Chương 6: Nói dối
Edit: Kún Lazy
Hôm sau tỉnh lại, toàn thân đau nhức kinh khủng, tôi híp mắt, choáng váng mò mẫm đi về phía phòng tắm, lại đụng phải một cái bàn thấp, miễn cưỡng mở mắt quan sát bốn phía, à, đúng rồi, đây cũng không phải là nhà trọ mà tôi và mẹ ở nữa, đây là nhà của Nhiếp Văn Hàm, một căn biệt thự ba tầng có sân vườn rộng lớn nằm ở phía Đông thành phố, ngày hôm qua chúng tôi đã dọn hết đồ đạc sang đây, tôi cũng vừa mới tỉnh lại trong căn phòng mới của mình.
Phòng mới lớn hơn rất nhiều so với căn phòng cũ của tôi, nhưng điều tốt nhất chính là bên trong còn có một phòng tắm rất rộng, sáng sớm tôi có thể được tắm vòi sen. Nước ấm giúp cơ thể tôi xua tan mệt mỏi, lại có một loại cảm giác vừa đau đớn vừa thoải mái, tôi nhìn chính mình trong gương, hừ, khu Đông, gần đây được một số người gọi đùa là khu nhà giàu, không ngờ tôi cũng có thể vào ở, không biết ngày hôm qua thất thân có được tính là một cái giá lớn không nhỉ? Vừa nhớ tới là tôi lại nổi giận, căm tức đập một phát xuống bồn rửa mặt, Nhiếp Duy Dương, cái đồ biến thái nhà anh, mẹ anh chết cũng không phải lỗi tại tôi, anh lại khăng khăng trút xuống đầu tôi, được lắm, món nợ này, chúng ta nhất định phải tính!
Bước xuống cầu thang lầu một, trong nhà đã tràn ngập mùi thơm của thức ăn, tôi nghe thấy tiếng Nhiếp Duy Dương đang nói: "Tay nghề của dì Nguyễn thật sự quá giỏi, sau này hai bố con con có lộc ăn rồi!"
Đồ vô lại giả mù sa mưa!
Tôi đi tới, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh mẹ mình, nở nụ cười với mọi người: "Chú Niếp, anh Duy Dương, chào buổi sáng!"
Có trời mới biết tôi phải vất vả cỡ nào mới thốt lên được ba chữ 'anh Duy Dương' kia. Nhưng mà càng hận anh ta, tôi lại càng không thể để lộ ra sự bất mãn của mình trước mặt người lớn, nếu không sau này có xảy ra tranh chấp gì thì mọi người sẽ nghĩ là do tính tình trẻ con của tôi bộc phát, không ai đứng về phía tôi.
Nhiếp Duy Dương dường như cảm thấy thú vị, liếc nhìn tôi một cái, khóe môi khẽ cong lên, chậm rãi nói: "Chào buổi sáng, Tô Tô."
Anh ta kéo dài âm cuối, dùng một loại giọng điệu vô cùng đặc biệt để nói ra, không khỏi khiến tôi nổi da gà.
Nhiếp Văn Hàm lại vô cùng vui mừng: "Tô Tô thật hiểu chuyện, A Nguyễn, cám ơn em đã mang một cô bé đáng yêu như thế đến gia đình này."
Mẹ nói: "Duy Dương cũng là một đứa bé ngoan."
Nhiếp Văn Hàm gật đầu: "Aiz, mẹ của Duy Dương bị bệnh nên đã nhắm mắt xuôi tay, lúc đó nó còn quá nhỏ, anh lại không có thời gian ở bên cạnh nó, để nó chịu không ít cực khổ, bây giờ đã có A Nguyễn em rồi..."
Tôi phun một ngụm sữa lên trên bàn, ho sù sụ đến long trời lở đất.
Mẹ giật mình: "Tô Tô?"
Nhiếp Văn Hàm hô: "Duy Dương! Mau đi rót cốc nước!"
Tôi vừa ho sù sụ vừa giương mắt nhìn Nhiếp Duy Dương, anh ta thản nhiên đứng dậy đưa ly nước cho tôi, mỉm cười nói: "Cẩn thận một chút."
Nếu ánh mắt có thể giết người thì trên người anh ta hẳn là phải có rất nhiều lỗ thủng rồi, tôi hung ác trừng mắt nhìn anh ta, tên khốn kiếp này, lại dám lừa tôi!
Ăn xong bữa sáng, Nhiếp Văn Hàm nói: "Duy Dương, trường của con và Tô Tô cùng đường, con chở con bé đến trường luôn đi!"
Tôi không phản đối, tôi có chuyện muốn hỏi anh ta.
Vừa ngồi lên xe, tôi hung hăng hỏi một câu: "Vì sao?"
Nhiếp Duy Dương liếc nhìn tôi một cái, khởi động xe: "Đúng nha, vì sao vậy nhỉ?" Anh ta ngừng một chút rồi mỉm cười nói: "Bởi vì tôi cần một lý do, một lý do cho em, và cũng là cho chính mình."
Tôi giận dữ, cảm giác bị lừa gạt vô cùng không dễ chịu chút nào: "Cầm thú! Lừa đảo! Bại hoại!"
Phía trước là đèn đỏ, anh ta dừng xe lại, vươn tay tóm lấy cằm tôi, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn: "Mèo hoang nhỏ, tôi thích thế nào thì sẽ làm thế ấy, một khi tôi đã muốn em rồi, cho dù có nói với em thế nào thì cũng chẳng thay đổi được gì."
Tôi nhất thời á khẩu không trả lời được, anh ta cưỡng bức tôi như vậy, đến khi chính miệng anh ta nói thì lại như chẳng liên quan tới tôi, tôi bị lừa cũng chẳng hiểu lý do mình bị lừa, chỉ có thể nói: "Anh lại rủa mẹ mình tự sát! Anh là cái đồ máu lạnh, không có tình cảm!"
Anh ta nhíu mày, không thèm để ý: "Tôi lớn lên bên cạnh bảo mẫu, thời gian ở bên cạnh bà ấy cộng lại còn chưa đến một năm, có thể có tình cảm gì chứ? Chết là hết, chết thế nào thì có gì khác nhau?"
Anh ta là đồ biến thái, bệnh thần kinh, đồ điên, ma quỷ, anh ta nói mẹ anh ta vì mẹ tôi mà chết là giả, anh ta cưỡng bức tôi cũng chẳng vì lý do gì, chỉ đơn giản là thích thì làm. Cầm thú! Tôi căm hận nghiến răng, im lặng không nói chuyện với anh ta nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...