Vườn Hồng Của Leoches FULL


"Vậy có lẽ sẽ đem tới một trận sóng gió."
"Có thể, có điều bọn họ sẽ trung thành." Công tước dửng dưng trước lo lắng của tôi, "Tôi nghĩ bọn họ cũng nguyện ý tìm ra hung thủ cho rõ ràng."
Nhưng tôi vẫn lấy làm lo lắng: "Anh tự tin như vậy sao? Tôi cảm thấy có thể Warrene nói cũng có lý, báo cảnh sát tương đối hữu dụng."
"Tôi đã nói vẫn chưa đến lúc." Công tước bác bỏ đề nghị của tôi, "Cậu đang sợ điều gì, Jean?"
Linh mục ôn hoà nhìn tôi, ánh mắt màu xanh nhìn thẳng vào đáy lòng tôi: "Ngài Pontona, ngài có lời nào muốn nói sao?"
Người thật sự là một người rất tỉ mỉ.

Tôi chần chờ mở miệng: "...!coi là vậy đi...!Tôi không biết có nên nói cho hai người không..."
Tôi thuật lại đơn giản trận cải vã mà tôi nghe ở con đường lót gạch kia, sắc mặt công tước nhất thời có hơi khó coi, mà linh mục lại nghiêm trọng nhìn tôi.

"Quá tốt, ngài Pontona.

Rất cảm ơn vì ngài có thể nói ra những thứ này.

Công tước..." Người chuyển hướng sang công tước, "Có lẽ điều này có ích với ngài."
Dường như vừa nghĩ ra điều gì đó, hắn đột nhiên lấy tay cào mái tóc vàng rực rỡ kia: "Đúng vậy, dĩ nhiên là tôi hiểu ý cậu.

Nhưng bây giờ tôi chỉ muốn yên lặng một chút." Hắn đứng phắt dậy, "Tôi phải đi tắm, nghỉ ngơi một chút, sau đó sẽ suy nghĩ nên làm gì."
Nhưng suốt một ngày tiếp theo, vị chủ nhân này không ra khỏi phòng của mình, cả toà lâu đài an tĩnh đến doạ người, ngay cả tiên sinh Warrene và tiểu thư Bernstein cũng không lộ mặt.

Trong lúc nhàm chán, tôi quyết định cùng linh mục đến làng Almet một chút, ở dưới hoa đỗ quyên trắng ăn tạm một bữa cơm trưa mang đậm màu sắc làng quê Anh quốc.


Tiết trời dần trầm xuống, chúng tôi ngồi ở hàng rào tre nói chuyện phiếm, uống trà chiều.

Tôi kinh ngạc phát hiện ra người có kiến thức vô cùng uyên bác: Nói chuyện về điều kỳ lạ của giáo hội Lutheran, rồi nói về Claude Frollo của cây bút Hugo đáng thương ra sao; biết được nơi có thể ăn được cá tuyết ngon nhất nước Anh, cũng biết làm sao để thưởng thức rượu nho Tokaj của Hungary.

Thanh âm réo rắt của người từ đầu đến cuối đều lịch sự như vậy, đến cái giơ tay nhấc chân đều ưu nhã có giáo dưỡng, điều này làm tôi không khỏi cảm thấy tò mò: Linh mục trước đây chắc chắn đã được giáo dục rất tốt, có thể còn xuất thân từ gia đình quý tộc.

Vì thế tôi không nhịn được mà hỏi người, vì sao lại chọn con đường gian khổ là đi truyền giáo như vậy.

"Bởi vì tôi cảm thấy truyền bá phúc âm của Thượng Đế là sứ mạng thiêng liêng của tín đồ Cơ Đốc giáo." Người mỉm cười trả lời tôi, sau đó đứng lên, "Ngài Pontona, không phải ngài muốn đi thăm phu nhân sao?"
Người không muốn nói về vấn đề này với tôi.

Tôi biết có lẽ mình đã phạm phải cấm kỵ của người rồi, nhất thời cảm thấy thật tội lỗi.

Vì vậy, tôi một mình đi về phía khu tưởng niệm.

