Vì để thuận tiện hơn nên Đoàn Gia Hứa trực tiếp lái xe đến sân bay.
Vốn muốn giữa đường sẽ đưa Tang Trĩ về lại trường học, nhưng cô một mực đòi tiễn anh, Đoàn Gia Hứa không ngăn cản.
Trên đường đi, anh liên hệ một người đáng tin cậy đến chở cô, su khi đến sân bay thì ngồi cùng cô chờ tài xế đến.
Anh làm việc không hấp tấp cũng không chậm chạp, không sốt ruột gì cả, nhưng ngược lại Tang Trĩ còn cảm thấy hoảng loạn hơn, nắm tay anh đi vào trong sân bay: “Đừng đợi nữa, lát sẽ không kịp giờ đó.”
Đoàn Gia Hứa thuận theo lực dắt của cô, cười nói: “Sớm mà.”
Tang Trĩ: “Em đưa anh đến cửa kiểm an, sau đó ra ngoài thì tài xế đến là ổn rồi.”
Đoàn Gia Hứa nghĩ ngợi, không phản đối nữa: “Được.”
“Ngày Quốc tế Lao động em sẽ về Nam Vu, không cần anh qua đây đâu.” Tang Trĩ ở bên cạnh anh chầm chậm nói, “Còn nữa, em vừa lên mạng mua cho anh một đống đồ ăn đó, hẳn là ngày mai sẽ gửi đến.”
“Được.”
“Anh đừng có mãi ăn đồ ăn ngoài như thế nữa, đừng vì chỉ có một mình mà lười biếng nấu.
Khi nào rảnh thì đến nhà em ăn cơm, nếu như đi một mình mà thấy ngại, anh cứ gọi anh hai cùng đến với anh là được.”
Đoàn Gia Hứa cảm thấy buồn cười: “Vừa đến tuổi lấy chồng là bắt đầu học người ta cách chăm con nít rồi à?”
“Gì mà chăm con nít chứ?” Tang Trĩ nhìn anh, “Em đang chăm sóc ông già nhà em.”
Nghe vậy, đầu lông mày Đoàn Gia Hứa giương lên, cũng không quá để ý đến lời cô nói: “Hửm? Có già hay không cũng không sao cả.”
“…”
“Của nhà em là được rồi.”
***
Chờ cho Đoàn Gia Hứa qua cửa kiểm an, Tang Trĩ không còn nhìn thấy bóng lưng của anh nữa mới ra khỏi sân bay.
Tài xế cũng vừa đến, Tang Trĩ chào anh ta rồi lên xe.
Cô mở wechat lên thông báo với Đoàn Gia Hứa.
Tang Trĩ thoát khỏi cửa sổ trò chuyện với anh, buồn bực ngán ngẩm lướt xuống, chú ý đến tin nhắn Thi Hiểu Vũ nhắn cho cô.
Thi Hiểu Vũ: 【Hôm nay em có gặp Khương Dĩnh sao?】
Tang Trĩ do dự nhưng vẫn đáp ‘vâng’.
Thi Hiểu Vũ: 【Vừa nãy cậu ấy gọi điện thoại đến cho chị cứ khóc mãi, không chịu nói chuyện gì xảy ra…】
Thi Hiểu Vũ: 【Dạo gần đây tâm tình Khương Dĩnh không được tốt cho lắm, nếu có làm chuyện gì không hay đối với mọi người, chị thay mặt cậu ấy xin lỗi đến hai em nhé.】
Trong nháy mắt Tang Trĩ liền hiểu ra.
Có thể là vì bên Khương Dĩnh không nói rõ tình hình cho cô ta, vậy nên mới hỏi cô xem đã xảy ra chuyện gì đây mà.
Tang Trĩ lời ít ý nhiều trả lời: 【Bọn em chỉ đi ngang qua, nhìn thấy chị ta bị một người phụ nữ chửi đánh, không còn chuyện gì khác nữa.
Chị ta cũng không làm gì bọn em.】
Đầu bên kia yên lặng thật lâu.
Thi Hiểu Vũ: 【Được, chị biết rồi.
Cảm ơn em đã nói với chị.】
Thi Hiểu Vũ còn giải thích thay cho Khương Dĩnh: 【Chuyện này vốn không có quan hệ gì với cậu ấy, là chuyện cha dượng bên kia đang chuẩn bị ly hôn với mẹ cậu ấy.】
Tang Trĩ không quan tâm đến chuyện này, chỉ nhắn lại: 【Vâng.】
Thi Hiểu Vũ: 【Ầy, chị cũng không hiểu nữa.
Mặc dù có thể hiểu được tâm trạng của nhà kia, nhưng mà như thế này thì có hơi quá rồi…Vốn không có quan hệ gì với Khương Dĩnh cơ mà.
Cậu ấy và ba dượng cũng không thân thiết.】
Lần này Tang Trĩ lại không trả lời.
Thi Hiểu Vũ: 【Lần trước là Khương Dĩnh nghĩ không thông suốt, bởi vì chuyện này mà cậu ấy dạo gần đây không ổn lắm, mười mấy năm qua sống cũng không vui vẻ gì, bạn bè không được mấy người.
Dạo gần đây vì chuyện này nên cậu ấy đã nghĩ rất rõ rồi, sau này sẽ không đi tìm bạn trai em nữa đâu.】
Thi Hiểu Vũ: 【Nhưng mà cũng không thể tha thứ được.】
“…”
Tang Trĩ đến cùng vẫn không rõ cô ta nói nhiều như vậy với mình làm gì.
Cô nhìn chòng chọc vào màn hình thật lâu, tức giận đến buồn cười: 【Không cần phải tha thứ.】
Tang Trĩ: 【Không cần.】
Đem tội của một người khác áp đặt lên trên người Đoàn Gia Hứa, cuối cùng lại bố thí cho một câu “Sẽ không quấy rối, nhưng cũng không thể tha thứ.”
Có phải cảm thấy bản thân đã rất nhân từ, rất rộng lượng không.
Đoàn Gia Hứa không hề làm chuyện gì sai, vậy nên cũng chẳng cần phải nhận được sự tha thứ từ chính những thứ vốn không liên quan đến anh.
Anh chưa từng chủ động gây chuyện, càng muốn rời xa những thứ này, nhận phải đãi ngộ bất công nhưng không hề vì mình mà tranh giành thứ gì cả.
Chỉ muốn để cho cuộc sống của mình đi đúng quỹ đạo,
Tang Trĩ: 【Nhưng chuyện này sau này chị đừng nói với em làm gì.
Em và Khương Dĩnh không thân không quen, cũng không tò mò chị ta đã xảy ra chuyện gì.】
Tang Trĩ: 【Còn nữa, em biết chị ta cũng là người bị hại.】
Tang Trĩ: 【Nhưng không phải chỉ có mỗi chị ta là người bị hại đâu.】
Sau đó, Tang Trĩ đặt di động xuống, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Cô nhớ đến nguyện vọng sinh nhật mà ngày đó cô chỉ thuận miệng nói ra.
—Hy vọng thế giới hòa bình.
Hy vọng trên thế giới, sẽ không còn những kẻ tội phạm sống nơi tối tăm hẻo lánh nữa.
Hy vọng những người tội phạm này, trước khi gây ra tội ác có thể cân nhắc được hậu quả mà họ tạo nên, và những thương tổn mà họ gây cho gia đình người bị hại.
Hy vọng bọn họ có thể suy nghĩ đến cả người nhà của mình, cũng vì hành vi của họ mà phải sống thế nào.
Nếu như nguyện vọng này quá to tát.
Vậy thì, Tang Trĩ hy vọng.
Một ngày nào đó, tất cả mọi người có thể phân tách ra kẻ phạm tội, và người thân của kẻ phạm tội.
***
Tang Trĩ sớm đã mua vé máy bay ngày một tháng năm về lại Nam Vu, nhưng lại không thể phát huy được tác dụng.
Vì một đêm nào đó khi tháng tư sắp trôi qua, Đoàn Chí Thành qua đời.
Mãi đến tận trước khi ông qua đời, cũng không thể mở mắt ra.
Cuộc đời ông, chỉ vì sự khủng hoảng sau khi đụng trúng người, mang theo tội lỗi cả đời này không thể bù đắp được, cùng với sự tiếc nuối và thua thiệt của người nhà.
Không còn gì nữa.
Lúc nhận điện thoại, Đoàn Gia Hứa cực kỳ bình tĩnh.
Bởi vì sớm đã biết rồi ngày này sẽ đến, chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi.
Tâm trạng anh thậm chí không mấy phập phồng, mua vé máy bay chuyến sớm nhất về lại Nghi Hà.
Xuống may bay, anh gọi điện thoại cho Tang Trĩ.
Hai người gặp nhau ở cổng bệnh viện.
Tang Trĩ đi đến nắm chặt tay anh, khóe môi run rẩy, nhưng lại không thể nói thành lời.
Cô hoàn toàn không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ có thể nghẹn ngào nói ra ba từ: “Em bên anh.”
Đoàn Gia Hứa khẽ ‘ừm’.
Đi vào nhà xác, ánh mắt Đoàn Gia Hứa dừng lại trên một thân hình được tấm vải trắng che khuất.
Anh nhìn chằm chằm vào ba chữ trên bảng tên, ‘Đoàn Chí Thành’, đi đến, chầm chậm kéo tấm vải trắng xuống.
Khuôn mặt Đoàn Chí Thành đã cứng ngắc, không còn chút máu.
Đoàn Gia Hứa thu tay lại, cảm xúc cực nhạt: “Chúc mừng ba.”
Đến tận khi chết, cũng không cần đối mặt với người mà ba gây tội.
Đoàn Gia Hứa thoáng suy tư, thấp giọng nói: “Nếu như ba nhìn thấy mẹ cũng đừng đi tìm bà ấy.
Đừng lại hại bà nữa, để bà được sống những tháng ngày tốt đẹp thôi.”
Nói rồi, Đoàn Gia Hứa rũ mi mắt, nhìn chằm chằm gương mặt Đoàn Chí Thành.
Thấy không còn lời nào để nói với ông, kéo tấm vải trắng lên.
Đoàn Gia Hứa nghiêng đầu nhìn Tang Trĩ: “Đi thôi, đi làm thủ tục.”
Tang Trĩ ngẩng đầu, gật gật, cẩn thận từng chút một quan sát nét mặt của anh, cô thật sự khổ sở thay anh, nhưng lại nhìn thấy sự bình tĩnh này của anh mà có chút lúng túng.
Cô đến sát anh, lần nữa nắm lấy tay anh.
“Sao lại có vẻ mặt này?” Đoàn Gia Hứa dịu dàng nói, “Không sao đâu, anh không đau lòng.”
Dù sao cũng đã qua cái tuổi thích mơ mộng.
Cũng biết được, trên thế giới này kỳ tích không nhiều đến vậy.
Hy vọng Đoàn Chí Thành có thể tỉnh lại, nhưng cũng biết rõ, khả năng này là cực thấp hay thậm chí có thể bỏ qua không bàn đến.
Hai người ra khỏi nhà xác.
Tang Trĩ đột nhiên dừng bước, giang hai tay về phía anh: “Ôm một cái nào.”
Đoàn Gia Hứa sửng sờ, thuận theo cô cúi người xuống ôm lấy cô.
Anh có thể cảm nhận được, đôi tay cô vỗ nhè nhẹ trên lưng anh, thì thào nói nhỏ cho anh nghe: “Em không thể nói là em không sao.”
Bởi vì, không thể nào không sao cả.
“Nhưng em có thể cùng anh trải qua khổ sở, tất cả mọi chuyện đều có thể chia sẻ cùng anh,” Tang Trĩ nói, “Anh đừng tự mình chống đỡ.”
Hy vọng anh có thể vì vậy mà bớt đi gian nan.
Nghe cô nói xong, khóe môi đang cong lên của Đoàn Gia Hứa dần nhạt đi.
Tựa như đang suy nghĩ, anh rũ mi, đột nhiên gọi cô: “Chích Chích.”
“Dạ.”
“Có phải anh thật sự lớn tuổi lắm rồi không?”
Không biết tại sao anh lại đột nhiên hỏi câu này, nhưng Tang Trĩ vẫn rất nghiêm túc phủ nhận: “Không có.”
Yết hầu Đoàn Gia Hứa khẽ trượt, phảng phất như tâm tình bị ức chế, một lúc lâu sau, mới mơ hồ thốt lên một câu: “Vậy tại sao cả ba và mẹ anh đều rời anh mà đi cả rồi.”
“…”
Cái mũi Tang Trĩ mỏi nhừ, ôm anh càng thêm chặt hơn.
Đôi mắt cô phiếm hồng, chịu đựng sự nghẹn ngào, chầm chậm, gằn từng tiếng một nói: “Em bên anh.”
Em có, đều cho anh.
Tất cả ấm áp mà em nhận được, toàn bộ đều cho anh.
“Em cho anh một hứa hẹn, được không anh?” Tang Trĩ nói, “Sau này chúng ta sẽ có một ngôi nhà riêng, em sẽ cùng anh sống thật lâu thật lâu.
Người thân của em, cũng sẽ trở thành người thân của anh.”
“Ừm.” Đoàn Gia Hứa nhàn nhạt lặp lại: “Chúng ta, sẽ có một ngôi nhà.”
Tang Trĩ sờ sờ đầu anh, học giọng điệu lúc trước của anh, nghiêm túc mà trịnh trọng nói: “Thứ mà người khác có, Gia Hứa nhà em cũng sẽ có.”
Đoàn Gia Hứa cười rộ len, thanh âm khàn khàn.
“Được.”
Quá khứ thoát không được, bỏ cũng không xong.
Vào khoảnh khắc này, tựa như cũng rời đi theo Đoàn Chí Thành.
Cuối cùng, hoàn toàn tan biến.
***
Trung tuần tháng bảy, kỳ nghỉ hè của Tang Trĩ đến.
Vừa kết thúc xong môn thi cuối cùng Tang Trĩ liền bắt xe đến sân bay, quay về Nam Vu.
Ngày hôm sau, cô bị Đoàn Gia Hứa kéo đi đến nội thành xem nhà ở trong một cái tiểu khu vừa được khánh thành.
Hai người nhìn bản phác thảo.
Ba phòng ngủ, một phòng khách, một phòng nấu ăn, hai phòng vệ sinh, cộng thêm một cái ban công nhỏ.
Không gian không phải quá lớn, hơn trăm mét vuông, bố cục và hoàn cảnh chung quanh đều rất tốt.
Tất cả mọi thứ đều rất hoàn mỹ.
Chỉ là giá tiền có đôi chút khiến người ta khó mà chấp nhận nổi.
Sợ người mô giới nghe được, Tang Trĩ kề sát tai anh, nhắc nhở: “Nhà này đắt quá.”
“Chích Chích nhà anh muốn kim ốc tàng kiều,” Đoàn Gia Hứa học cách dùng giọng mũi nói, rất miễn cưỡng, “Mua cái rẻ, có thể cô ấy sẽ ngại nuôi.”
“…”
“Anh đây vẫn đang chờ được giấu lắm.”
“…” Tang Trĩ nhíu mày, “Mua căn có hai phòng, khoảng bảy tám mươi mét vuông là được rồi.”
“Cô bé, đây là phòng dành cho kết hôn đấy.” Đoàn Gia Hứa nói, “Một phòng là hai chúng ta, phòng còn lại là cho con cái của chúng ta nữa chứ.”
Tang Trĩ rất chân thành: “Vậy không phải là hai phòng sao?”
“Cái còn lại để làm thư phòng đi.” Đoàn Gia Hứa cong môi, ung dung, rất có ý tứ nói, “Anh vẫn chưa thử ở thư phòng——”
Anh không nói hết câu, nhưng cách ám chỉ thế này thì đặc biệt rõ ràng rồi.
Tang Trĩ khẽ cắn môi, véo mặt anh.
Đoàn Gia Hứa nhịn không được cười thành tiếng, lồng ngực chấn động.
Đôi mắt anh cong lên thành một vầng trăng khuyết xinh đẹp, không đùa nữa mà hỏi: “Vậy cuối cùng thì có thích căn này không?”
Tang Trĩ liếc nhìn chung quanh, chỉ nói một từ: “Đắt.”
“Ừm, vậy thì nó đi.” Đoàn Gia Hứa trước đó đã đến xem căn nhà này rồi, cũng thấy nó rất thích hợp, nhưng không nói ra mà hỏi qua ý của Tang Trĩ, “Anh sẽ nói với bên môi giới, hôm nào anh sẽ mang giấy tờ chứng từ đến mua.”
Tang Trĩ không nói gì.
Ra khỏi tòa văn phòng bất động sản, Tang Trĩ nhịn không được vẫn phải nói: “Sao anh…”
Đoàn Gia Hứa: “Hử?”
Tang Trĩ thì thầm: “Thì, lại đẹp trai đến vậy chứ.”
Đoàn Gia Hứa cười: “Rồi sao?”
“Tính cách cũng tốt.”
“Ừm.”
“Trình độ làm việc cũng tốt.”
“Rồi sao?”
“Thì rồi bây giờ,” Tang Trĩ không biết nên hình dung tâm trạng của mình như thế nào, cảm thấy rất không cân bằng, cứ cho rằng mình bây giờ thật sự vô dụng, “Lại rất có tiền.”
Đoàn Gia Hứa kịp hiểu ra, hững hờ bổ sung thêm: “Dáng người cũng rất tốt.”
“…” Tang Trĩ không muốn cho anh quá tự cao, thấy quá ư là buồn nôn, “Dáng người rõ ràng.”
Nghe cô nói vậy, Đoàn Gia Hứa chuyển ánh mắt lên người cô: “Bình thường?”
Đoàn Gia Hứa: “Được.”
“Sao đấy ạ?”
“Dù sao thì anh cũng kiếm cơm bằng nhan sắc, ” gãi gãi cằm cô, tản mạn nói, “Xem ra cần phải cố gắng hơn nữa.”
“…”
***
Hai người lên xe.
Tang Trĩ nhìn điện thoại, thuận miệng nói: “Anh đưa em đến chỗ Thượng An đi, hôm nay họp lớp cấp ba, em phải qua đó.”
Đoàn Gia Hứa: “Đêm nay đến nhà em ăn cơm”
“Em biết mà, mẹ có nói với em rồi.” Tang Trĩ nói, “Chiều em sẽ về thôi, ăn cơm trưa với bọn họ, ngồi nói chuyện một lát, cũng không mất bao lâu.”
“Ừm.”
Đoàn Gia Hứa đưa cô đến quảng trường Thượng An, sau đó đến siêu thị gần nhà Tang Trĩ dạo một vòng, mua ít đó xong thì về nhà Tang Trĩ.
Vì là cuối tuần nên Tang Vinh và Lê Bình đều ở nhà.
Anh ngồi ở phòng khách hàn huyên với họ một hồi lâu, sau đó theo sau Lê Bình đi vào phòng bếp, là trợ thủ cho bà.
Qua một hồi lâu, Lê Bình nhìn cái tủ đựng chén: “Ôi chao, Gia Hứa, con giúp dì đến phòng của Tang Trĩ lấy một cái đĩa ra đây.
Hôm qua con bé đem vào ăn khuya, dì quên lấy mất.”
Đoàn Gia Hứa gật đầu: “Vâng ạ.”
Anh mở vòi nước ra rửa tay, quay người đi lên phòng Tang Trĩ.
Căn phòng kia, rất nhiều năm về trước Đoàn Gia Hứa cũng từng vào một lần.
Ngày ấy, cô gái nhỏ căng thẳng kéo anh vào nhà, dùng giọng nói vạn phần lo lắng hỏi anh, có thể giả làm anh trai của cô đi gặp giáo viên được không.
Nhiều năm rồi trôi qua, trong phòng cũng thay đổi không quá nhiều.
Không gian không lớn, một giuờng ngủ, một bàn học và một tủ treo quần áo, cùng với mấy đồ vật nhỏ trong phòng.
Bố trí nhỏ gọn ấm áp, sắc màu ấm, phần lớn đều nghiêng về màu hồng nhạt.
Mền gối lộn xộn phân tán trên giường, bên cạnh còn có vài bộ quần áo rơi rớt.
Đoàn Gia Hứa vô thức giúp cô nhặt đồ lên, tiện thể xếp luôn mền lại.
Đôi mắt anh vừa chuyển, thoáng nhìn thấy mấy con thú bông trên giường.
Đều là anh tặng.
Trên bàn sách có rất nhiều món đồ chơi nhỏ, còn có hộp trang điểm, túi xách, đã nhiều năm rồi, vậy mà trong sinh hoạt của cô vẫn có dấu vết của anh.
Đoàn Gia Hứa đi đến bên bàn sách, lúc muốn cầm đĩa lên, đột nhiên chú ý đến một bản vẽ bên cạnh.
Khóe môi anh rung động, hững hờ cầm lên, lật vài trang.
Một giây sau, giữa bản vẽ có một tờ giấy rơi xuống.
Đoàn Gia Hứa thuận theo nhìn xuống.
Trong nháy mắt phát hiện ra nội dung trên đấy———-
Ước mơ của mình:
1.Thi đậu đại học Nghi Hà
2.Đoàn Gia Hứa.
Chữ viết trên đó cực kỳ non nớt, trang giấy có nếp gấp, ngã vàng, mang đến cảm giác thời gian trôi qua đã rất lâu.
Mà ước mơ thứ hai, được người nào đó dùng mực đen xóa đi, lực rất mạnh, cả trang giấy đều bị nhăn nhún, nhưng vẫn có thể nhìn ra được rõ ràng ba chữ đó.
Đoàn Gia Hứa cứng đờ đứng yên tại chỗ, mất một lúc lâu sau mới chầm chậm cầm tờ giấy kia lên.
Anh ngẩng đầu, ánh mắt chuyển dời, cố định vào bình sữa bò trên bệ cửa sổ.
Bên trong đó chứa đầy ngôi sao giấy.
Anh đi đến cầm bình sữa bò lên, lòng bàn tay nhè nhẹ vuốt ve.
***
Lúc Tang Trĩ về đến nhà cũng vừa qua năm giờ.
Chỉ có Lê Bình ngoài phòng khách, lúc này đang ngồi trên ghế sa-lon xem TV.
Nghe thấy tiếng động, bà nhìn cô nói: “Về rồi sao?”
Tang Trĩ gật đầu, lại hỏi: “Anh Gia Hứa cũng đến rồi ạ?”
“Ừ, cậu ấy giúp mẹ nấu ăn đến tận trưa, vừa mới vào phòng anh con nghỉ ngơi đó.” Lê Bình nói, “Cũng sắp đến giờ rồi, con vào gọi cậu ấy ra chuẩn bị ăn cơm.”
Tang Trĩ đáp ‘vâng’, chạy chậm vào phòng Tang Diên.
Với Đoàn Gia Hứa thì có không hề cố kị gì, trực tiếp nắm tay nắm cửa mở ra, trong nháy mắt nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế sa-lon.
Anh lười nhác tựa lưng vào ghế dựa, tay đốt điếu thuốc, lúc này đang thấp mắt lướt điện thoại.
Áo sơ mi trắng quần tây, mái tóc xõa trên trán.
Ánh sáng trong phòng rất tối, thân hình anh hơi mờ ảo.
Một giây sau, Đoàn Gia Hứa nâng mi.
Dáng vẻ kinh diễm lại mê hoặc lòng người.
Tràng cảnh đặc biệt quen thuộc.
Tựa như trở lại buổi chiều của nhiều năm về trước.
Tang Trĩ của thuở thiếu niên, vì một bụng tâm sự mà lỗ mãng cùng sốt ruột đẩy cánh cửa căn phòng này ra, sau đó, gặp được Đoàn Gia Hứa của năm hai mươi.
Người kia xuất chúng về mọi mặt, lại không để tâm đến bất cứ chuyện gì trên đời.
Đối với những hành động hoang đường của cô, đều mặt không đổi sắc đáp trả.
Dịu dàng nhưng lạnh lẽo, rực rỡ mà chói mắt.
Trong bầu không khí ảm đạm này, có một bảo vật không thể che giấu nổi.
Tang Trĩ chạm vào thế giới của anh.
Cũng để cho người đàn ông ấy, chiếm cứ hết toàn bộ quá trình trưởng thành của cô.
Là ở thời điểm mà cô khát vọng nhưng không thể có được.
Tang Trĩ hoảng hốt, lúng ta lúng túng đứng tại chỗ.
Lịch sử như đang lặp lại, như ngày hôm ấy, Đoàn Gia Hứa lại rũ mi, nhấn tắt tàn thuốc, sau đó đứng dậy mở cửa sổ ra.
Nhưng có chút khác biệt, vì một giây sau, anh duỗi tay về phía cô.
“Đến đây.”
Tang Trĩ mím môi ngoan ngoãn đi đến.
Cùng lúc đó, Đoàn Gia Hứa duỗi tay bắt lấy cổ tay cô, kéo cô vào trong lồng ngực.
Anh dán sát vào tai cô, khàn khàn nói: “Em là——”
Anh dừng lại, nghiêm túc nói hết những lời cuối cùng.
“Mong ước duy nhất cả đời này của anh.”
Tang Trĩ ngẩng đầu, mắt đối mắt cùng anh.
Cô mấp máy môi, trong cổ họng đầy sự nghẹn ngào.
Trong nháy mắt, Tang Trĩ lại nhớ đến mình của thuở niên thiếu.
Khi ấy, dốc hết sức lực che giấu toàn bộ tâm tư, không nhịn được khống chế mà đến gần anh, càng không dám nói với bất kỳ một ai khác, đó là một bí mật vừa ngọt ngào lại chua chát.
Từng vì một người mà điên cuồng khóc lớn, giấu tất cả hồi ức vào trong hộp, từng gạch đi cái mong ước mà bản thân cho rằng sẽ không có khả năng thực hiện được, rồi lại xem nó như không tồn tại.
Cũng từng thôi miên bản thân, nghẹn ngào lặp lại rằng ‘Em không thích anh’.
Từng câu từng chữ, rõ rõ ràng ràng.
Nhưng vào những khi gặp anh, đều quân lính rã rời.
Những cảm xúc khắc sâu, thầm mến không cách nào tan biến, muốn vụng trộm giấu trong lòng cả một đời, không để cho bất luận kẻ nào phát hiện ra tâm tư, đến cuối cùng, lại trở thành điều mà muốn cũng không thể giấu nổi.
Vào khoảnh khắc này, dường như không còn quan trọng gì nữa.
Bởi vì, mộng ưởng của cô cho đến nay.
Từ khi bắt đầu, cũng đã trở thành ước mơ duy nhất của cô rồi.
———-Hoàn Chính Văn———-
Tác giả có lời muốn nói:
Hoàn chính văn, cảm ơn mọi người trong ba tháng qua đã đồng hành và ủng hộ, Hẳn là sẽ còn hai phiên ngoại nữa, tôi vẫn chưa nghĩ ra sẽ viết gì, nghỉ ngơi mấy hôm rồi viết vậy.
Cuốn sách này so với trong tưởng tượng của tôi thì lâu hơn đôi chút, vốn chỉ nghĩ là viết một câu chuyện xưa yêu thầm biến thành thật, sau đó lại bất tri bất giac mà viết càng nhiều.
Hậu kỳ có một khoảng thời gian tôi bận rộn, cũng vì chuyện thay đổi nên khiến các tiểu khả ái không vui, vì vậy ở đây nói xin lỗi với mọi người.
Sau bản này có được xuất bản, sẽ viết một phiên ngoiaj truyện độc nhất vô nhị, vậy nên sẽ có vài phiên ngoại tôi không đăng lên web, cụ thể là viết cái gì tôi cũng chưa nghĩ ra nữa...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...