Diệp Hàm nhìn nước đọng ở bên dưới và rong rêu mọc lên ở khắp nơi, cô không khỏi nhíu mày, lập tức lấy ra một chiếc khẩu trang ở trong túi rồi đeo lên mặt.
Mùi này đúng là không hề dễ ngửi một chút nào.
Cô chỉ mới đi lại gần thôi mà đã như vậy rồi, chứ đừng nói tới mấy loài thực vật sống ở bên trong.
Cần phải mau chóng xử lý, nếu không sinh vật ở trong hồ sẽ bị vạ lây.
Diệp Hàm đi dọc theo con đường làm bằng ván gỗ đến bên kia hồ.
Mỗi một bước đi, tấm ván gỗ dưới chân sẽ phát ra tiếng kêu cót két rất nhỏ.
Cô dùng sức dẫm lên, khả năng chịu lực không có vấn đề gì, nhưng bề mặt đã bị hao mòn, bong tróc nhiều chỗ, cần phải được sửa lại.
Phía bên kia của hồ nhân tạo là một rừng trúc nhỏ, không hề có lối đi uốn lượn lịch sự tao nhã, chỉ còn sót lại mấy thân trúc mảnh khảnh mỏng manh, ánh nắng chiếu xuyên qua những khe hở này, chói đến mức khiến cho người ta rất khó để mở mắt.
Cái nắng của tháng sáu đã mang theo một chút cảm giác nóng rát, hiện giờ lại đang là giữa trưa, cảm giác oi bức như mây đen ập đến, khiến cho lòng người không khỏi có chút khó chịu.
Diệp Hàm dùng tay che đi ánh nắng mặt trời chói chang, cô tìm một nơi râm mát rồi ngồi xuống, ngón tay thon dài dùng sức vặn chiếc nắp của chai nước khoáng.
Rất nhanh, nước khoáng mát lạnh đã giúp đôi môi khô ráo trở nên ẩm ướt, căng mọng hơn rất nhiều, giống như là hoa đào dính sương mai, tô điểm thêm một chút nhan sắc tươi sáng cho vườn bách thảo đã bị bỏ hoang này.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, Diệp Hàm lấy ra một chiếc mũ lưỡi trai đã chuẩn bị sẵn ở trong túi, sau khi đội lên trên đầu, cô lại tiếp tục đi về phía trước.
Phía trước mặt là khu ngắm hoa và vườn cây cảnh, cũng là nơi được chăm chút nhất trong vườn bách thảo: Ví dụ như vườn hoa cúc, vườn hoa hồng, vườn mẫu đơn, vườn mai,… được xây thành các khu độc lập có tường bao quanh.
Dù chỉ treo duy nhất một tấm biển, nhưng từ bên ngoài cửa đã có thể nhìn thấy cỏ dại mọc lên ở khắp nơi, càng tô điểm thêm cho sự hoang tàn ở nơi này.
Diệp Hàm đi vào bên trong vườn, cẩn thận tìm kiếm ‘viên ngọc bị ẩn giấu’ ở giữa đám cỏ dại.
Sau khi tìm kiếm một phen, cuối cùng cô đã tìm thấy một vài cây mẫu đơn trắng đang nở hoa ở góc vườn mẫu đơn.
Loài mẫu đơn trắng này có sức sống rất mãnh liệt, chịu được nắng được mưa, thời gian ra hoa cũng rất dài.
Tuy nhiên lúc này không gian sống của chúng đã bị cỏ dại chiếm mất, chúng chỉ có thể đáng thương co ro ở trong góc, bị ánh nắng mặt trời thiêu đốt, cũng không biết có thể sống sót được hay không.
Diệp Hàm ngồi xổm xuống, cô dọn sạch đám cỏ dại ở xung quanh, sau đó lại nhặt một cành cây thô để xới đất.
Hiện giờ cũng không còn dụng cụ nào khác, cô chỉ có thể xử lý một cách đơn giản.
Một lúc sau, khuôn mặt trắng nõn của Diệp Hàm đã phủ một lớp mồ hôi mỏng, vài sợi tóc tơ dính vào hai bên má khiến cô cảm thấy hơi khó chịu.
Sau khi đã làm xong mọi thứ, Diệp Hàm mới dùng khăn ướt lau sạch vết bẩn ở trên tay.
Cô đứng dậy, xoa xoa cổ chân đã có chút tê dại.
Lòng bàn tay trắng nõn bị cỏ dại cứng cáp cứa vào, cảm giác nóng rát cũng bắt đầu lan tràn.
Giơ tay lau đi mồ hôi trên mặt, lại nhìn khung cảnh hoang tàn xung quanh, Diệp Hàm yên lặng thở dài:“Quả nhiên sẽ không tự dưng có bánh từ trên trời rơi xuống.
”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...