Vươn Tới Vì Sao

Cô đưa túi đồ của mình đã mua cho một trong hai nhân viên bảo vệ. Người đó chạy trở lại quầy thu ngân, người còn lại vẫn đứng cạnh cô trông chừng cô bỏ trốn.

Không biết vấn đề là ở đâu nhưng cô có thể chắc chắn một điều không phải do mình. Nhìn người bảo vệ đi về phía quầy thu ngân, cô cố gắng suy nghĩ tìm kiếm điểm không đúng. Rồi lại đặt giả thuyết nếu túi đồ kia không có sai sót, vậy thì nguyên nhân chẳng phải xuất phát từ trên người cô sao? Nhưng sao có thể?

Nghĩ đến đó, cô cúi đầu ngó mình từ trên xuống dưới. Chẳng có gì sai khác so với lúc mới ra khỏi nhà: out fit áo len cao cổ, áo măng tô, quần jeans, sneakers. Cô chỉ còn cách hy vọng mọi việc chỉ là sự nhầm lẫn, nếu không sẽ thật sự rắc rối với một Thực tập sinh mới.

Nhưng không phải tự nhiên có câu nói “đời không như là mơ”. Người bảo vệ bên kia cầm bộ đàm thông báo gì đó rồi quay lại mang theo một tin không vui, ánh mắt nhìn cô thêm vài phần ngờ vực.

_ Túi đồ này đã được kiểm tra kỹ, không có sai sót nào. Vì vậy thứ khiến chuông báo động kêu chỉ có thể nằm trên người cô. Mời cô theo tôi đến phòng quản lý. _ Người bảo vệ cầm túi đồ giơ tay ra hiệu cô đi theo.

Không suy nghĩ ra được phương pháp nào tốt hơn, cô đành cất bước đi theo hướng dẫn của người bảo vệ hy vọng có thể tự bào chữa cho mình.

Qua mấy lần rẽ, lên một cầu thang, họ dừng trước một cánh cửa phòng đang đóng kín treo bảng “Manager”. Nhân viên bảo vệ gõ cửa 3 tiếng rồi đẩy cửa bước vào.

Bên trong phòng, một người phụ nữ mặc váy công sở xanh dương, sơ mi trắng, bên ngoài sơ mi khoác một lớp áo gile len màu be. Sau lưng ghế chị vắt chiếc áo khoác trùng màu với màu váy.

_ Mời ngồi. _ Chị gật đầu với cô rồi hướng tay vào chiếc ghế đối diện. _ Anh ra ngoài đóng cửa lại nhé!

Người bảo vệ gật đầu rồi đưa túi đồ cho cô, xoay người ra ngoài. Đã đi đến đây, nói không lo lắng là nói dối, nhưng cô tin mình không làm chuyện khuất tất, không có gì phải sợ.


_ Chào cô. Tôi là Matsumi Haneda, quản lý ở đây.

_ Chào chị. Gọi tôi là Keiko ạ.

_ Tôi vừa nhận được báo cáo của nhân viên dưới tầng về trường hợp của cô. Nhân viên chúng tôi cũng đã kiểm tra lại hàng hoá, không có nhầm lẫn gì từ phía thu ngân. Nên chúng tôi nghĩ, có thể có một món đồ nào đó chưa qua thanh toán đang ở trên người của cô. Tôi cho mời cô đến đây mong muốn sự hợp tác để giải quyết vấn đề.

_ Kiểm tra người tôi? _ Cô trỏ ngón tay về phía mình.

_ Tôi rất tiếc. Nhưng mong cô hiểu cho! _ Matsumi cúi đầu.

_ Nếu không còn cách nào khác thì tôi có thể từ chối sao? Tôi cũng mong sự việc sáng tỏ trả lại công bằng cho mình. Mời đến kiểm tra.

Matsumi đứng dậy đi vòng qua bàn làm việc đến trước mặt cô.

_ Tôi không quen để người khác chạm vào người. Chị có thể đứng quan sát thôi được không?

_ Được. Trước tiên mời cởi áo khoác và kiểm tra các túi đi ạ.

Cô đứng dậy cởi áo khoác, lộn các túi áo từ trong ra ngoài. Hai túi áo bên trong chứa ví tiền và điện thoại, túi bên phải ở ngoài không có gì. Cô đút tay sâu vào túi bên trái chuẩn bị móc ra thì chạm phải một vật mỏng dẹp, dạng miếng, thon dài.

[Thôi xong!] _ Cô thầm kêu trong lòng.

Thấy cô khựng lại, Matsumi ngay lập tức phát hiện điều khả nghi.

_ Sao thế? Có gì à?

Cô nhìn Matsumi gật đầu, chầm chậm rút tay ra khỏi túi chìa ra trước mặt mình và Matsumi. Là một thỏi Sôcôla Anh quốc màu xanh tím.

Hai người phụ nữ trong gian phòng kín đang đối mắt với nhau chưa kịp nói thêm câu nào thì chuông điện thoại trên bàn của cô reo lên dồn dập.

_ Tôi có thể nghe chứ? _ Cô chỉ vào chiếc điện thoại dò hỏi.


Matsumi ra hiệu có thể.

“Em đây ạ!” _ Là chị.

“Chị ơi! Jasmine đây! Chị đang làm gì đó?”

“À, Jasmine! Chị đang đi siêu thị mua đồ về nấu ăn. Em đang làm gì? Mẹ và em Rose đang làm gì?” _ Thì ra là “cái đuôi nhỏ” của cô.

“Em đang chơi với em đây ạ! Mẹ đi chuẩn bị đồ ăn rồi.”

“Bà Tamago đâu? Sao mẹ phải tự nấu ăn?”

“Hôm nay bà nghỉ ốm rồi ạ!”

“À…” _ Cô gật gù đã hiểu. Chắc hôm nay chị bận rộn lắm đây.

“Con lại nghịch điện thoại của mẹ hả Jasmine?” _ Bên kia màn hình, chị mặc tạp màu xanh dương đi tới. _ “Con gọi cho chị một chút thôi.”

“Chị! Dì Tamago nghỉ mấy ngày? Chị lo xuể không?” _ Cô hỏi.

“Chắc khoảng vài hôm. Dì ấy bị đau lưng, phải nghỉ ngơi nhiều. Haizzz … Có hơi bận rộn hơn thường ngày một chút, nhưng chưa đến nỗi. Có điều ngày mai là hết đồ ăn dự trữ rồi…”

“Em đang ở siêu thị, chị cần mua gì lập danh sách rồi gửi cho em. Em mua mang đến cho.”


“Được vậy thì tốt quá! Em có giấy bút không?”

Cô nhìn Matsumi, lúc này đã về ghế ngồi, hỏi:

_ Tôi có thể mượn bút và một tờ giấy nhỏ được không?

Matsumi đưa cho cô một cây bút và xấp giấy note.

“Em đang đi với bạn à?” _ Chị thấy lạ, gặn hỏi.

“Dạ không, em đi một mình. Nhưng có một chút rắc rối nên chưa về được.”

“Sao vậy?” _ Chị lo lắng đến sát màn hình hơn.

“Em mua xong rồi ra về thì chuông báo động kêu. Họ mời em đến gặp quản lý để kiểm tra. Vừa kiểm tra áo khoác thì thấy mảnh sôcôla này trong túi áo khoác! Chưa kịp giải thích thì chị gọi đến đây ạ! Mà em cũng chả biết giải thích kiểu gì khi em không lấy mà nó lại nằm trong túi áo em? Em không bỏ vào thì ai bỏ vào? Sôcôla không có chân mà tự bò vào túi em được!” _ Cô ôm trán lắc đầu.

/End chap 32/


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui