Chất lỏng màu đỏ ngâm trong bình thủy tinh, một bộ nội tạng chìm nổi trong chất lỏng màu đỏ, bên trên có loang lổ vài một vết tích thối rữa, gần như màu đen.
Rõ ràng chỉ là cái bình thông thường, thậm chí còn đóng kín vô cùng, thế nhưng ngay khi móc ra, nhiệt độ trong phòng riêng tựa hồ vô căn cứ thấp đi vài lần, có loại khí tức thê lương âm trầm xoay quanh hai người.
Mắt thanh niên chợt lóe, cúi đầu không nói.
"Đúng là ý kiến hay." Azan Dan bình tĩnh nói: "Phái một thầy pháp tu luyện Phi Đầu Man bên cạnh ta như vậy, chỉ cần hôm nào ta buông lỏng cảnh giác, nhân cơ hội vào nửa đêm hút khô máu của ta, thì hàng đầu thuật của hắn có thể đại thành. Đến lúc đó, Hắc Hạt của các cậu nhiều thêm một người có thể làm trợ lực, còn bớt đi một phiền phức đến từ nước Hoa Hạ... Nhất tiễn song điêu, không hổ là tội phạm tung hoành Trung Miến Xiêm hơn ba mươi năm, chưa bao giờ lỗ lã."
"Azan Dan..." Thanh niên thấy tính toán bị người nói toạc ra, cũng bình tĩnh lại: "Azan Pu đã mất tích. Không có chứng cứ."
"Leng keng" một tiếng, bình thủy tinh màu đỏ thắm bị ném tới bên cạnh cậu ta, lăn một vòng. Khí tức âm lãnh mang theo ác ý xoay quanh bốn phía hai người, cảm giác áp bách vô cùng phong phú.
Không ai lại hoài nghi trong bình không chứ thứ tà ác cực đoan.
"Đây là hai quả thận của hắn bị ta cắt, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đi xét nghiệm DNA." Ánh mắt Azan Dan di chuyển lên chỗ dưới rốn ba tấc của thanh niên, nghiềm ngẫm cười nói: "Chính là vì thiếu hai món đồ này, Ti la bình của hắn bị thương thảm trọng, sau khi bay về căn cứ Trat, đoán chừng người của toàn bộ căn cứ cũng không thể làm cho hắn khôi phục."
"Ti la bình đã nổi điên thì không có lý trí. Cậu đoán xem, tìm không được người, hắn có thể bay về căn cứ Hắc Hạt ăn đại tiệc không?"
Nghe được câu này, sắc mặt thanh niên rốt cục thay đổi.
"Azan Dan," Cậu nói: "Căn cứ Trat một ngày rơi vào trong tay quân đội Hoa Hạ, Hắc Hạt tuy tổn thất nặng nề, anh cũng sẽ không có kết quả tử tế. Lẽ nào anh phải tiếp tục ở Đông Nam Á trốn đông trốn tây?"
"Không bằng tiếp tục hợp tác với chúng tôi. Sau khi Azan Pu chết, anh chính là thầy pháp địa vị tối cao trong căn cứ, anh sẽ có thân phận càng thêm hoàn mỹ, địa vị càng thêm quan trọng, cùng cuộc sống xa xỉ cần cái gì đều có cái đó."
Chẳng trách cậu ta sốt ruột, ngay cả điều kiện như vậy đều có thể ném ra.
Phi Đầu Man là đỉnh điểm tu hành của thầy pháp Đông Nam Á, sau khi tu luyện thành công, thầy pháp đao thương bất nhập, đầu người có thể tự ý rời khỏi cơ thể, chỉ cần đầu người bất diệt, cơ thể bất cứ lúc nào đều có thể tái sinh.
Nhưng trước khi tu luyện thành công, đầu của thầy pháp vào mỗi buổi tối đều sẽ rời cơ thể, treo các loại khí quan tim, gan, lá lách, phổi cùng với dạ dày ở bốn phía chung quanh chỗ ở, hút khô máu của động vật và con người gặp được ở ven đường. Trong những loại máu này chứa linh lực càng cao, Phi đầu thuật của thầy pháp lại càng dễ dàng tu luyện thành công hơn.
Thầy pháp ở loại trạng thái này bị người gọi là Ti la bình. Khi trời chuyển tối, bốn phía không có ánh sáng, ham muốn hút máu sẽ làm bọn chúng nổi điên, lục thân không nhận, là sự tồn tại làm người ta sợ hãi nhất cả khu vực Đông Nam Á.
Thanh niên suy bụng ta ra bụng người, rất dễ dàng liền nghĩ đến, Azan Pu phản bội Hắc Hạt, chính là dùng mạng của kẻ phản bội đưa tới quân đội Hoa Hạ, lại dùng máu của quân đội Hoa Hạ và lính đánh thuê của toàn bộ căn cứ Trat nuôi cho Phi đầu thuật của mình.
Chỉ tiếc ở nửa đường hắn quá tham lam, muốn hút khô cả máu máu của Azan Dan, kết quả tự ăn quả đắng, cònbị Azan Dan cắt đi hai quả thận.
Nếu như trên trăm mạng người của căn cứ Trat không đủ để khiến Azan Pu khôi phục, lấy bản tính của hắn, hoàn toàn rất có thể sẽ tập kích nơi cách mình không xa, cũng là cắn cứ Hắc Hạt quen thuộc nhất.
Đến lúc đó, Hắc Hạt căn cứ không ai có thể ngăn cản một Ti la bình đang nổi cơn điên.
"Nếu như những thứ này cũng không thể khiến anh hài lòng, anh có thể nói đến những yêu cầu khác." Cậu ta tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
"Nói sớm không phải tốt à." Azan Dan sớm có dự đoán mà mỉm cười: "Nay Prasong ở trong tay ta, mấy tư liệu hắn hợp tác với các cậu tạm thời sẽ không tiết lộ ra ngoài. Ta có một đề nghị, có muốn nghe hay không?"
"Nói đi."
"Hai tuyến kinh doanh của Hắc Hạt ở Hoa Hạ, đổi Nay Prasong và toàn bộ căn cứ Trat."
"Azan Dan, khẩu vị của anh cũng quá lớn rồi chút!"
"Rầm" một tiếng, thanh niên đẩy bàn ra, đột nhiên đứng lên, trợn mắt nhìn.
"Đã nói phải tăng gia, hứa hẹn cậu cho, còn chưa đủ để ta đi đối phó một Ti la bình đã mất lý trí, đồng thời sắp tu hành thành công." Azan Dan rũ mắt, không nhanh không chậm.
"Huống chi, chút chuyện kinh doanh cũng chưa chắc đều là của cậu... Nếu như không thể làm chủ, cậu đừng ngại đi thương lượng với người có thể quyết định."
Tư thế của hắn như vậy làm cho trong lòng thanh niên càng thêm kinh nghi bất định, cậu ta lấy điện thoại di động ra, bấm mấy dãy số.
Một lát sau, nét mặt cậu ta khó coi ngồi trở lại đối diện Azan Dan.
"Azan Pu hoàn toàn liên lạc không được rồi, nhưng chuyện này cũng không thể chứng minh những gì anh đã nói."
"Không sao, ta có thể chờ." Azan Dan một vẻ trong lòng đã có dự tính.
Nhìn chằm chằm bình thủy tinh ngâm nội trạng trước mặt, sắc mặt thanh niên biến ảo một lát, nhìn về phía Azan Dan, cắn răng nói: "Anh nên biết, chuyện kinh doanh của Hắc Hạt cũng không hoàn toàn nằm trong tay cha tôi. Tôi có thể tư liệu làm ăn ở Hoa Hạ trong tay những người khác cho anh, thế nhưng, nếu như Ti la bình thật sự đến căn cứ Hắc Hạt... Anh phải để cho bọn họ chết."
Azan Dan ngước mắt lên, nhìn ánh mắt giấu giếm hung ác của cậu ta, nhìn về phía thủ lĩnh Hắc Hạt sấp sỉ hai mươi năm mây mưa thất thường, không gì không thể giấu mình sau lưng cậu ta ở Tam Giác Vàng kia.
Hắn đã quá già rồi, đã mất đi năng lực phán đoán, tin một thằng nhỏ bị tham lam đốt cho choáng đầu.
Một lát sau, hắn mỉm cười.
"Như cậu mong muốn."
Thanh niên rời đi.
Trước khi đi Azan Dan tri kỷ mà hỏi cậu ta có muốn mang cái bình thủy tinh chứa hai quả thận kia không, mà bị cậu ta cự tuyệt rồi.
"Vậy thì thật đáng tiếc quá," Azan Dan không hề có thành ý mà khuyên nhủ: "Thận đối với người Hoa Hạ bọn ta chính là đại bổ, dùng rượu vàng và gừng ướp, xào với rau hẹ cực thích hợp, chỉ là có chút tanh..."
"Được rồi, thận của Ti la bình chắc càng có hiệu quả nhỉ, dù sao cũng mới lấy xuống."
Bị hắn vừa nói như vậy, hình ảnh ăn thịt người càng thêm rõ ràng hiện lên trước mắt thanh niên, còn là cắt liền ăn liền.
"Cảm ơn không cần." Thanh niên nhất kiểm thái sắc mà che dạ dày, đẩy ra bình thủy tinh đưa tới trước mắt, trốn như bay ra khỏi quán bar nhỏ.
Oman Dan đưa mắt nhìn bóng lưng của cậu ta, khinh thường khẽ cười một tiếng: "Ngu xuẩn."
"Sói sinh ra sói con, vừa sinh ra liền hưởng thụ cuộc sống tài trí hơn người. Nếu như không trải nghiệm qua máu với lửa, ngay cả chó vườn mới mọc răng ở cửa thôn cũng không bằng."
Hắn thần thái thoải mái tựa lên lưng ghế, tâng bổng bình thủy tinh trong tay.
Một bóng người màu xám tro mờ mờ từ miệng bình nhảy ra, nó hé miệng, khẽ hút một cái. Cùng lúc đó, bầu không khí âm lãnh máu tanh tràn ngập trong phòng riêng hoàn toàn biến mất không thấy.
"Cảm ơn." Azan Dan xé phù chú màu vàng quấn ở miệng bình, nói với bóng xám.
Bóng xám phát ra âm thanh the thé tinh tế, Azan Dan nghiêng tai lắng nghe.
"Phải không? Đã đến căn cứ Hắc Hạt hù dọa bọn chúng rồi? Đêm qua? Nâng đầu của Azan Pu?"
"Chẳng trách hôm nay cậu ta dễ dàng thỏa hiệp như vậy."
Hắn nhíu mày một cái, từ trên bàn rút giấy ăn, lau hai móng vuốt nhỏ mà Kuman Thong đưa ra, "Về sau không nên tùy tiện đụng vào thứ bẩn thỉu này, sẽ rữa tay." (rữa của thối rữa)
Kuman Thong phát ra tiếng làm nũng không đồng ý, bị Oman Dan thoáng nhàn nhạt nhìn thì sợ đến mực nghẹn về trong bụng.
"Nha nha nha!!"
Hắn phát sinh một tiếng thét chói tai, tức giận chui trở về trong bình thủy tinh, giận dỗi.
"Được rồi được rồi, ta sai rồi, ta không nên hung dữ với con." Oman Dan bất đắc dĩ, cúi đầu ôn nhu dỗ hắn.
Không hề có tác dụng.
"Buông tay, đừng có ôm, bên trong là heo thận, bỏ vào hơn một ngày đều thiu rồi, trở về ta làm đồ mới cho con, hai đĩa!"
"Nha!" Bình thủy tinh chiếu ra một cái bóng đen thui bướng bỉnh đáng yêu, đảo hai con ngươi trắng toát trừng hắn, còn le lưỡi.
Thoạt nhìn siêu hung dữ.
Azan Dan: "..."
"Ai nào dạy con?" Hắn đứng dậy, vén tay áo lên, một tay kéo bóng xám vẫn còn đang xí xí xí từ trong bình thủy tinh ra, vỗ lên mông hắn hai cái, sau đó nhét vào phật bài trong ngực.
"Hãy tự kiểm điểm đi." Thuận tay dán đạo phù lên phật bài đang lắc không ngừng, Oman Dan gima một con Kuman Thong còn lại vào phòng tối.
"Khi nào hiểu rõ rồi đọc một bài kiểm điểm 800 chữ, khi ấy đi ra." Chuyên gia nuôi trẻ rất có kinh nghiệm, hiệu trưởng nhà trẻ Azan Dan nghiêm nghị nói.
Sau đó hắn từ túi đeo lưng tùy thân móc ra một cái máy chặn tín hiệu, mở ra, thuần thục bấm một cuộc gọi nội tuyến.
"Alo, tôi là Đỗ Quyên..."
"Hắc Hạt đã vào tròng, có thể thu lưới rồi."
...
"Ring reng reng —— "
Điện thoại trong phòng làm việc, của tổng bộ công ty Hoa Tu ngoài đế đô hơn ba nghìn kilomet, vang lên.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Bé Dan: Ta là một con đỗ quyên nhỏ thích cắt thận~
Thanh niên: Tôi thật sự không thể hiểu được thực đơn của người Hoa Hạ các người, nghe nói người Quảng Đông các người thích ăn người Phúc Kiến nhất???
Người Quảng Đông ăn người Phúc Kiến: Vì có tin người Quảng Đông cái gì cũng ăn hết, mà Phúc Kiến lại gần Quảng Đông nhất nên người Quảng Đông hay trêu "Cái gì cũng chúng tôi cũng ăn, chúng tôi còn thích ăn người Phúc Kiến nhất" =))))))))))
>>Oman Dan là tên của anh thầy pháp nuôi trẻ, và ảnh là người Hoa Hạ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...