Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Editor: Dungpro.

Thánh Tôn nghe được đánh giá của nàng, ánh mắt tinh khiết trong suốt nhìn nàng, không chút lúng túng nào, nói rằng: " Đây là nàng đang khen ta sao." Không đợi Thủy Lung trả lời vấn đề, hắn nhếch miệng càng sâu hơn, "Mỗi khi ta nói nàng giảo hoạt, đều là đang khen nàng."

Bởi vậy, nếu như nói giảo hoạt là lời ta mắng nàng, vậy thì đánh giá trước đó của nàng đối với ta thành nghĩa xấu rồi? Thủy Lung suy đoán hàm nghĩa trong lời nói của Thánh Tôn, nhìn vẻ mặt hắn ôn nhuận, nào có ai vô pháp mà thanh nhã nhưngươi vậy, nói chuyện giống như là đang đào cái hố, tùy lúc đều có thể khiến ngươi khác rơi vào trong hố còn không biết.

"Khách quan, có muốn ăn chút đồ ăn sáng?" Tiểu nhị rón rén đi tới, lấy một ấm nước sôi để lên bàn.

Thánh Tôn mở ấm trà, thấy nước sôi sạch bên trong, hài lòng gật đầu, "Cháo hoa."

Tiểu nhị kín đáo nhìn về phía Thủy Lung, thấy Thủy Lung không định nói gì, thì bước nhanh rời đi chuẩn bị.

Thánh Tôn nâng bình trà và chén trà lên, rót một chén trà nóng đưa tới trước mặt Thủy Lung, " Làm ấm dạ dày trước."

Thủy Lung nhận lấy, nhìn hắn lấy bánh điểm tâm trong cái bọc bày lên bàn, vừa quay đầu hỏi nàng: "Những thứ này đều là khai vị, nàng nhìn xem thích gì thì ăn nhiều một chút."

Trong khoảng thời gian này lúc sáng sớm Thủy Lung đều không có khẩu vị gì, ngay cả nàng luôn luôn thích ăn thịt thì lúc sáng sớm mới vừa rời giường cũng không muốn ăn, lại muốn uống nhiều cháo hoa một chút. Điểm này Hoa Nhất với Hoa Nhị không phát hiện, nhưng Thánh Tôn lại quan sát rất kĩ, còn chuẩn bị cái này.

Thủy Lung đặt chén trà xuống, cầm lấy một khối bánh điểm tâm để trước mắt nhìn thật kĩ, hỏi Thánh Tôn: "Đây không phải là loại bánh mà các quán nhỏ có thể làm được nhỉ."

Tuy rằng bên ngoài so với các bánh điểm tâm khác không khác nhau lắm, chẳng qua là từ lúc Thủy Lung xuyên tới thế giới này cho đến bây giờ, vẫn sống cuộc sống phú quý, kiến thức hiểu biết không nhỏ. Chỉ nhìn qua màu sắc hương vị, chưa ăn vào miệng cũng có thể nhìn ra độ tinh xảo của bánh điểm tâm này.

Thánh Tôn cũng cầm một khối giống như Thủy Lung, sau khi cắn một miếng nuốt xuống, gật đầu nói khẽ nói: "Tay nghề không giảm xuống."

Những lời này là gián tiếp thừa nhận đây là bánh điểm tâm của cửa hàng có quan hệ với hắn.

Thủy Lung cũng không hỏi nhiều, nhìn dáng vẻ Thánh Tôn say sưa tận hưởng, chẳng biết tại sao lại có chút khẩu vị, cũng lấy một bánh điểm tâm đưa vào miệng, trong lòng suy nghĩ: Cách nơi này gần nhất chính là một cái thành nhỏ ít dân mà, cũng không có chỗ nào đặc biệt hơn nơi khác, ai biết được địa phương nhỏ này cũng có người của Thánh Tôn ở, lại còn mở tiệm bánh điểm tâm buôn bán.

Nếu hỏi Thủy Lung vì sao biết mười mấy dặm quanh đây có thành nhỏ? Lấy tính tình bình tĩnh cẩn thận của Thủy Lung, trước khi đi Phi Kính Thiên Sơn đã xem qua bản đồ một lần, ngay cả đường xá dân cư phân bố dọc theo đường đi cũng đều nhớ rõ. Trên thực tế, hơn mười mấy hơn dặm địa phương nhỏ này, không chỉ có người của Thánh Tôn, cũng có người của Thủy Lung nàng, nếu không loại túi chườm nóng do Nam Vân thành sản xuất này hai huynh đệ Hoa Hoa làm sao mua được.

"Ừm?" Thủy Lung liếc mắt, bỗng nhiên thấy Thánh Tôn rút ra một cái bọc giấy không để ý đến ai, cầm ấm trà nóng đổ lên giấy dầu.

Giấy dầu bị nước sôi dội vào cũng không bị hỏng, trái lại dần dần có chữ hiện ra.

Đây là mật báo? Thủy Lung nhàn nhạt nhìn, nghĩ thầm nếu như hai huynh đệ Hoa Hoa còn ở đây, thấy được sau khi thấy được một màn này nhất định sẽ không còn cảm động như vậy nhỉ. Rất rõ ràng, căn bản hai huynh đệ cũng không biết sự tồn tại của mật báo này, bị Thánh Tôn nô dịch bóc lột toàn bộ sức lao động, hãm hại đến mức gần như rớt nửa cái mạng, cuối cùng còn nảy sinh tâm tư cảm động với Thánh Tôn, thực sự là đáng thương.

Thánh Tôn như là cảm nhận được tâm tư của nàng, nhìn sang mỉm cười với nàng, hỏi: "Không nói là không muốnbọn họ khẩn trương, trái lại làm không tốt."

"Ngươi đã sắp xếp nhỉ." Thủy Lung không chút do dự đáp lại hắn một câu.

Vẻ mặt Thánh Tôn như muốn nói "Ta nói thật, nàng lại không tin ta", lấy nước trà đổ lên giấy dầu trước mặt Thủy Lung.

Thủy Lung cúi đầu nhìn, phát hiện trên đó viết nội dung liên quan đến nàng —— ngày ấy ở thôn trang của thành Hồng Phong gặp phải thích khách, tên là Lệ Ảnh, là một cao thủ rất am hiểu ẩn nấp và dùng ám khí, ám khí thường dùng nhất là ngân châm.

Sau khi Thủy Lung xem xong hỏi Thánh Tôn: "Mục đích của hắn là ta?"

Thánh Tôn nhẹ nhàng gật đầu, "Là Túc Ương phái tới."

Thủy Lung sâu đậm nhìn hắn, nhưng không hỏi vì sao Thánh Tôn biết người tên Túc Ương này, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Ngươi mới biết?"


"Ta chính là biết." Thánh Tôn hỏi.

"Chứng cứ?"

"Không có."

Thủy Lung hỏi: "Không có chứng cứ chớ nói lung tung." Nàng cười cười, "Túc Ương sẽ không giết ta."

Sống ở thế giới này càng lâu, lại nhận được toàn bộ kí ức của nguyên thân Bạch Thủy Lung, thêm nữa thời gian ngắn ngủi ở chung với Túc Ương, cũng khiến Thủy Lung nhận ra được Túc Ương có tình cảm với mình, loại tình cảm vừa thuần túy vừa phức tạp.

Nàng không có hứng thú đi giải thích cố chấp và trách nhiệm sâu trong nội tâm Túc Ương, không rõ hắn vì sao có chấp niệm và bi thương sâu như vậy, tại sao lấy những... chấp niệm này đặt lên người "Bạch Thủy Lung". Chẳng qua, không cách nào phủ nhận hắn đối với Bạch Thủy Lung, thực sự không có ác ý.

Hắn có vô số cơ hội để giết Bạch Thủy Lung, nhưng hết lần này tới lần khác hắn không ra tay, trái lại còn vô số lần giải cứu Bạch Thủy Lung trong lúc nguy nan, âm thầm dạy võ công và binh pháp, tâm kế cho nàng.

Bạch Thủy Lung nhiều lần phản kháng và tức giận, hắn đều chịu đựng. Duy nhất chỉ không chịu nổi Bạch Thủy Lung chìm đắm trong tình cảm trụy lạc, không đủ bình tĩnh, quá mức nóng nảy, không đủ tâm cơ với lòng dạ, cho nên mới vì Trưởng Tôn Lưu Hiến mà đánh mất chính mình, để cho người hiểm độc nhiều lần hãm hại.

Cuối cùng Bạch Thủy Lung cũng vì hắn mà chết, chỉ là vì nàng bỏ qua, trong lúc vô cùng thất vọng mà mặc kệ nàng.

Nói cho cùng, vốn dĩ Bạch Thủy Lung lớn lên dưới sự bảo vệ và sủng ái của Túc Ương. Một ngày mất đi sự ủng hộ của Túc Ương chính là mất đi hai cánh đại bàng lớn, cuối cùng từ trên cao rơi xuống đất, ngã đến thịt nát xương tan.

"Nàng kết luận như vậy?" Thánh Tôn mím môi một cái.

Vừa nhìn vẻ mặt của hắn cũng biết là hắn bất mãn với câu trả lời của Thủy Lung, vô cùng không vui khi nghe Thủy Lung khẳng định đáp án như vậy.

Thủy Lung cười nhạt hỏi: "Gây xích mích sau lưng không phải hành động quang minh chính đại." Dù cho đối với nguyên thân Bạch Thủy Lung vô cũng thất vọng Túc Ương cũng chưa từng muốn ra tay với Thủy Lung.

Nếu có một ngày hắn thực sự không còn chấp nhất với nàng, tuyệt đối cũng sẽ không giết nàng, cùng lắm cũng chỉ như đối với nguyên thân này, dù biết nàng gặp nguy hiểm cũng không để ý nữa, chỉ nhìn chính bản thân nàng có thể gặp dữ hóa lành hay không mà thôi.

"Nàng cảm thấy ta đang gạt nàng?" Ánh mắt Thánh Tôn trầm trầm, tất nhiên là đã thật sự nổi giận.

Người chung quanh thấy hắn biến sắc, lập tức thu hồi ánh mắt nhìn trộm, tim không khỏi đập nhanh hơn, nhớ tới ngày hôm qua Thánh Tôn biến thân thành dáng vẻ sát thần bí hiểm khí thế áp bách kinh khủng, thực sự không muốn trải qua lần nữa.

Thủy Lung nhàn nhạt hỏi: "Có phải gạt ta hay không, trong lòng ngươi rõ ràng."

"Nàng không tin ta!" Thánh Tôn hỏi một câu đã biết đáp án rõ ràng.

"Ta tin." Thủy Lung nhẹ nhàng trả lời.

Loại khẩu khí nay, ai cũng có thể nghe ra nàng trả lời cho có lệ.

Thánh Tôn nín một hơi thở, không cam lòng hỏi: "Nàng trả lời ta cho có lệ."

Thủy Lung "Kinh ngạc" hỏi: "Ngươi xem, ta tin ngươi, ngươi lại không tin, ta phải làm sao." Biểu cảm "Nhất định ngươi cố tình gây sự, ta thực sự không có cách" rồi.

Thánh Tôn buồn bực nhìn nàng.

Khóe môi Thủy Lung khẽ giương lên, bộ dáng thanh nhàn cầm lấy một khối bánh điểm tâm, sau khi ăn một miếng chuyển đôi mắt nhìn về phía Thánh Tôn, cười đến đôi mắt cong cong, "Đột nhiên cảm giác tâm tình không tệ, ngay cả khẩu vị cũng tốt lên rồi."


Đối mặt với dáng tươi cười mềm mại thuần túy của nàng, người đàn ông nào cũng mềm lòng, Thánh Tôn càng không thể tránh được.

Lúc này, một khối bánh điểm tâm đưa tới trước mặt Thánh Tôn. Thánh Tôn kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn lại đôi mắt như sóng nước mênh mông sóng sánh của Thủy Lung, cùng với khuôn mặt tươi cười nhu hòa, nghe nàng nói khẽ hỏi: "Cái này mùi vị rất ngon, ngươi nếm thử?"