Bia một mới tinh của Mary rất nổi bật, tôi ngồi xuống lẳng lặng nói chuyện với em ấy.

Làn gió nhè nhẹ khiến tôi có thể bình tĩnh đối mặt với em, tôi nói với em rằng tôi nhớ em, nói cho em biết về án mạng đáng sợ ngày hôm ấy, câu chuyện vang lên trong tiếng lá cây nhãn xào xạc.

Tiếng tôi thì thầm, tựa như đang ngồi trong ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô Paris vậy, Mary tựa vào người tôi, mái tóc vàng phủ lên đầu gối tôi.

Tôi ở trong khu tưởng niệm đợi đến khi mặt trời ngã về tây, hứa với Mary rằng chắc chắn ngày mai sẽ đến thăm em, sau đó từ giã linh mục.


Mặc dù người hết sức giữ tôi lại, nhưng tôi vẫn quyết định trở về lâu đài ăn tối.

Ngày dài đã trôi qua, những người ở đó có lẽ đã phấn chấn lên một chút.

Nhưng đến khi tôi trở về mới phát hiện ra mình quá lạc quan.

Bởi vì khi tôi vào phòng ăn, mới phát hiện trong đó chỉ có mỗi mình công tước mà thôi.

"Mời ngồi, Jean." Hắn làm như không có chuyện gì gọi tôi, so với lần đầu tôi gặp mặt hắn thì chẳng có gì khác biệt.

"Khí sắc ngài thật tốt." Tôi ngồi xuống vị trí bên trái hắn, "Sao tôi không thấy những người khác?"
"Khẩu vị của bọn họ không tốt, chúng ta nên cạn ly về thân thể khoẻ mạnh của mình."
Hai người ăn cơm vẫn tốt hơn là một người, tâm trạng tôi tương đối tốt mà dùng bữa tối.

Chúng tôi tránh nặng tìm nhẹ trò chuyện một hồi, sau đó tôi về phòng mình.

Không biết công tước có cố ý làm giảm đi ưu tư của tôi hay không, nhưng một ngày bình an này qua đi, tôi chợt thấy nhẹ nhõm: Bất kể thế nào, ngày hôm nay cũng không có chuyện gì cả.

Chuyện Warrene và tiểu tư Bernstein cãi nhau không khiến tôi quá lo lắng, nữ nam tước Siena yên tĩnh đợi trong phòng của cô ta, đợi công tước giải quyết chuyện đau đầu kia, tôi có thể thuận lợi rời khởi nơi này ngay.

Nhưng vài giờ sau tôi biết mình sai rồi.


Lúc rạng sáng, tôi bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức.

Vặn đèn ga, phát hiện kim đồng hồ chỉ 6 giờ.

Tôi mở cửa đã nhìn thấy bà Harding với dáng vẻ kinh hoàng, trên khuôn mặt phúc hậu đầy nước mắt và mồ hôi hột, hai tay đè trước ngực, hô hấp khó khăn: "Ôi...!Ngài Pontona, đại nhân muốn ngài đi...!đi vườn hoa phía tây! Quá đáng sợ...!nữ nam tước Siena...!chết rồi."
Là ai đã nói, bầu trời trước khi cơn bão về luôn yên bình: Tin tức bà Harding đem tới hoàn toàn lật đổ ảo tưởng của tôi.

Tôi đứng ngây như phỗng ở cửa, ngay lúc đó hoàn toàn không có phản ứng gì, cho đến khi bà thúc giục tôi lần nữa, tôi mới hoảng hốt thay áo sơ mi và quần tây, đi theo bà ra cửa.

Chúng tôi từ toà nhà chính đi xuống, dọc theo đường mòn đá vụn đi vào vườn hoa.

Hừng đông đỏ nhạt xuất hiện, tôi nhìn thấy mấy bóng người vây quanh khoảng đất trống ở một nơi khá sáng kia.

"Đại nhân, đại nhân, ngài Pontona tới."
Bà Harding dẫn tôi đến, tôi nhất thời hít phải một hơi khí lạnh: Ở chính giữa khu đất trống là thi thể nữ nam tước Siena.

Đầu cô ta máu thịt mơ hồ, mái tóc đen dài xoã ra giữa vũng máu đen, váy đầm màu đỏ giống như hoa anh túc đáng sợ nở rộ trên tay chân xanh bầm, cả cơ thể vì bị gãy xương mà vặn vẹo hẳn.

Trái tim tôi tựa như đập thình thịch một cái, mùi máu tanh nồng đậm xông vào mũi, cực kỳ khó chịu.

Công tước đứng bên cạnh tôi, cũng chỉ mặc qua loa áo sơ mi và quần tây, mái tóc vàng rối bù, vẻ mặt hắn kinh khủng giống như vừa giết người vậy.

Còn Warrene vẫn mặc quần áo ngủ, đứng phía xa xa, che miệng, một bộ dáng vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi.

Phía sau chính là quản gia McWebber và hai người làm nam, trên tay xách đèn bão đứng cạnh thi thể.


"Jean, xin lỗi đã quấy rầy mộng đẹp của cậu." Công tước gật đầu hỏi thăm tôi, "Tôi không cần nói thêm gì nữa chứ?"
"Quá đáng sợ!" Tôi nhìn chằm chằm thảm cảnh trước mặt, "Sao có thể như vậy?"
"Là người quét dọn hoa viên phát hiện sáng sớm nay." Công tước chỉ về phía người làm nam trẻ tuổi ở bên trái, "Để hắn nói cho cậu nghe tình huống đi."
"Là tôi, thưa ngài." Gã đi về phía tôi và cúi chào, "Sáng sớm hôm nay, ước chừng là gần đến 6 giờ, tôi đến làm việc như thường này, vừa vào hoa viên đã thấy không thoải mái, bởi vì trong gió có mùi máu tanh nồng đậm.

Tôi đi về phía đó, phát hiện trên mặt đất có một khối đen thùi lùi, nhìn kỹ lại thì, Chúa ơi, tôi bị doạ sợ mà hét to lên, rồi nhanh chóng đi tìm ngài McWebber..."
"Sau đó tôi báo lại với công tước." Quản gia bổ sung một câu.

Tôi ngồi chồm hổm xuống bên cạnh thi thể, đưa tay xoa bóp cổ và cơ vùng cánh tay của cô ta: "Đã cứng lại rồi, có thể là đã chết được 4,5 giờ."
"Chính là xảy ra chuyện từ lúc 1,2 giờ sáng." Công tước nhìn cử động của tôi, đột nhiên hỏi, "Cô ấy là bị té chết, phải không?"
"Nhìn qua thì là thế."
"Nhưng mà..." Hắn ngẩng đầu nhìn lên trên, "Điều đó sao có thể?"
Tôi nhìn theo tầm mắt hắn đánh giá toà tháp cao hơn 90 thước anh phía trên khu đất trống, hiểu ý hắn là: Đã trễ như vậy nữ nam tước còn chạy đến chỗ đó làm gì chứ?
Tôi cẩn thận nhìn tư thế kỳ quái của thi thể kia: phần lưng chạm đất, phần đầu phía sau ót có một lỗ thủng to, đầu nghiêng qua một bên, xương cổ cũng bị gãy, một ít tóc còn vương trên mặt, chỉ lộ ra cặp mắt hoảng sợ, còn có hai cánh tay ở hai bên thân mình, tay trái cứng còng, tay phải nắm chặt thành nắm đấm.

Nội tâm tôi đánh động, dùng sức vặn tay phải của cô ra, xương ngón tay phát ra tiếng răng rắc nho nhỏ.

Lạnh như băng, trong lòng bàn tay trắng xanh là một chiếc tua rua nổi bật màu ngọc bích, rất đẹp và cũng rất dễ thương, mặt khoá bằng kim loại màu bạc, phần móc câu đã bị đứt đoạn.

"Công tước." Thanh âm tôi có hơi run rẩy, "Anh nên đến đây đi."
Công tước lộ ra vẻ mặt kỳ lạ, đi đến cạnh bên tôi.

Tôi cầm chiếc tua rua đưa cho hắn xem: "Nữ nam tước Siena...!có thể đã bị người khác đẩy xuống.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui