoảng chút nào, hơi ngẩng đầu, khóe môi cong lên nói với hắn: "Đường đường Thánh Tôn đại nhân lại dung túng cưng chiềuu yêu một người, đã phải hạ mình hèn mọn trước người khác chờ gật đầu đồng ý, có cái gì đáng đểkiêu ngạo?"

‘Cách cách’ đèn lồng rơi xuống đất.

Lúc này Lương Điệp Nhi và hai huynh đệ Hoa Hoa chân chính ngây ngẩn cả người, ngay cả Phùng Khởi Phi vừa chạy vềđúng lúccũng khiếp sợ ngây ngốc tại chỗ.

Lương Điệp Nhi khiếp sợ là lời của Thủy Lung không biết sống chết, về phần huynh đệ Hoa Hoa và Phùng Khởi Phi khiếp sợ vì sao? Có thể tưởng tượng được!

"Bởi vì ta thua trước." Một tiếng than nhẹ.

Thánh Tôn không tức giận, nụ cười vẫn như cũ, đôi mắt trong suốt, so với bông tuyết bay đầy trời đêm còn muốn êm ái thuần khiết hơn.

D: Xin lỗi các nàng, mấy hôm rồi ta bận giờ mới đăng được. Các nàng nhào zô đọc đi nạ:-D:-D:-D:-D:-D:-D:-D


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui