Gã hòa thượng trung niên thét chói tai vì đau đớn.
Tròng mắt Thủy Lung nhìn gã, ý cười lưu chuyển trong mắt.
Hiển nhiên, gã hòa thượng trung niên lẩn tránh đúng lúc, vốn dĩ sức lực không đến nỗi khiến gã vỡ đầu, bởi vì gã né tránh nên nửa bên mặt bị sưng, một cái răng văng ra ngoài.
Gã hòa thượng trung niên ôm mặt, mùi máu tươi nồng nặc từ khe hở của tay chảy ra, làm người ta nhìn thoáng qua tưởng gã bị thương rất nặng, giống như một khắc tiếp theo sẽ chết mất.
Nhưng chút kỹ xảo đó làm sao qua mắt Thủy Lung được, dù máu tươi rất khủng bố, nhưng chỉ là máu chảy khi gãy răng mà thôi. Căn bản không phải đổ máu vì bị thương nặng.
“Ặc…ưm…các tiểu tử, vi sư…vi sư…sợ là muốn đi rồi.” Gã hòa thượng trung niên thoi thóp nhìn về phía các tiểu hòa thượng, vẻ mặt trống rỗng mờ mịt, mang theo sự thong dong trước mặt cái chết, để lại di ngôn cho bọn họ: “Nhớ…báo thù cho sư phụ…báo thù…”
Vừa nói dứt câu, đầu gã hòa thượng trung niên nghiêng sang một bên, mắt cứ như vậy mà trợn trắng, hai tay chắp thành chữ thập.
“Trụ trì!!!!!!!!!!!”
“Sư phụ!!!!!”
Mấy tiểu hòa thượng thấy tình cảnh này liền quên mất vẻ mặt hèn mọn lúc nãy của gã hòa thượng trung niên, đáy lòng đau khổ, từng người đều thay đổi sắc mặt.
“Yêu nữ! Ngươi trả mạng lại cho sư phụ ta!!!!” Tiểu hòa thương lúc trước bảo vệ gã hòa thượng trung niên xông lên, nét mặt thống khổ rống với Thủy Lung, hai mắt tràn đầy nước mắt, giơ trường côn trong tay lên, bộ dạng giống như muốn xông lên liều mạng với Thủy Lung.
Thủy Lung hứng thú nhìn biểu cảm của bọn họ, phát hiện nét mặt đau khổ của bọn họ không phải giả, thầm nghĩ: Lão hòa thượng này đúng là một nhân tài, rốt cuộc ông ta đã lừa đám thần côn này như thế nào mới có thể bồi dưỡng bọn họ thành tiểu hòa thượng não tàn cứng đầu?
“Mau! Bọn họ ở chỗ này!”
Ánh lửa kèm theo người ở bốn phương tám hướng tới gần. Những người này mặc quần áo bó sát người màu đen, nhìn vẻ mặt của nhóm tiểu hòa thượng, hình như bọn họ cũng không quen biết nhau.
Nhóm tiểu hòa thượng cũng thêm nhóm hắc y nhân, hợp lại khoảng chừng hai trăm người, xung quanh rừng cây rậm rạp, không một khe hở thoát thân.
“Ra tay!” Nhóm người mới tới không nói một lời, vọt tới phía Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung.
Trận đánh nhau hết sức căng thẳng.
"Cầm." Trường Tôn Vinh Cực giao Tranh Vanh Kiếm cho Thủy Lung.
Thủy Lung lắc đầu, thấy sắc mặt hắn khó coi, lập tức giải thích: “Ta càng thích dùng binh khí dài.” Ánh mắt của nàng nhìn về tiểu hòa thượng lệ rơi đầy mặt.
Không chờ Trưởng Tôn Vinh Cực nói nhiều, bóng dáng Thủy Lung bay vọt đi qua, chớp mắt đã tới trước mặt tiểu hòa thượng. Trong chớp mắt, tiểu hòa thượng không phản ứng kịp, dễ dàng ra tay cướp trường côn trong tay tiểu hòa thượng.
Hai tay nàng cầm trường côn, lại không sử dụng côn pháp, tùy ý thi triển mấy chiêu, mạnh mẽ đầy sinh lực, để người ta liếc mắt liền nhìn ra nàng coi gậy gộc thành trường thương.
Thủy Lung quay đầu nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực, cười: “Đến, so tài một chút?”
Đêm khuya trong rừng cây, ánh lửa chấm chấm, nụ cười của nàng cũng giống như lửa, xinh đẹp khiến lòng người hừng hực, khó mà kiềm chế.
Trường Tôn Vinh Cực khẽ hừ một tiếng, thu Tranh Vanh Kiếm vào tay, gật đầu với nàng.
“Ha.” Thủy Lung cười khẽ ra tiếng, vẻ mặt kiêu ngạo này rơi vào mắt nàng, chỉ có thể dùng hình ảnh đáng yêu để hình dung.
Thân ảnh màu đỏ giống như ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ, lấy uy thế khó đỡ nhảy vào hỗn chiến.
Trưởng Tôn Vinh Cực chờ Thủy Lung ra – tay, mới theo sát phía sau nàng, chỉ dùng chân đánh địch, nhưng khi nhìn kĩ sẽ phát hiện ánh mắt của hắn chưa bao giờ rời khỏi bóng dáng của Thủy Lung.
Hai bóng dáng một đỏ một xanh, giống như hoa hồng và lá, quấn quýt chẳng phân biệt được.
“Hửm?” Thủy Lung đang chìm trong thỏa thích, khóe mắt nàng lóe lên. Chợt nhìn thấy mấy bóng người như rắn độc đánh về phía hai người mang theo người phụ nữ bị thương nặng kia.
Thì ra, mục đích của bọn họ là người phụ nữ kia?
Nhìn thấy bốn bóng dáng xuất hiện đột ngột, đánh hai người mang người phụ nữ bị thương kia trở tay không kịp. Thủy Lung quyết định thoát ta khỏi hỗn chiến, phóng tới hướng người phụ nữ kia.
Mắt thấy lưỡi dao lóe lên tia sáng lạnh sắp chém trúng đầu người phụ nữ. Cuối cùng, Thủy Lung cũng chạy tới kịp thời, trường côn trong tay ngăn chặn, khiến trường côn bị chém làm hai.
Người cầm đao chém không ngờ nửa đường gặp Trình Giảo Kim, không chần chừ dùng đao quét ngang, hướng về phía Thủy Lung.
Ánh mắt Thủy Lung rét lạnh. Trước tiên, vì bảo vệ người phụ nữ, không chỉ làm mất vũ khí mà còn đứng không vững. Thấy lưỡi đao sắp quét qua mình, Thủy Lung không chút do dự xoay người, hạ mức độ bị thương xuống mức thấp nhất.
Ai ngờ, đột nhiên có bóng người vọt tới trước mặt nàng, đặt nàng ở dưới thân.
Tê!
Âm thanh lưỡi đao cắt qua da thịt truyền vào tai.
Hai mắt Thủy Lung vừa mở ra liền thấy gương mặt cáu bẩn gần trong gang tấc, cùng với cây đao mà sát thủ giơ lên trên đỉnh đầu.
“Chết tiệt!” Một tiếng sẳng giọng chửi bới.
Nếu không phải người phụ nữ này đột nhiên có hành động bất ngờ, nhiều nhất nàng chỉ bị thương ngoài da, sau đó đem tên sát thủ giải quyết. Hiện tại, nàng bị người phụ nữ đó đặt dưới thân mình của bà, đánh mất cơ hội tốt, đồng thời đưa bản thân vào chỗ nguy hiểm.
Thủy Lung không hề do dự, nhanh chóng quyết định đẩy người phụ nữ trên người mình ra. Tiếp đó, nghiêng người lăn một vòng, chuẩn bị xong tư thế bị thương nặng --- Nếu không đẩy người phụ nữ đó ra, một đao này chém xuống, người phụ nữ đó chết là cái chắc.
Đau đớn như trong tưởng tượng không có xuất hiện, trái lại bản thân nàng được kéo vào cái ôm ấm áp mà quen thuộc.
Thủy Lung ngẩng đầu lên liền thấy cặp mắt tóe lửa giận của Trưởng Tôn Vinh Cực.
Lần này, tâm trạng của hắn rất rõ ràng, không hề che giấu.
“Cũng không chết.” Thủy Lung giải thích.
Những lời này rất rõ ràng không vừa ý Trưởng Tôn Vinh Cực, chẳng những không khiến lửa giận của hắn tiêu tan, trái lại càng thêm nồng nặc.
Thủy Lung chép miệng, được rồi… Nếu bây giờ không để thằng nhãi này hài lòng, đoán chừng cái gì hắn cũng làm ra: “Ta sai rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...