"..." Thánh Tôn rất muốn có cốt khí mà cự tuyệt, để bày tỏ những lời nói việc làm của nàng trước đó sai, nhất định phải hối cải nhận sai. Nhưng mà thực tế thì, đối diện với đôi mắt cười đến nhu tình của đối phương, cùng với lời nói mềm nhẹ uyển chuyển, cơn tức giận của hắn có lớn hơn nữa cũng như lửa gặp hoa tuyết vậy, hòa tan đến ngay cả một tia khói cũng không sót lại (D: Tắt ngóm rồi!! Ha ha), hắn rất có cốt khí lại tự nhận là có phong độ há mồm vui sướng hưởng thụ người trong lòng đút đồ ăn.

Một khối bánh điểm tâm bị Thủy Lung nhét vào miệng Thánh Tôn nhìn như nhẹ nhàng, kì thực vô cùng sảng khoái, thấy Thánh Tôn bị chặn đến phình quai hàm, nàng cười híp mắt hỏi: "Sau này muốn gây xích mích quan hệ của người khác, phải có chứng cứ trước... Cho dù là ngụy tạo chứng cứ cùng có thể lý giải vì giữa hai người ân ân oán oán, nếu không nhất định ngươi chính là người bị lúng túng."

Đột nhiên Thánh Tôn cảm giác được bánh điểm tâm ngọt trong miệng không ngon như vậy.

Mọi người xung quanh nghe lén lại trợn mắt há mồm, đều lộ ánh mắt quỷ dị và kính nể nhìn về phía Thủy Lung.

Cô gái này khó lường nha, lại có thể đối mặt nam tử kia thong dong như vậy, thậm chí nói xong còn khiến nam tử kia á khẩu không trả lời được.

Lúc này tiểu nhị bưng lên một chén cháo hoa, trên thang lầu cũng có một người đi xuống, vừa lúc tiểu nhị đi đến bàn của Thánh Tôn với Thủy Lung.

"Khách quan, cháo của các người." Tiểu nhị đặt khay chén và cháo lên bàn, tiêu sái rời đi một phút cũng không dừng lại.

Thủy Lung liếc nhìn Phùng Khởi Phi đứng ở bên cạnh bàn, tùy ý hỏi một câu, "Ngồi?"

Phùng Khởi Phi mỉm cười gật đầu, đang chuẩn bị ngồi xuống, đã để ý thấy Thánh Tôn liếc mắt tới, hắn đã cúi nửa người xuống hông lần nữa cứng ngắc, không được tự nhiên khách khí nói: "Không cần, ta thích đứng."

Mọi người chung quanh: "..."

Thủy Lung thấy khi không hai người lườm lẫn nhau, với tay lấy cái muôi múc cháo.

"Để ta." Thánh Tôn nhanh tay cầm cái muôi với bát, múc cháo vào bát.

Thủy Lung thấy biểu tình hắn nhàn nhạt, động tác múc cháo vào bát đặt trước mặt nàng vẫn nhẹ nhàng, không khỏi cười, khẽ dụ dỗ nói: "Đừng nóng giận."

Thánh Tôn nhàn nhạt nhìn nàng, khẩu khí thản nhiên như không, "Ai tức giận."

Aiz bộ dáng bị ủy khuất, cố ý giả vờ không thèm để ý, rõ ràng nhất định muốn người khác chú ý tới an ủi dụ dỗ, cũng không biết là ai đang tức giận. Lời này tất nhiên Thủy Lung sẽ không nói ra, mà nàng nói rằng: "Ta tưởng ngươi tức giận."

"Nhìn ta giống như tức giận sao?" Thánh Tôn vẫn bình tĩnh như trước.

"À, đó là ta nhìn lầm." Thủy Lung thu hồi tầm mắt, cầm muỗng nhỏ bắt đầu ăn cháo.

Ừm... Khẩu vị sáng sớm hôm nay thật tốt.

Vẻ mặt Thánh Tôn dừng lại, dùng đôi mắt nhỏ liếc Thủy Lung.

Thủy Lung không phản ứng.

Nhìn một lần, hai lần, ba lần... Vẫn không được đáp lại. Thánh Tôn nghiêng đầu ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Phùng Khởi Phi, tiếng nói nhẹ đến mức gần như nguội lạnh, "Đứng ở đây che ánh sáng sao?"


"..." Phùng Khởi Phi yên lặng nhìn về vị trí cửa sổ so sánh với vị trí mình đứng, sau đó phát hiện thật không biết trả lời thế nào—— mình tuyệt đối không che ánh sáng! Cho nên nói, vị nam tử không biết tên trước mắt này đang làm khó mình để trút giận!

Thánh Tôn ưu nhã rót cho mình một ly trà, con mắt trầm mặc khẽ liếc Phùng Khởi Phi đứng một bên không nói, "Nghe không hiểu tiếng người?"

Phùng Khởi Phi lặng lẽ bước sang trái hai bước, chờ Thánh Tôn dời tầm mắt, hắn mới bừng tỉnh, nhận ra hành động trước đó của bản thân, càng cảm thấy khí thế Thánh Tôn khó lường, tính cách càng có thêm kiêu ngạo của kẻ duy ngã độc tôn!

Hết lần này tới lần khác hắn kiêu ngạo đến mức giống như vô cùng đương nhiên, khiến người ta cảm thấy trên thực tế nên như vậy, theo bản năng cứ dựa sắp xếp của hắn mà làm việc.

"Các hạ," bởi vì không biết tên của Thánh Tôn, Phùng Khởi Phi chỉ có thể xưng hô với Thánh Tôn như vậy, " Ngày hôm qua ngươi nói..."

"Ừm?" Ánh mắt Thánh Tôn không kiên nhẫn.

"..." Phùng Khởi Phi không nói được nữa. Loại cảm giác bị ghét bỏ này, khiến hắn bội phần ưu thương.

Lúc này lời của Thủy Lung giải cứu hắn, "Có chuyện gì chờ ăn điểm tâm xong rồi hãy nói."

Lúc này Phùng Khởi Phi mới ý thức được có bao nhiêu không thích hợp, lúc này hắn cũng thực sự không muốn đối mặt Thánh Tôn, ôm quyền với hai người nói: "Là tại hạ đường đột, mời hai vị thong thả dùng." Xoay người bước nhanh rời đi.

Nhìn tốc độ bước chân hắn rời đi, tuyệt đối không chậm hơn so với tốc độ của tiểu nhị, thật giống như phía sau có mãnh thú đang đuổi theo.

Thủy Lung hứng thú nhìn hành động của bọn họ, không chút phúc hậu suy nghĩ: Ở bên cạnh Thánh Tôn, nhìn phản ứng của những người này cũng là một chuyện rất thú vị, thảo nào luôn luôn có nhiều người thích xem kịch như vậy.

Cái bát trước mặt nàng bị một bàn tay lấy đi, nhìn theo tay của hắn lại thấy sắc mặt hắn nhàn nhạt, "Còn muốn sao?"

Nàng mới há mồm còn chưa kịp nói, hắn đã quay đầu đi múc cháo rồi.

Nàng bật cười. Không muốn múc cháo cứ nói, còn hỏi nàng có muốn hay không làm cái gì.

"Kỳ thực," Thánh Tôn không nhìnThủy Lung, tầm mắt đều ngưng tụ trong bát cháo, động tác múc cháo rất nhẹ rất chậm, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp như lơ đãng, "Ta có chút mất hứng."

Thủy Lung thiếu chút nữa phì cười, trả lời, "Ừm?"

Thánh Tôn nói: "Ta cho rằng Lệ Ảnh là người do Túc Ương phái tới cũng không phải là không có đạo lý, bởi vì Túc Ương biết hành tung của nàng, thời gian Lệ Ảnh và hắn xuất hiện lại rất đúng dịp."

Thủy Lung chú ý tới một tin tức lời nói của hắn, "Thời gian xuất hiện đúng dịp? Ngươi nhìn thấy Túc Ương rồi?"

"Ừm." Thánh Tôn múc xong chén cháo đặt vào trước mặt Thủy Lung, ánh mắt trong suốt, giọng thành khẩn, "Hắn lấy nàng làm lợi thế, muốn đưa nàng cho ta."

Thủy Lung hỏi: "Điều kiện là ngươi trợ hắn giúp một tay?" giọng điệu là hỏi nhưng vẻ mặt của nàng là chắc chắc.

Thánh Tôn nghe nàng nói như thế chẳng những không vui, trái lại còn cực kì không thoải mái, "Nàng thật sự vì hắn giải thích."

Thủy Lung mỉm cười nói: "Ngươi lẽ nào chưa từng nghe qua một câu nói là: Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng?"

"Nàng chắc chắn hắn là địch?" Thánh Tôn hỏi.

Không. Thủy Lung cũng không hoàn toàn cho rằng Túc Ương là địch, nếu không giữa bọn họ sẽ không bình tĩnh như vậy, thủy chung không đụng vào ranh giới cuối cùng của đối phương. Coi như quan hệ giữa nàng và Túc Ương rất mâu thuẫn, nhưng cũng vừa là thầy, vừa là bạn, vừa là địch, nhưng mà cũng không nghĩ tới sẽ giải quyết đối phương nhanh chóng.

Chính là bởi vì biết rõ ràng Túc Ương sẽ không giết nàng, cho nên nàng cũng không chủ động nghĩ tới việc trêu chọc gây trở ngại Túc Ương —— chỉ cần hắn không gây ảnh hưởng đến nàng.

"Ừm?" Không nghe được đáp án của Thủy Lung, Thánh Tôn giục.

Thủy Lung hoàn hồn, không nói câu trả lời chân thật ra, cho hắn một đáp án hắn muốn nhất, "Ừm, là địch." Xem như một nửa là địch đi.

Thánh Tôn nhìn hai mắt Thủy Lung, muốn xác định thật giả trong câu trả lời của nàng. Thủy Lung để mặc hắn nhìn, bình tĩnh.


Một lúc sau, Thánh Tôn hài lòng, ánh mắt cũng khôi phục ấm, nói khẽ: "Loại ác nhân này, nàng cũng không cần để ý tới, ta sẽ xử lý."

Thủy Lung từ chối cho ý kiến.

Sau đó mọi người chung quanh phát hiện, tâm tình của Thánh Tôn hình như cứ âm thầm khôi phục.

Sau khi tâm tình Thánh Tôn khôi phục, người đầu tiên được lợi nhất là Phùng Khởi Phi. Thấy Thủy Lung buông cái muôi, biểu thị chính là đã ăn no, Thánh Tôn liền chủ động vẫy vẫy tay với Phùng Khởi Phi, mỉm cười nói: "Không phải có việc sao?"

"..." Phùng Khởi Phi phát hiện yêu cầu của mình thực sự là càng ngày càng thấp, vào lúc này lại sinh ra cảm giác thụ sủng nhược kinh như vậy. Hắn thả cái bánh thịt đã ăn được một nửa trong tay xuống, dùng khăn người hầu đưa tới lau lau dầu mỡ trên ngón tay, mới đứng dậy đến chỗ Thánh Tôn bên kia.

"Các hạ."

Thánh Tôn gật đầu, "Ngồi."

Phùng Khởi Phi mới vừa khom lưng muốn ngồi xuống, giữa đường phản xạ có điều kiện cứng đờ nhìn Thánh Tôn, thấy thần sắc hắn ôn nhu nhã nhặn, không có ý lên tiếng, khôn ngoan thở dài một hơi ngồi xuống.

Mọi người chung quanh thấy dáng vẻ Phùng Khởi Phi thận trọng như vậy, không nhịn được cảm thấy hắn nhát gan, trái lại càng thêm kiêng kỵ Thánh Tôn, trong lòng suy đoán rốt cuộc lúc mọi người không hay không biết, giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên trong một đêm khiến thiếu chủ của Phi Kính Sơn Cốc khiêm nhường kính nể với hắn như vậy.

"Ngươi suy xét ra sao?" Thánh Tôn đi thẳng vào vấn đề.

Phùng Khởi Phi liếc mắt nhìn trái nhìn phải xung quanh, nói với Thánh Tôn: "Các hạ nói việc lớn quan trọng, tại hạ cả đêm cũng không ngủ yên, một phen tự suy nghĩ trước tiên hỏi các hạ mấy vấn đề."

Thánh Tôn buông chén trà xuống, chén trà tiếp xúc với cái bàn phát ra âm thanh rất nhỏ, rơi vào trong lỗ tai Phùng Khởi Phi lại như sấm sét, không khỏi tâm thần khẩn trương, sinh ra dự cảm không rõ.

Ngay sau đó, lời nói của Thánh Tôn trả lời dự cảm của hắn, "Ngươi đi đi."

Phùng Khởi Phi sững sờ, không rõ Thánh Tôn sao lại nói trở mặt liền trở mặt, đây là cố ý trêu đùa hắn phải không.

Trong lòng hắn nghi hoặc, nhưng tức giận lại không dám nổi lửa giận, chỉ có thể trừng đôi khó hiểu nghi ngờ nhìn Thánh Tôn, ngồi trên ghế không nhúc nhích.

Không biết có phải bộ dáng này của hắn lấy lòng Thánh Tôn rồi hay không, hay là tâm tình Thánh Tôn tốt, kiên trì tăng mạnh, cũng không đuổi hắn ra khỏi đó, mà là nói rằng: "Ta chỉ muốn một đáp án, muốn hay là không muốn."

Trái tim Phùng Khởi Phi kịch liệt nhúc nhích, hắn rất muốn đứng lên nắm vạt áo Thánh Tôn, lớn tiếng rít gào với hắn: Ngươi cho rằng minh chủ võ lâm nói muốn là có thể muốn sao, ngươi dựa vào cái gì tự tin có thể để cho ta làm minh chủ võ lâm như vậy, ngươi có tư cách gì cuồng vọng như thế. Chuyện lớn như vậy, ngươi chí ít cũng làm chút gì đó chứng minh cho ta thấy ngươi có bản lĩnh này, khiến ta biết đối với việc này ta thật sự có mong muốn. Hiện tại ta không cần ngươi chứng minh, chỉ cầu ngươi trả lời ta mấy vấn đề mà ngươi làm sao vậy, yêu cầu này cao quá sao, coi như là mấy người cho ta lý do thuyết phục mình cũng tốt, như vậy cũng không được sao!

Trên thực tế, những... tâm tư cuồng bạo này cũng chỉ là tâm tư mà thôi, hắn vốn dĩ không thể làm được.

Hắn đã nhìn ra, đối phương cũng không cầu hắn làm minh chủ võ lâm, hắn có muốn hay không, căn bản là với đối phương cũng không có vấn đề gì.

"Muốn." Từ nhỏ đến lớn, hắn đều lấy nguyên nhân này làm mục đích mưu tính nỗ lực. Lúc này đây, nên đánh cuộc một lần nhỉ! Chẳng qua..."Đây chỉ là ta và ngươi hiệp nghị, không liên quan đến gia tộc của ta, dù cho sau này thất bại, cũng không ảnh hưởng đến gia tộc của ta."

Thánh Tôn không có hứng thú cho hắn hứa hẹn, lúc nghe xong đáp án, đã lạnh nhạt hỏi: "Đi cho ngựa ăn, trên đỉnh đầu nó có một dúm lông trắng, nhận biết cho tốt."

"Chuyện gì?" Phùng Khởi Phi ngây ngẩn cả người, cho là mình nghe lầm, hỏi lại Thánh Tôn, "Các hạ vừa nói, nói là để tại hạ đi cho ngựa ăn?"

“Sau này gọi chủ tử hoặc thiếu gia." Thánh Tôn nói.

Phùng Khởi Phi bị cách nói chuyện hồn nhiên của hắn làm cho muốn điên rồi, khẽ co rút khóe miệng, "Các hạ..."

Thánh Tôn đưa mắt nhìn lên, lông mi dày bên dưới là đôi mắt đen, trầm trầm nhìn hắn.

Tất cả những gì Phùng Khởi Phi muốn nói cứ như vậy nuốt quay về trong cổ họng.

Thánh Tôn lạnh nhạt hỏi: "Ngươi nghĩ rằng ta sẽ cho người điều tốt miễn phí?" Trong thiên hạ, khiến hắn lỗ vốn cho không người khác điều tốt, chỉ có một!

"Ta... Không phải có ý này." Cho nên nói, tại sao sự tình phát triển thành như vậy, hắn đều hồ đồ được không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui