Sáng hôm sau, Diệp Hàm liên hệ với đội thi công xây dựng.
Yêu cầu đối phương đến đây sau khi vườn bách thảo đóng cửa, đồng thời mang theo nhiều người một chút.
Vì thế vào lúc chạng vạng tối, mấy chục công nhân xây dựng đã đến Hoa Gian Tập, cầm lấy dụng cụ bắt đầu xây dựng với khí thế ngất trời.
Căn cứ theo sự chỉ dẫn của Diệp Hàm, bọn họ xây dựng một khu vực kín ở phía sau khu cổ thụ, cũng chính là chỗ giao nhau giữa vườn bách thảo và bãi đất hoang, dùng vật liệu không cho ánh sáng lọt vào để bao bọc chung quanh, đồng thời dựng lên tấm chắn rất cao, dùng thứ này để cách ly tầm nhìn của mọi người.
Bên cạnh có một vòng dây thông báo, bên trên treo một tấm biển: Đang trong quá trình thi công, xin đừng tới gần.
Có vẻ như một tòa nhà mới sắp được xây dựng.
Xem ra quy mô khá lớn.
Các nhân viên đương nhiên thấy được động tĩnh lớn này, lúc ăn cơm, Liễu Nghệ tò mò hỏi: "Quản lý, có phải chúng ta định xây khu triển lãm thực vật mới không?"
Lúc xây nhà ấm trồng hoa thủy tinh cô ấy còn chưa tới làm việc, nghe dì Lưu nói là quản lý tự mình tìm người thiết kế, xây dựng, nên Liễu Nghệ cũng không rõ ràng lắm.
Chờ cô ấy và chú Vương trở về sau kỳ nghỉ phép, nhà ấm trồng hoa thủy tinh đã được xây dựng xong.
Liễu Nghệ cảm thấy nhất định phải tốn rất nhiều tiền.
Thiết kế đẹp như vậy, vật liệu sử dụng lại vô cùng cao cấp, bên trơng còn lắp đặt hệ thống điều khiển tự động kiểm soát nhiệt độ, độ ẩm, gần như không cần phải bảo trì thường xuyên.
Như vậy tính ra, ít nhất cũng phải mấy triệu nhỉ?
Mặc dù Liễu Nghệ không nghiên cứu nhiều về phương diện này, nhưng nó giống như một loại vật phẩm có vẻ ngoài tinh xảo nào đó, ngay từ cái nhìn đầu tiên cô ấy đã biết là rất đắt rồi.
Quản lý thật sự rất giàu có, cũng sẵn sàng chi tiền.
Lúc này vườn mới mở chưa đầy hai tháng, thế mà lại muốn xây khu triển lãm mới, quản lý đúng là rất trân trọng các loài thực vật.
Diệp Hàm nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng vậy, chuẩn bị xây triển lãm nhà kính 2.000 mét vuông.”
Đây là phương án cô nghĩ ra tối qua.
Dùng thủ đoạn này làm vỏ bọc để che giấu kỹ thuật in công nghệ cao của W04.
Nếu không đợi đến sau khi nhiệm vụ hoàn thành, một tòa kiến trúc khổng lồ rộng 2000 mét vuông bỗng nhiên nhô lên khỏi mặt đất, quả thực là quá kỳ diệu, hoàn toàn không có cách nào giải thích được.
"Khụ khụ khụ."
Liễu Nghệ uống nước vừa đến cổ họng thì bị sặc, ho kịch liệt, nghẹn đến mức đỏ mặt.
Gì vậy, cô ấy thật sự không nghe nhầm đấy chứ?
Phòng triển lãm 2000 mét vuông, má ơi?!
2000 mét vuông đó!!
Nhà ấm trồng hoa thủy tinh chiếm diện tích chỉ 300 mét vuông nhưng đã có thể chứa được rất nhiều thực vật, mà bây giờ lên tới 2000 mét vuông, điều này có nghĩa là gì?
Tương đương với 5 sân bóng rổ, một quảng trường nhỏ hoặc một công viên.
Công trình này sẽ tiêu tốn bao nhiêu tiền, mấy chục triệu chăng?
Chúa ơi.
Những người khác cũng nhìn chằm chằm Diệp Hàm, trong mắt không giấu được nỗi khiếp sợ của bản thân.
Từ lâu bọn họ đã biết quản lý vô cùng giàu có, nhưng như này thật sự là quá giàu luôn rồi?
Nhà kính triển lãm hơn một ngàn mét vuông nói xây là xây, điều này hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của mọi người.
Dù vẻ mặt Diệp Hàm luôn bình tĩnh, cũng có chút không chịu nổi ánh mắt chung quanh.
May mắn Diệp Hàm đã sớm nghĩ ra biện pháp đối phó, cô nghiêm túc giải thích: "Ừm, có một nhà đầu tư, sau khi khảo sát Hoa Gian Tập thì ông ấy cho rằng vườn bách thảo của chúng ta có tiềm năng rất lớn, thế nên đã tiến hành đầu tư vào nơi này."
Cứ như vậy, hai tháng sau cũng có cớ để khai hoang.
Lần này cô đã bao lại tất cả đất hoang ở phía sau khu cổ thụ, che kín toàn bộ không một kẽ hở, vừa vặn giải quyết tất cả trơng một lần.
Nhà đầu tư quan trọng?
Đã đến Hoa Gian Tập khảo sát?
Sau khi Liễu Nghệ nghe xong thì ngẫm nghĩ, hình như không có - À, đúng rồi, đúng là có!
Trong đầu cô ấy bỗng dưng hiện lên dáng vẻ của Phó Vân Trạch.
Hai ngày trước đối phương lại tới đây một lần nữa, vẫn dùng phương thức bao trọn gói, vườn bách thảo to như vậy lại chỉ có đoàn người của bọn họ, thật sự là giàu nứt đố đổ vách.
Hẳn anh chính là một nhà đầu tư, hoặc là một thành viên trong nhóm đầu tư.
Nhìn khí chất của Phó Vân Trạch, chuyện này cũng không phải là không có khả năng, cả người lộ ra khí chất cao quý, ăn mặc cầu kỳ, tỉ mỉ, lần đầu tiên tới đây còn mang cả vệ sĩ theo.
Trong lòng Liễu Nghệ đã chấp nhận khả năng này.
Đối với quản lý, cô ấy luôn tin tưởng một cách mù quáng, những nhân viên khác phỏng chừng cũng không khác là bao.
Có điều...!mỗi lần anh chàng đẹp trai kia tới, bầu không khí giữa anh và quản lý luôn có chút gì đó là lạ, ánh mắt của anh ngoại trừ đặt ở trên những cây thực vật chung quanh thì chính là đặt ở trên người quản lý.
Ai nha, cũng có thể là do cô ấy suy nghĩ quá nhiều.
Mặc kệ mọi người nghĩ như thế nào, vấn đề này cuối cùng cũng có thể bỏ qua.
*
Diệp Hàm đã tiến hành quy hoạch tổng thể đối với các loài thực vật và hoa cỏ cần nhập khẩu.
Trước mắt, các danh mục dự kiến bao gồm hoa quế, hoa quỳnh, cúc bách nhật, thược dược...
Nhưng nhiệm vụ lần này không giống lúc trước, bởi vì chủng loài nhập vào có số lượng quá nhiều, đặc tính của hoa cỏ lại nhiều và vô cùng phức tạp, không thể liệt kê hết từng cái một, cũng không thể nhập vào hết một lần, cần tiến hành theo từng đợt.
Cách tốt nhất là chọn ngay tại chỗ.
Lần trước Vương Hồng Niên và Lưu Xuân Linh toàn quyền phụ trách đưa các loài cây thành phẩm như cây ngô đồng, cây nhãn, cây sồi của Pháp vào, lần này Diệp Hàm muốn đích thân đến xem vườn ươm.
Không chỉ cần rất nhiều cây thành phẩm, cũng phải chọn một ít cây giống phát triển tốt, chuẩn bị cho năm sau.
