Phía trên, Vân Yến cùng Đan Trường Lê cũng đang rơi xuống xuống theo thời gian.
Vào lúc Đan Trường Lê cảm thấy bản thân chuẩn bị nghênh đón tử vong, thì đột nhiên có một lực kéo ngăn lại hai người rơi xuống, lại đem hai người bắn lên một chút rồi vững vàng dừng tại một độ cao cách mặt đất vài mét.
Hoàn thành việc quan trọng, bây giờ Đan Trường Lê mới có tâm trí quan tâm đến việc khác.
Vào lúc này, Đan Trường Lê mới phát hiện bên hông Vân Yến cột sợi dây đeo co duỗi đàn hồi.
Ở vụ nổ cùng sóng nổ lan tràn, sợi dây đeo này còn không đứt, còn phải chịu đựng trọng lượng của hai người, có thể thấy chất lượng rất tốt.
Đồng thời Đan Trường Lê cũng chú ý tới vấn đề quan trọng hơn, là tư thế hiện tại của hai người.
Có thể là muốn hắn ổn định gửi tin nhắn, cho nên thiếu nữ trực tiếp bế hắn, cho dù hắn biết thiếu nữ có giá trị vũ lực không hề thấp, nhưng là không ngờ sức lực lại lớn như vậy.
Thiếu nữ bế hắn nhảy thoát khoang cáp treo, trực tiếp dùng tư thế ôm công chúa.
Đan Trường Lê hai mắt kinh ngạc mà trợn tròn, lúc này hắn cũng chú ý đến gương mặt tái nhợt của thiếu nữ.
Đai đeo buộc trên người nàng, rồi lại thừa nhận trọng lượng của cả hai người, không dễ chịu cũng là chuyện hiển nhiên.
Còn không kể đến, hai người bọn họ còn ở giữa không trung lắc lư.
Có thể là cảm thấy nguy cơ lần này đã vượt qua, cho nên ở trình trạng chưa hoàn toàn an toàn, Đan Trường Lê lại nhớ tới suy nghĩ lúc vừa rơi xuống, buộc miệng nói cái loại không mang theo đầu óc: "Sau khi xong việc, tôi mời em đi ăn bít tết được không?"
Vân Yến: "?"
Đan Trường Lê: "! "
Ý thức được chính mình nói cái gì, Đan Trường Lê cũng trầm mặc.
Vân Yến không thể hiểu nổi trong tình huống này tại sao lại nhảy lên đề tài ăn uống, nàng không biết nói gì, cũng chỉ có thể cương mặt giữ hình tượng trầm mặc nhìn lại người đối diện.
Không khí trong thời gian ngắn làn tràn sự quỷ dị.
Chỉ là Vân Yến thất thần cùng trầm mặc có chút lâu, cho nên ở trong mắt Đan Trường Lê là biểu hiện nàng sắp tới giới hạn.
Đối với một thiếu nữ, thì kiên trì lâu như vậy là kỳ tích rồi, cho dù biết nàng có vũ lực cao, nhưng là cũng không tránh khỏi Đan Trường Lê quan tâm sẽ bị loạn: "Em không sao chứ?"
Đan Trường Lê giãy giụa ngồi dậy từ trong lồng ngực Vân Yến, duỗi tay bắt lấy đai đeo bên hông nàng, tiếp nhận trọng lượng của bản thân, duỗi tay đi tiếp nhận đối phương.
"Em không sao.
" Vân Yến trả lời, nhưng cũng không ngăn cản động tác của Đan Trường Lê, nàng xác thật muốn đến cực hạn.
Chỉ là lẩm bẩm nói: "Nhìn hai chúng ta cứ như đang diễn xiếc trên không trung, thậm chí còn là cái loại không có tiền lương.
"
Vừa nói, Vân Yến vừa cúi đầu điều chỉnh đai đeo, muốn thả hai người xuống mặt đất.
Chờ tới còn vài mét là đến mặt đất, Vân Yến cùng Đan Trường Lê cũng thấy nệm hơi được mở ra ở bên dưới, Vân Yến không lo lắng nữa, mà điều tiết đai đeo nhanh một chút.
"Ê thằng kia, ôm đủ chưa?" Phía dưới đột nhiên vang lên âm thanh trầm thấp đầy nguy hiểm.
Hai người theo bản năng nhìn qua nơi vang lên âm thanh, bọn họ thấy được Lâm Dạ hai mắt đựng đầy sát khí trợn trừng hai người, đặc biệt là cánh tay Đan Trường Lê đang ở trên eo Vân Yến.
Cùng với nhiều cảnh sát đồng sự của Đan Trường Lê, đang dùng ánh mắt bát quái nhìn hai người, đặc biệt là Đan Trường Lê.
Đan Trường Lê lúc này mới nhớ tới tư thế của hai người, khi nãy vì giúp Vân Yến giảm áp lực, nên một tay hắn nắm sợi dây, một tay ôm eo Vân Yến chịu đựng trọng lượng của cả hai.
Trong mắt các đồng sự vị cảnh sát khốc túm, bọn họ đều khó được một lần nhìn thấy Đan Trường Lê hoảng loạn buông tay khỏi người thiếu nữ, vội vàng lùi lại kéo ra khoảng cánh.
Ở lúc nổ mạnh diễn ra, tất cả mọi người đều cho rằng Đan Trường Lê, cùng một thiếu nữ vô tội phải hy sinh, chỉ là khi có Lâm Dạ lùm xùm với tên tội phạm, cùng với ngữ khí khẳng định nói bọn họ sẽ an toàn.
Yêu cầu bọn họ mang nhanh chóng mang đệm hơi tới, bởi vì bọn họ cũng muốn đánh cược, lỡ đâu người vẫn còn an toàn sống sót thì sao.
Sau đó, bọn họ vui sướng khi thấy hai người an toàn tránh thoát vụ nổ, lại thấy hai người loi nhoi ở giữa không trung thì trong lòng chỉ sợ sợi dây kia không chịu nổi mà đứt đoạn giữa đường.
Đến khi thấy hai người an toàn rơi xuống đệm hơi, mọi người rốt cuộc thở ra một hơi, nhanh chóng mang bọn họ xuống rồi xử lý chuyện kế tiếp, thuận miệng còn trêu chọc Đan Trường Lê vài câu.
Bọn họ còn phải tăng ca xử lý vụ việc phía sau, lúc đó mới có thể chúc mừng một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...