Kể từ khi sự nổi tiếng của Tịnh Đế Liên giảm đi, số lượng khách du lịch đến Hoa Gian Tập cũng đã giảm dần mỗi ngày, từ 5000 xuống còn 2000 và bây giờ là khoảng hơn 1000.
Dù sao rất nhiều khách du lịch tới đây là vì Tịnh Đế Liên, sau khi mấy tài khoản tiếp thị lần lượt đăng tải video Tịnh Đế Liên đã tàn, lượng du khách nghe tin mà đến lập tức giảm đi một nửa.
Diệp Hàm rất vui mừng khi thấy điều này xảy ra, vừa hay có thời gian để làm nhiệm vụ.
Trải qua khoảng thời gian này, cô sâu sắc nhận ra trọng trách trên người mình quá nặng nề, có quá nhiều chuyện cần phải xử lý.
Hiện nay trong vườn tạm thời không có ai có thể giúp cô chia sẻ gánh nặng, vì vậy Diệp Hàm dự định tuyển dụng một nhân tài có kinh nghiệm quản lý.
Như vậy khi cô không có ở đây, hoặc là phải dồn hết tâm sức hoàn thành nhiệm vụ hệ thống giao cho, Hoa Gian Tập vẫn có thể duy trì vận hành bình thường, không bị ảnh hưởng.
Cô cũng có nhiều thời gian suy nghĩ về sự phát triển sau này của Hoa Gian Tập hơn.
Thông tin tuyển dụng đã được đăng lên từ lúc lượng khách du lịch tăng vọt, vốn tưởng rằng phải mất một thời gian để tuyển dụng, không ngờ lại nhanh như vậy.
Lúc nhìn sơ yếu lý lịch, Diệp Hàm có chút kinh ngạc, dù sao lý lịch của đối phương nhìn qua thì đúng là rất tốt.
Vương Vân, nữ, 31 tuổi, có bằng cử nhân trường đại học 985, chuyên ngành quản lý.
Sau khi tốt nghiệp, chị ấy được tuyển dụng vào một công ty nổi tiếng đứng top 500, từ trợ lý dần dần thăng chức lên làm quản lý bộ phận hành chính, chịu trách nhiệm điều phối nhiệm vụ của các phòng ban, quản lý nhân sự bộ phận và các hoạt động quan hệ đối ngoại, kinh nghiệm vô cùng phong phú.
Vương Vân đã nghỉ việc ở đơn vị trước là bởi vì sau kỳ thai sản, chị ấy trở về làm việc, thì chức vụ vốn có đã bị thay thế, hơn nữa đứa con của Vương Vân cũng còn quá nhỏ, không thể rời khỏi mẹ, nên chị ấy đã dứt khoát làm một bà nội trợ toàn thời gian.
Hiện tại đứa nhỏ đã lớn hơn một tuổi, Vương Vân chuẩn bị trở lại với công việc, vì thế đã gửi sơ yếu lý lịch.
Thời tiết nóng như vậy, Vương Vân vẫn mặc bộ vest màu trắng, chân đi giày cao gót màu đen lúc phỏng vấn, ăn mặc lịch sự, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, cả người tràn ngập sự trưởng thành và tự tin.
Sau khi hai người nói chuyện một hồi, Diệp Hàm hỏi chị ấy lý do đến đây phỏng vấn.
Vương Vân vô cùng thẳng thắn: "Đầu tiên, nhà tôi ở gần đây, lái xe 20 phút là tới, tương đối thích hợp để trông con, còn có một điều nữa, cũng không giấu diếm gì cô, tôi quả thật rất thích môi trường ở nơi này."
Chị ấy cười tự giễu: "Đừng thấy trạng thái hiện tại của tôi rất tốt, thật ra sau khi sinh con xong, tôi đã bị trầm cảm sau sinh khoảng nửa năm.
Tuy rằng sau này tôi đã dùng thuốc để giảm bớt chứng trầm cảm, nhưng thỉnh thoảng tôi sẽ khóc trong vô thức, tâm trạng cũng tương đối tệ."
“Có một lần khi đi ngang qua nơi này, tôi đã nghĩ hay là cứ vào đây để giải sầu một chút đi, bằng không lúc trở về lại là một đống việc vặt phiền toái.
Không nghĩ tới vừa tiến vào rừng trúc, tâm trạng của tôi đã thật sự thoải mái hơn rất nhiều.
Tôi đã đến đây một vài lần kể từ lúc đó, tôi thực sự rất thích nơi này và rất muốn làm việc trong môi trường như vậy."
Diệp Hàm lẳng lặng nhìn chị ấy, khóe mắt của Vương Vân hơi ướt át, có thể thấy được tình cảm chân thành của chị ấy.
Diệp Hàm cảm thấy đối phương vô cùng xuất sắc, cũng hoàn toàn thỏa mãn yêu cầu của chức vụ.
Chỉ là trước mắt tài chính của Hoa Gian Tập có hạn, có lẽ sẽ không thể đề xuất được mức lương quá cao cho đối phương.
Vương Vân rất cởi mở đối với chuyện này: "Không sao.
Đã hai năm rồi tôi không tiếp xúc với công việc, không hy vọng xa vời bản thân có thể giống như trước đây, chỉ cần có thể chi trả phí tổn cho tôi là được."
Chị ấy không bao giờ muốn làm bà nội trợ toàn thời gian nữa, cuộc sống như vậy thật sự là quá vô vị, đi làm có thể khiến cho chị ấy cảm nhận được ý nghĩa của cuộc sống.
Lương cuối cùng Diệp Hàm quyết định là 10.000 đồng trước thuế, đối phương vui vẻ đồng ý, tỏ vẻ có thể nhậm chức ngay trong ngay.
Năng lực của Vương Vân quả thật rất mạnh.
Dưới sự giúp đỡ của Diệp Hàm, chị ấy nhanh chóng hiểu rõ sự phân công lao động của Hoa Gian Tập, đánh dấu những lĩnh vực không rõ ràng, đồng thời còn thăm dò được tính cách của nhân viên chỉ với vài ba câu, dựa vào cách ăn nói khéo léo của mình, Vương Vân cũng đã đạt được sự tán thành của mọi người.
Biết Diệp Hàm cần xin thực vật được bảo vệ cấp hai, cấp ba từ Cục Lâm Nghiệp trong nước, Vương Vân đã xung phong nhận việc, sẽ giúp đỡ việc chuẩn bị hồ sơ.
Chị ấy đã làm việc với nhiều cơ quan chính phủ, cũng hiểu rõ từ ngữ và những điểm chính của đơn xin phép.
Điều này cũng giúp Diệp Hàm giải quyết được rất nhiều rắc rối.
Đến lúc đó cô chỉ cần liệt kê các chủng loài thực vật bảo hộ quốc gia cần nhập vào trong vườn (cụ thể là loài hoặc phân loài), cấp bậc và số lượng là được, còn lại bên kia sẽ toàn quyền phụ trách.
*
Giao việc ở vườn bách thảo cho Liễu Nghệ và Vương Vân xong, Diệp Hàm bèn đi theo đám người Vương Hồng Niên đến cơ sở vườn ươm chọn cây hoa quế.
Nơi này là ngoại ô thành phố W, khá gần núi, còn vắng vẻ hơn cả vườn bách thảo.
Diện tích của cơ sở vườn ươm vô cùng rộng Lớn, thường bao phủ bởi hàng nghìn mẫu rừng, đập vào mắt là màu xanh của lá cây, xa tầm mắt là những hàng cây thành phẩm đủ chủng loại, năm tuổi, chất lượng khác nhau, một hàng lại một hàng, liếc mắt một cái nhìn không thấy điểm cuối.
Diệp Hàm đi theo hai người tới vườn cây hoa quế.
Lớp nhựa trắng ở trên cùng chắn ánh sáng mạnh, tương tự như một nhà kính lớn, cũng có các phương tiện tưới tiêu bên trong, trông khá bình thường.
Ông chủ lớn ở đây thường xuyên vắng mặt, bình thường đều do quản lý La phụ trách.
Anh ta từng tiếp xúc vài lần với Vương Hồng Niên, nhưng chưa từng gặp Diệp Hàm, nhất thời không khỏi nhìn thêm vài lần.
Chậc! Dáng dấp của cô gái này thật sự rất xinh đẹp, nghe nói cô ấy còn là quản lý của ông Vương, tuổi đời còn trẻ mà đã tài giỏi như vậy rồi.
Nghe nói lần này Diệp Hàm sẽ mua mấy trăm cây thành phẩm, đây chắc chắn là một khách hàng lớn.
Năm nay thời tiết nắng nóng, hoa quế trong vườn ươm vẫn chưa nở, phỏng chừng phải chờ đến cuối tháng, bây giờ tới chọn là vừa hay, chậm hơn nữa sẽ ảnh hưởng đến thời gian nở hoa.
Nhiệt độ thích hợp để hoa quế nở là khoảng 17 - 23 độ C, thời gian nở hoa kéo dài từ giữa tháng 9 đến cuối tháng 10.
Nhưng nếu thời kỳ nở hoa tiếp tục gặp phải trời nắng, nhiệt độ hơi cao, thì thời gian nở hoa sẽ bị chậm lại.
Thật ra bây giờ chọn đã có chút muộn, dù sao việc di dời sẽ có tổn hại nhất định đối với cây cối, tuy nhiên cơ sở vườn ươm phải kiếm tiền, đương nhiên sẽ chỉ nói mấy lời hay ý đẹp.
Quản lý La dẫn bọn họ đi tham quan hai ba hàng hoa quế, thấy Diệp Hàm không nói chuyện, lập tức chủ động hỏi: "Không biết quản lý uốń loại nào? Bởi vì cây hoa quế của chúng tôi phát triển khá chậm, cho nên giá thành sẽ cao hơn những cây khác một chút, đường kính trên 20 cm thì sẽ có giá hơn chục nghìn, mà thông thường đều là 12-16 cm.
Ví dụ như cây này, cây cao 3 mét 5, đường kính ngang ngực 14 cm, chiều rộng của tán là 3 mét 2, giá thị trường 1600 một cây."
"Còn có cây này, cao 4 mét 5, đường kính ngang ngực 16 cm, chiều rộng của tán 3 mét 6, đường kính mặt đất 18 cm.
Cô xem dáng của nó này, tán cây đầy đặn và tròn trịa, giá thị trường là 2800 một cây."
“Nếu cô muốń mua nhiều, chúng tôi có thể giảm giá cho cô."
Diệp Hàm đi theo phía sau, thỉnh thoảng dừng chân quan sát hình dáng cây và phiến lá, phán đoán chủng loại của chúng.
Hoa quế thông thường chia làm 4 loài là Đan Quế, Kim Quế, Ngân Quế và Tứ Quý Quế.
Đan Quế, tên như ý nghĩa, màu hoa khá đậm, đa số là cam vàng hoặc cam đỏ, số ít là đỏ thắm, giá trị thưởng thức cao, cũng là loài đắt nhất.
Kim Quế, màu hoa là màu vàng hoặc vàng nhạt, có cảm giác như ánh vàng rực rỡ.
Là loài thường thấy nhất, hương hoa nồng nàn, câu nói 'hương bay mười dặm' chính là chỉ Kim Quế.
Ngân Quế, màu hoa chủ yếu là màu trắng và màu vàng trắng, một số ít có màu vàng nhạt, mùi thơm nhạt, thường được trồng ít hơn.
Tứ Quý Quế, bốn mùa đều có thể nở hoa, ngoại trừ giữa hè ánh sáng mãnh liệt.
Bởi vì hoa nở nhiều lần, mặc dù mùi thơm khá nhạt, nhưng cũng rất được mọi người yêu thích.
Diệp Hàm chuẩn bị trồng thêm một ít Kim Quế thơm nồng ở hai bên đường.
Trong vườn hoa quế thì sẽ trồng nhiều Đan Quế, đồng thời phối hợp với các loài khác để trang trí thêm.
Sau khi có kế hoạch trong lòng, cô bảo hai người Vương Hồng Niên và Lưu Xuân Linh chọn mấy cây quế cao trên 4 mét, đường kính ngang ngực trên 15 cm, tán lớn, hình dáng đẹp.
Ước tính giá trung bình sẽ trên 2500 đồng.
Bởi vì Kim Quế là thường thấy nhất, không cần cố ý phân biệt, Diệp Hàm lập tức giao cho hai người toàn quyền đi chọn lựa và đánh dấu.
Mà bản thân cô thì chọn lựa giống Đan Quế tương ứng.
Với chất lượng và hình dạng như nhau, Đan Quế có giá trên 3500 đồng, số lượng cũng ít.
Cứ như vậy, Diệp Hàm và Vương Hồng Niên giữ một khoảng cách nhất định với nhau, tiến hành chọn lựa từng gốc cây, càng đi càng sâu.
Sau đó, ở cuối vườn ươm, gần ngọn núi phía sau, cô nhìn thấy một cây quế rất lớn.
Cao hơn 7 mét, cao hơn rất nhiều so với các cây hoa quế khác bên cạnh, đường kính ngang ngực vượt quá 50 cm, không giống những cây hoa quế khác là thân cây đơn lẻ, thân cây của nó lại rẽ ra làm đôi, có sáu bảy nhánh, bên trong đầy đặn, vẫn luôn vươn dài ra bên ngoài, biên độ duỗi đã hơn 8 mét.
Thật sự rất lớn.
Diện tích che phủ hơn 100 mét vuông, cảm giác giống như là một thân cây chiếm cứ một khu vực riêng, khắp nơi đều là cành cây của nó.
Nhưng trạng thái không tốt lắm.
Phần gốc cây phía dưới đã bị cacbon hóa, phần gỗ trung tâm xuất hiện lỗ thủng đớn mục nát, vỏ cây hơi biến thành màu đen, ít nhất một phần ba tán cây và cành cây nhỏ đang khô héo, lá cũng thưa thớt.
Vốn là một chiếc ô đớn che khuất bầu trời, hiện giờ chỉ còn lại hơn phân nửa bộ khung của chiếc ô, hình thành sự khác biệt rõ ràng với cây hoa quế đầy đặn và tán rộng vừa rồi.
Diệp Hàm vốn cảm thấy rất kinh ngạc vì sự to đớn của nó, nhưng vừa nhìn thấy trạng thái của cây, cô không khỏi nhíu mày.
Tuy nhiên rõ ràng có thể nhìn thấy có nhân viên làm vườn chuyên nghiệp đã thực hiện các biện pháp bảo vệ đối với cây hoa quế cổ này, che nắng cho phần đỉnh, đồng thời dựng thiết bị phun nước ở trên cành chính đã khô héo, cứ cách một đoạn thời gian sẽ tự động phun ra hơi nước, giữ độ ẩm cho cành cây.
Đáng tiếc, dường như hiệu quả cũng không tốt lắm.
Cô bước lên và nhìn thấy tấm bảng bảo vệ trên thân cây.
【Họ tên: Đan Quế
Chi: Thuộc chi Oleaceae, họ Oleaceae
Tuổi cây: Hơn 260 năm
Định cấp: Cây cổ thụ cấp 2, cây bảo vệ thành phố W】
Hơn 260 năm, thảo nào lại lớn như vậy.
Vả lại chủng loại này...!Diệp Hàm cẩn thận quan sát phiến lá và vỏ cây của nó, hình như là một chủng loại rất quý trong họ Đan Quế - Trạng Nguyên Đỏ.
Còn chưa kịp nhìn kỹ, quản lý La đã tới.
"Haizz, tình trạng của cây hoa quế này không được tốt cho lắm.
Cách đây không lâu có chuyên gia tới xem xét tình hình, còn dựng rất nhiều thiết bị, nhưng đã mấy tháng trôi qua mà nó vẫn như vậy.”
Diệp Hàm nhìn núi rừng xung quanh:
"Tại sao cây hoa quế này lại mọc ở đây?”
Quản lý La: "Chuyện này nói ra thì rất dài dòng."
Dù sao hôm nay ở cơ sở vườn ươm cũng không có người, anh ta chỉ cần chiêu đãi vị khách quý này cho tốt là được, thế là quản lý La dứt khoát nói: "Cây hoa quế này vốn được ông chủ mua được ở một ngôi làng nào đó vào 20 năm trước.
Khi đó hẳn là năm 2002, 2003, giá cây hoa quế vô cùng cao, lúc ấy pháp luật cũng chưa hoàn thiện, rất nhiều người điên cuồng thu mua cây
hoa quế từ những ngôi làng cũ đó, mà ông chủ cũng bị cuốn theo làn sóng này.”
“Ban đầu cây này được trồng ở ngay đầu làng, sau khi dân làng tính toán một hồi, họ đã ra giá là 300.000 đồng.
Khi đó 300.000 đồng rất có giá trị, nhưng cũng có lợi nhuận, ông chủ lập tức mua về trồng ở chỗ này.
Có thể là sau khi cấy cây, khí hậu có chút không thích hợp, một thời gian dài cây hoa quế này vẫn chưa thể phục hồi lại, hình dáng của nó cũng không còn tốt như trước nữa."
“Ông chủ đã nghĩ trước tiên cứ trồng nó qua hai năm rồi bán, chờ giá cả tăng lên có thể kiếm càng nhiều tiền hơn.
Năm thứ hại có khách hàng ra giá 500.000 nhưng ông chủ không bán, bây giờ ông ấy đã hối hận đến mức xanh cả ruột.”
“Bởi vì sau này người ta trồng cây hoa quế với số lượng lớn, cây hoa quế lập tức trở nên không đáng giá vì có quá nhiều, hơn nữa chính phủ bắt đầu quản lý nghiêm ngặt, tiến hành niêm yết đối với những cây cổ thụ này, không cho phép giao dịch.
Lúc này ông chủ nới biết đây là hành vi trái pháp luật, vội vàng báo cáo với chính phủ và thành thật nhận sai trước khi bị treo biển hành nghề, bởi vì thái độ nhận sai rất tốt, hơn nữa cây cổ thụ cũng không bị tổn hại gì, cho nên chỉ bị phạt chút tiền, coi như bỏ qua chuyện này."
Quản lý La thở dài: "Ông chủ coi như là vừa mất vợ lại mất lính, từ đó về sau không bao giờ đi làm mấy chuyện này nữa, thành thật mở ra cơ sở vườn ươm này."
“Mà cây hoa quế có mùi thơm ngọt ngào này cũng là tai bay vạ gió, sau khi di dời không thích ứng được với môi trường, cộng thêm việc tuổi đã lớn, đủ các loại nguyên nhân, khiến nó dần biến thành dáng vẻ như hiện giờ.”
Từ góc độ của thực vật, đương nhiên Diệp Hàm sẽ không đồng ý.
Nhưng cô cũng không tiện xen vào, dù sao mỗi niên đại đều có bối cảnh riêng.
Chuyện cũng đã qua rồi, chi bằng tìm cách cứu lấy cây hoa quế này.
Cô bèn dùng bàn tay vàng với cây Đan Quế.
Đan Quế: "Nhớ năm đó bà đây cũng là một cành hoa ở đầu làng, hương thơm bay mười dặm, nhưng lại có kẻ đáng bị đâm ngàn dao nào đó đã chuyển bà đây đến nơi này! Khụ khụ...!Tưới nước như vậy cũng vô dụng, bà đây hoàn toàn không hấp thu được bao nhiêu."
Trước mắt rễ của nó đã có dấu hiệu biến thành màu đen, năng lực hấp thu giảm xuống, nhất định phải phục hồi rễ trước, nếu không có tưới nhiều nước hơn nữa thì cũng vô dụng.
Diệp Hàm thấy đã có nhân viên chuyên ngành bảo vệ cây cổ thụ tiến hành xới đất xung quanh, có thể cũng đã tiến hành bảo vệ bộ rễ một chút, nhưng hiệu quả cũng không rõ ràng.
Đối với loài cây cổ thụ không dễ dàng di chuyển này, quả thật không thể dùng những biện pháp mạnh, chỉ có thể giúp nó khôi phục từng chút từng chút một.
Nếu như dùng dịch dinh dưỡng thực vật chậm rãi bồi bổ, cộng thêm được chăm sóc tỉ mỉ, tuyệt đối có thể cứu sống cây Đan Quế này.
Ít nhất cành của nó không bị gãy như cây Bàn Đào, cũng được bảo vệ kịp thời.
Nghĩ đến cây Bàn Đào, Diệp Hàm đột nhiên nghĩ tới một loại khả năng, vì vậy cô bèn hỏi hệ thống: "Cây Đan Quế này có đạt tới tiêu chuẩn thực vật cấp S không?"
Đan Quế vốn là loài hoa quế tương đối hiếm thấy, đã vậy nó còn là giống tương đối hiếm thấy ở trơng loài - Trạng Nguyên Đỏ.
Trạng Nguyên Đỏ đứng đầu trong số 10 loài hoa quế quý giá nhất, từng được các chuyên gia đánh giá là giống có chất lượng cao trong tất cả các loài hoa quế, có giá trị khoa học và tính thưởng thức cao.
Cộng thêm tuổi cây đã hơn 260 năm, vô cùng hiếm thấy, tổng hợp lại, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của cấp S là một loài quý hiếm.
Hệ thống: "Kết quả phán đoán là gần đến cấp S."
Diệp Hàm hiểu rõ, dựa theo hình dáng và tình trạng hiện tại của nó, nhất định phải cải tạo lại thì mới có thể đạt tới tiêu chuẩn sưu tầm.
Nhưng nó thật sự là cấp S!
Đôi mắt hạnh của Diệp Hàm xuất hiện gợn nước nhàn nhạt, nhiệm vụ vốn không có đầu mối đột nhiên có điểm đột phá, không thể nghi ngờ gì nữa, đây là một chuyện đáng để ăn mừng.
Hiện tại vjệc mà cô phải làm chính là xin dời cây Đan Quế này vào trong Hoa Gian Tập để tiến hành bảo hộ.
Đây cũng là một chuyện tốt đối với cây cổ thụ này.
Diệp Hàm bèn nói: "Có thể liên lạc với ông chủ của anh một chút được không, tôi muốn chuyển cây Đan Quế này vào vườn bách thảo để trồng.
Nếu có thể, tôi sẽ lập tức nộp hồ sơ lên các cơ quan liên quan."
Quản lý La nhất thời kinh ngạc: "Hả?”
Không phải tới đây để nhập giống cây hoa quế về sao, tại sao lại nhìn trúng cây cổ thụ nửa chết nửa sống này?
Anh ta lại dời tầm mắt lên trên cây Đan Quế này, nhịn không được mà lắc đầu.
Đã già thành như vậy rồi, lại không thể bán đi, chậc...
Thật ra ông chủ cũng không thích cây hoa quế này.
Nó là mình chứng cho vjệc ông chủ đã đầu tư thất bại, bị lừa tận 300.000 đồng, còn suýt chút nữa phải lên đồn cảnh sát, bị như vậy thì có ai mà không chán ghét cơ chứ.
Hơn nữa mỗi lần nhìn thấy nó, sẽ nghĩ đến hành động không chịu bán với giá 500.000 đồng của mình, rồi lại hối hận vì đã không bán nó đi sớm.
Quản lý La cắn răng: "Được, tôi sẽ nói với ông chủ.
Nhưng thủ tục di dời cây cổ thụ này rất phiền phức...!"
Diệp Hàm gật đầu: "Tôi hiểu."
Đệ trình báo cáo xin phép và tài liệu liên quan chỉ là bước đầu, cơ quan quản lý lâm nghiệp còn phải tổ chức khảo sát hiện trường, đánh giá địa điểm di dời.
Nhưng cô tin tưởng, với thực lực của Hoa Gian Tập, nhất định có thể thông qua xét duyệt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...