“…”
Trong hội trường chớp mắt thật an tĩnh, sau đó, Tang Trĩ nghe được chung quanh có ai đó đang cười.
Cô không biết có người nào khác ngoài cô đang quay không, nhưng vẫn yên lặng không tiếng động để điện thoại xuống, tắt màn hình.
Vào thời khắc này, Tang Trĩ không hiểu sao lại cảm thấy có một cảm xúc may mắn dâng lên.
May mắn thay, chỗ này không một ai biết đến quan hệ của hai người bọn họ.
Khúc dạo đầu này khá ngắn, cộng lại còn không đến năm giây.
Một giây sau đó, Đoàn Gia Hứa làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, lại thong dong nói cho hết những lời còn lại.
Nụ cười trên gương mặt anh rất nhạt, nhìn anh lạnh lùng nhưng nghiêm túc.
“…”
Tang Trĩ cảm thấy anh thật sự rất có vốn liếng để kiêu ngạo.
Cô đã lớn như thế này, nhưng chưa từng thấy qua nhân vật nào giỏi giang đến vậy.
Thấy bài phát biểu của anh kết thúc, đưa microphoe lại cho vị MC xong, Tang Trĩ đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, cầm điện thoại lên gửi cho anh một tin nhắn trên wechat: 【Anh cứ ngồi hàng ghế đầu của anh đi.】
Tang Trĩ: 【Khi nào về chúng ta sẽ gặp nhau ở cổng trường.】
Cô! Không hề muốn! Ở cùng anh để mất mặt đâu!
Sau khi gửi đi thành công, Tang Trĩ đưa mắt nhìn chung quanh.
Bỗng nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một người bạn học cùng ngồi một chỗ với cô ban nãy, lúc bấy giờ đang nhìn về hướng cô.
Sau một hồi hai người mắt đối mắt với nhau, bạn học nọ cười hì hì với cô, còn giơ ngón cái lên nữa.
Tang Trĩ: “…”
***
Có vẻ đã thấy được tin nhắn của Tang Trĩ, sau khi xuống đài Đoàn Gia Hứa cũng không đi về phía chỗ của cô nữa, chỉ nhìn cô nhếch lông mày lên, thuận tiện đi về chỗ ngồi ban đầu của mình.
Tang Trĩ ngồi ở chỗ này chỉ có thể nhìn thấy một bên gương mặt anh.
Cô lén lén lút lút nhìn anh.
Thấy được, Đoàn Gia Hứa hình như biết người đàn ông bên cạnh, bấy giờ đang nghiêng đầu nói gì đó với người kia, sau đó hạ cằm cười nhạt, không nói gì nữa.
Tang Trĩ dời mắt đi.
Bất kể như thế nào, lần này, cô nhất định phải mắng anh.
Cô! Tuyệt đối! Không thể! Mềm lòng!
Vào lúc này, điện thoại trong tay Tang Trĩ rung lên.
Là tin nhắn của Đoàn Gia Hứa.
Đoàn Gia Hứa: 【Giận rồi sao?】
Tang Trĩ nhập vào ‘một chút’, nghĩ nghĩ lại xóa đi, chuyển thành ‘dạ’.
Cô nhìn chòng chọc màn hình thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định không gửi đi, quyết định trước mắt cứ để cho anh sôt ruột cái đã, để anh nghiêm túc suy nghĩ lại hành vi của mình.
Khâu giới thiệu kết thúc chính là đến phiên trao giải.
Tang Trĩ đi cùng với những người được gọi tên lên trên đài, nhận lấy giấy chứng nhận giải thưởng do MC phát.
Màn ảnh ở phía sau đang chiếu từng tác phẩm của mỗi cá nhân đoạt giải, một tác phẩm được nửa phút.
Tang Trĩ quay đầu nhìn, không hiểu sao lại có hơi xấu hổ.
Cô không hề nghĩ là Đoàn Gia Hứa sẽ đến, trước đó đồ họa ra nhân vật này cũng chưa từng cho anh nhìn qua.
Thỉnh thoảng anh đi ngang qua bên cạnh cô, cô lập tức cảnh giác mà đổi giao diện máy tính ngay.
Trên màn hình hiện lên mặt chính diện, mặt sau và mặt nghiêng của nhân vật.
Tư thế đứng của người đàn ông lười nhát, cái đuôi màu trắng lộ ra phía sau, trên tay cầm một cái quạt.
Đôi mắt cong cong, cười thật dịu dàng.
Trên người khoác một cái áo choàng đỏ, lộ ra một mảng ngực trần trụi rất lớn.
Tang Trĩ vô thức nhìn về phía Đoàn Gia Hứa đang ngồi, vừa lúc chạm phải ánh mắt của anh.
Cô làm ra dáng vẻ thật trấn định dời mắt đi ngay, sau đó cùng MC chụp một tấm hình, nhanh chóng xuống đài.
Khâu cuối cùng.
Chờ MC nói xong hết mấy phút nữa, buổi lễ mới chính thức kết thúc.
Cả một đoàn người tập trung lại cùng chụp một bức hình, sau đó Tang Trĩ rời khỏi hội trường.
Cô tìm một chỗ đứng đợi Đoàn Gia Hứa.
Nhiệt độ bên ngoài rất thấp, Tang Trĩ lấy trong túi ra một cái khăn choàng cổ quàng lên.
Không bao lâu sau Đoàn Gia Hứa cũng ra ngoài.
So với ban nãy, thì bên ngoài âu phục được khoác một cái áo khoác dài, dáng người cao thẳng, nhìn chững chạc lại thành thục, thu lại khí chất bất cần đời của ngày thường.
Anh đi đến đứng trước mặt Tang Trĩ.
Đôi mắt Tang Trĩ đen như mực, nhìn anh chăm chú.
“Anh sai rồi.” Đoàn Gia Hứa vươn tay về phía cô, rất thức thời nhận sai, nín cười nói, “Không phải là vì nhìn thấy động tác của em quá khó khăn, nên anh mới đổi chỗ cho em dễ quay anh hay sao.”
“Vậy anh đổi chỗ thôi là được rồi mà.” Tang Trĩ cứng rắn nói, “Tại sao còn nói ra nữa.”
“Cái này gọi là, khoe khoang ân ái?” Đoàn Gia Hứa suy nghĩ, nói, “Anh lại tưởng rằng mấy cô gái bây giờ đều thích những chuyện kiểu như thế nào chứ?”
“…”
“Năm trước anh cũng từng đến đây một lần, nhìn thấy có một sinh viên còn trực tiếp lên trên đài tỏ tình.” Đoàn Gia Hứa ung dung nói, “Giờ có bạn gái rồi, không thử sao được.”
“…”
Tang Trĩ lại nhớ đến cái lần mà Đoàn Gia Hứa bảo muốn tỏ tình dưới lầu ký túc xá của cô, còn bảo sẽ thắp nến lên nữa.
Quả nhiên.
Vãn là một cái tên già quê mùa từ tận xương, bén sâu vào trong rễ rồi mà.
“Không sao, cũng đâu ai biết là em, Vả lại, cái loại lễ trao giải thế này anh đã đi mấy lần rồi.” Đoàn Gia Hứa nhéo nhéo khuôn mặt cô, “Anh sẽ biết chừng mực.”
“…”
Anh biết cái quỷ á.
Có điều so sánh như thế này, thì thật sự vẫn còn khá hơn gấp trăm lần so với việc tỏ tình tại chỗ.
Dáng vẻ kiêu căng của Tang Trĩ dần biến mất, thầm thì: “Sau này anh mà còn như vậy nữa thì em sẽ làm như không biết anh thật đó.
Ai mà hỏi đến, thì em sẽ nói anh chẳng qua chỉ là người có vẻ ngoài giống bạn trai em thôi.”
Đoàn Gia Hứa cười: “Hôm nay chẳng phải em đã giả vờ không biết anh rồi đó sao?”
“Ở đây còn chưa ra đến cửa trường đó.” Tang Trĩ cây ngay không sợ chết đứng, hùng hồn, “Em vốn còn định sẽ ra đến ngoài cổng lớn mới nói chuyện với anh cơ.”
Đoàn Gia Hứa không để ý, nắm tay cô: “Về nhà nhé?”
Đề tài này thoáng đến rồi đi, thấy anh không nhắc đến chuyện tác phẩm của cô, không biết là vì không chú ý hay đã quên rồi, Tang Trĩ nhẹ nhàng thở ra, nắm chặt tay anh.
“Dạ.”
***
Về đến nhà, Tang Trĩ vào phòng thay một bộ đồ mới rồi nằm lỳ trên sa-lon, vừa mở đoạn video kia ra.
Phim chạy đến phần cuối rất nhanh, truyền ra hai câu nói ban nãy của Đoàn Gia Hứa.
Cô chớp chớp mắt, tua lại nhiều lần, khóe môi nhếch lên.
Đoàn Gia Hứa cầm một chai nước từ trong phòng bếp đi ra ngồi xuống cạnh cô.
Nhìn thấy vẻ mặt của cô, anh cũng cười lên, nghiền ngẫm: “Rõ ràng rất thích mà.”
Tang Trĩ không phủ nhận, chân chen vào đạp anh: “Dù sao thì sau này cũng không được như vậy nữa.”
Đoàn Gia Hứa mặc cô đạp, sau đó nắm lấy mắt cá chân của cô nâng lên, cắn xuống phần thịt trên bắp chân cô.
Lực đạo của anh không mạnh, răng khẽ chạm vào làn da cô, hơi ướt át, lại ngứa ngáy.
Tang Trĩ muốn rụt chân lại nhưng bị anh nắm lấy không buông, cô cạn lời: “Anh là chó sao?Sao lại muốn cắn người vậy.”
“Hồ ly tinh.” Đoàn Gia Hứa khựng lại, lười nhát nói, “Thích ăn thịt người.”
“…”
“Đến đây.” Đoàn Gia Hứa nới lỏng cà vạt, cúi thấp người.
Tuy nói vậy, nhưng anh lại ghé sát người đến, nói chuyện đặc biệt ngay thẳng, “Đã lâu rồi không được ăn em.”
Vừa nói dứt lời, môi anh liền dán lên.
Âu phục trên người còn chưa cởi ra, cà vạt lỏng lẻo rơi xuống trước ngực, khuôn mặt nhiễm ý xuân, như một tên mặt người dạ thú.
Đầu lưỡi anh dò vào, lướt qua hàm răng của cô, nhẹ nhàng mút lấy đầu lưỡi cô.
Dường như anh sợ cô đau, lực không nặng không nhẹ, dịu dàng và kiên nhẫn.
Tang Trĩ nắm chặt lấy cà vạt của anh.
Đoàn Gia Hứa nhanh chóng buông cô ra, nhìn vào mắt cô, không có động tác kế tiếp.
Anh đột nhiên cười rộ lên, lại cắn xuống môi dưới của cô: “Vẽ anh thành thế à?”
“…” Lúc đầu Tang Trĩ còn quên béng đi mất chuyện này, nghe anh nhắc đến liền cảm thấy chột dạ dâng lên, nhỏ giọng cãi lại: “Ai vẽ anh chứ.”
Dừng một lát, Tang Trĩ không phục bổ sung: “Còn nữa, vẽ thành thế là có ý gì, có phải là khó nhìn đâu, em còn được giải ba lận đó.”
“Vẽ rất đẹp, nhưng lại dám lộ da lộ thịt của anh ra cho người ngoài nhìn,” Đoàn Gia Hứa một tay cởi nút áo, động tác chậm rì rì, “Không phù hợp lắm.”
“…”
Chỉ là một mảng nhỏ trước trực anh thôi mà.
Ai không thấy mà nghe anh nói còn tưởng là vẽ ** anh.
Đoàn Gia Hứa nhếch môi, giật quần áo xuống: “Đối diện vẽ?”
“…” Tang Trĩ chống đỡ không nổi, đành làm một người quân tử mà mĩ nhân ngồi trong lòng vẫn không loạn, thay anh kéo áo lại, nói lãng sang chuyện khác, “Anh chuẩn bị quà sinh nhật cho em chưa?”
“Rồi.”
“Chuẩn bị gì thế?”
Đoàn Gia Hứa ngồi thẳng lên dựa vào lưng ghế, đôi tay thon dài nâng lên, lần nữa giật áo của mình xuống, lộ ra xương quai xanh, cùng với lồng ngực cứng rắn.
Sau đó, Tang Trĩ nghe được tiếng anh ngân nga âm cuối, mê hoặc phun ra bốn từ.
“Phúc lợi thị giác.”
“…”
***
Đoàn Gia Hứa vốn định sẽ về phòng đổi một bộ đồ mới, nhưng Tang Trĩ không muốn để anh thay, còn rất đứng đắn thay anh cài lại tất cả nút áo, thắt luôn cả cà vạt cho chỉnh tề.
Để anh mặc như một vị lãnh đạo ở trong nhà.
Bộ đồ này mặc không dễ chịu lắm, nhưng Đoàn Gia Hứa lại không nói gì, dung túng cho hành động của cô.
Anh chống một bên má, nhìn chằm chằm cô đang bưng ly nước, đột nhiên nói: “Bạn nhỏ, ngày mai em hai mươi.”
Tang Trĩ nhìn anh: “Em biết mà.”
Đoàn Gia Hứa: “Điều ước ngày sinh nhật là gì.”
“Hòa bình thế giới.”
“Ồ.” Thần sắc Đoàn Gia Hứa tản mản, giọng điệu như chỉ đang lặp lại, “Muốn theo anh trai Đoàn này đi lĩnh chứng chứ.”
“…” Tang Trĩ nói, “Em mới có bao lớn đâu.”
“Vậy hai chúng ta đính hôn nhé, chờ em tốt nghiệp xong sẽ cùng nhau đi lĩnh chứng.” Đoàn Gia Hứa hoàn toàn không biết xấu hổ là gì, bắt lấy đầu ngón tay của cô vuốt ve, “Định ra kế hoạch cũng tốt, để anh chắc chắn đến trước năm anh ba mươi có thể kết hôn được.”
Tang Trĩ chớp mắt, cười hì hì nói: “Anh đáng thương qua đi.”
Đoàn Gia Hứa: “Sao lại đáng thương rồi?”
“Ba mươi tuổi mới kết hôn, vậy đến khi nào anh mới có con đây chứ?”
“Bây giờ không phải đã có một cô rồi sao?” Đoàn Gia Hứa hôn lên mu bàn tay của cô, âm thanh lưu luyến mềm mại, “Anh nào còn tinh lực gì mà lo cho đứa bé khác.”
“Em mà còn nhỏ sao?” Tang Trĩ nhịn không được lên tiếng, giọng điệu không hề vui sướng gì, “Lần trước em đi làm gia sư, còn bị một bạn học nhỏ gọi là dì nữa kìa.”
“Lại đi làm thêm?” Đoàn Gia Hứa thản nhiên nói, “Sau này đừng đi nữa, tập trung học hành cho thật giỏi, có rảnh thì cùng bạn bè ra ngoài chơi.”
Có phải là điều kiện không tốt đâu, Đoàn Gia Hứa không hy vọng những tháng ngày mà cô trôi qua sẽ giống như anh.
Nháy mắt đó Tang Trĩ không nói gì.
“Sau này muốn thi lên nghiên cứu sinh cũng được, mà trực tiếp đi làm cũng không sao.” Đoàn Gia Hứa đối diện với tầm mắt của cô, nghiêm túc hẳn, “Anh nuôi em.”
Tang Trĩ không biết nên đáp lại như thế nào, khẽ gật đầu.
Không bao lâu sau Đoàn Gia Hứa lại nhắc đến chủ đề khác, “Không vui khi người khác gọi em là dì sao?”
Đối mắt hai giây, anh đột nhiên lại phì cười, cúi đầu xuống hôn cô, ậm ờ nói không rõ ràng: “Bạn nhỏ, nhớ kỹ chứ? Trước kia em cũng trêu tức anh vậy đấy.”
***
Sinh nhật Tang Trĩ thoáng cái đã qua, Đoàn Gia Hứa quay về Nam Vu.
Lời mà anh nói lúc trên đài thế mà còn được người ta quay video lại, đăng lên trang diễn đàn của nhà trường.
Cũng may độ phân giải không cao, khoảng cách lại xa nên nhìn không ra dáng vẻ gì.
Chuyện này cũng nhờ Ninh Vi nói lại cô mới biết được.
Còn nói với cô người này khá giống Đoàn Gia Hứa nữa.
Nhân lúc rảnh rỗi, Tang Trĩ lên xem, tiện thể đọc bình luận bên dưới.
【Dán cao dán vào cũng không chống đỡ nổi với giá trị nhan sắc thế này.】
【Công ty nào đây? Tôi sẽ chuẩn bị sơ yếu lý lịch ngay.】
【Lầu trên, bạn có nộp cũng vô dụng, không nghe người ta nói sao?】
【Có thể trưởng thành ra dáng vẻ này, đoán chừng bạn gái cũng thuộc dạng thần tiên.】
【Nói thật nhé, trước kia tôi còn cảm thấy loại hành vi này thật ngu ngốc, vậy mà sau khi xem xong cái video này…quả nhiên vẫn là nhìn nhan sắc mà đánh giá? Bây giờ tôi chua lắm, bây giờ tôi phải ôm lòng thiếu nữ khóc đây…】
Nhìn thêm một hồi, Ninh Vi hỏi: “Là anh trai Đoàn nhà cậu sao?”
Tang Trĩ ho khẽ một tiếng, lập lờ nước đôi đáp: “Có hơi giống thật.”
Ninh Vi không định vạch trần cô, khẽ thở dài: “Ôi chao, nếu bạn trai mà đứng trên đó, phỏng chừng ngay cả mình đứng đâu còn tìm không ra ấy chứ.
Anh ấy có thể chú ý được cậu đang làm gì, đúng là trâu bò quá.”
Ninh Vi trầm mặc vài giây: “Ôi chao.”
Tang Trĩ: “…Sao vậy.”
“Mình muốn đổi một người bạn trai.”
“…”
***
Vào tiết Thanh minh, Đoàn Gia Hứa đặt trước vé may bay từ Nam Vu đúng ngày bay về đây.
Trog khoảng thời gian này, trong công ty có một hạng mục dài hạn, anh vẫn luôn bận rộn, không có thời gian ở lại Nghi Hà lâu được.
Hai người lái xe đến nghĩa trang vùng ngoại ô.
Đoàn Gia Hứa nắm tay Tang Trĩ, trầm mặc dẫn cô đến một vị trí.
Sau đó, Đoàn Gia Hứa ngồi xổm người xuống, dọn dẹp bia mộ, rồi để đồ vật mang đến cúng bái lên, cười gọi: “Mẹ.’
Tang Trĩ cũng ngồi xuống cạnh anh, ngoan ngoãn gọi: “Dì ạ.”
Hứa Nhược Thục trên ảnh rất trẻ trung, dung mạo hơn người, nhìn qua thì chính là một người dịu dàng.
Trên gương mặt bà nở một nụ cười sảng tỏ, lúc bà qua đời, cùng lắm cũng chỉ mới hơn bốn mươi.
Đoàn Gia Hứa giới thiệu với bà: “Đây là Tang Trĩ.”
Yên lặng, lại bổ sung: “Vợ con, vợ của con trai mẹ.”
Đã rất nhiều năm trôi qua, tâm tình của Đoàn Gia Hứa cũng bình tĩnh, tựa như những lần đến trong quá khứ, kể lại cho bà nghe những chuyện gần đây của mình.
Tang Trĩ yên lặng bên cạnh ngồi nghe.
Nghe tiếng Đoàn Gia Hứa cười, đặc biệt kiên nhẫn kể hết tất cả những chuyện lớn nhỏ xảy ra trong một năm này lại cho Hứa Nhược Thục nghe.
Không biết qua bao lâu, anh đứng dậy: “Con đi đây, một lát phải lên máy bay nữa.”
“Đúng rồi, quên nói cho mẹ, tình huống của ba không được khả quan lắm, cũng không biết sau này có tỉnh lại không.” Đoàn Gia Hứa yên lặng một lát, lại nhàn nhạt cất lời: “Sau này còn sẽ định cư ở Nam Vu, có rảnh sẽ đến thăm mẹ.”
Đoàn Gia Hứa nhìn Tang Trĩ, “Đi thôi.”
Tang Trĩ mấp máy môi, nhỏ giọng nói với Hứa Nhược Thục: “Dì cứ yên tâm đi ạ, con sẽ quan tâm đến Anh Gia Hứa.” Sau đó, nghiêm túc bổ sung một câu nữa, “Con sẽ đối xử với anh ấy thật thật tốt.”
“…” Đoàn Gia Hứa cười thành tiếng: “Em làm gì thế?”
Tỏ ra bất mãn vì chuyện anh cười, Tang Trĩ yên lặng nhìn anh, lại nói: “Vậy dì ơi, bọn con đi đây ạ.
Con rảnh cũng sẽ đến đây thăm dì.”
Hai người rời khỏi nghĩa trang.
Đoàn Gia Hứa cảm thấy vô cùng thú vị: “Sao anh cứ có cảm giác em xem anh thành vợ em vậy?”
Tang Trĩ rất uất ức: “Em có nói sai đâu.”
“Ừm.” Đoàn Gia Hứa sờ đầu cô, thấp giọng dỗ dành, “Em sẽ đối xử thật thật tốt với anh.”
Tang Trĩ lấy điện thoại trong túi bật lên, nhìn thời gian: “Đi thôi, nhanh thì còn có thể kịp ăn một bữa cơm rồi đến sân bay.
Nếu không một lát sẽ không kịp mất.”
Đoàn Gia Hứa: “Ừ.”
Hai người lên xe đi về nội thành, dừng lại ở trung tâm thương mại gần sân bay, tùy tiện tìm một quán ăn.
Đến tầng hai, Tang Trĩ nghe thấy có tiếng người cãi nhau.
Cô vô thức nhìn lại, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên lôi kéo một cô gái trẻ tuổi, đang cãi nhau vấn đề gì đó.
Vẻ mặt của cô sửng sốt.
Bởi vì nhìn thấy người trẻ tuổi nọ, chính là Khương Dĩnh.
Một giây sau, người phụ nữ trung niên đột nhiên túm tóc của Khương Dĩnh, thanh âm sắc nhọn đến đáng sợ: “Ba mày là cái thứ súc sinh như vậy, nhà mày còn muốn bỏ tiền tìm luật sư giảm án phạt cho hắn, bọn mày có còn là con người nữa không?”
“Chuyện này có liên quan đến tôi đâu?!” Khương Dĩnh cuồng loạn nói, kéo tóc mình lại: “Cút đi! Chuyện này không liên quan đến tôi! Bà có bệnh rồi đúng không?”
Không bao lâu sau.
Bảo vệ nghe được tiếng động cũng đến khuyên ngăn.
Tang Trĩ nhìn Đoàn Gia Hứa.
Vẻ mặt anh không nhiều biến hóa lắm, tựa như không nghe thấy lời bọn họ nói.
Còn muốn đi xuống dưới, ánh mắt Khương Dĩnh nhìn qua đây, thấy Đoàn Gia Hứa cô ta liền ngây ngốc, hốc mắt đỏ như xuất huyết, còn mang theo ánh nước.
Nhưng lần này không hề giống với bất cứ lần nào trong quá khứ, đến tìm anh gây phiền phức, mà cô ta chật vật cúi đầu, động tác khoa trương lại hèn mọn.
Tang Trĩ không nhìn nữa, nắm tay Đoàn Gia Hứa đi xuống, do dự hỏi: “Ba chị ta không phải đã qua đời rồi sao?”
Đoàn Gia Hứa suy nghĩ: “Chắc là ba kế.”
“Ồ.” Tang Trĩ nói, “Trước đó em có nghe Thi Hiểu Vũ nói, nhà Khương Dĩnh xảy ra chuyện gì đó, nhưng em lại không hỏi.”
Đoàn Gia Hứa khẽ ‘ừ’.
Nhìn thấy phương thức mà ban nãy Khương Dĩnh phải chịu, Tang Trĩ cũng có thể tưởng tượng ra được tràng cảnh mà ngày trước Đoàn Gia Hứa từng chịu là thế nào.
Nhưng anh không giống Khương Dĩnh, dùng âm thanh hay bất kỳ cách thức nào để trút ra.
Đối với cách làm giận chó đánh mèo vô lý thế này, anh không có biện pháp để tránh đi.
Dù anh cho rằng mọi chuyện không liên quan đến mình.
Nhưng vẫn cảm thấy bất lực.
Tang Trĩ nhớ đến ngày Đoàn Gia Hứa mổ ruột thừa, anh đau đến cùng cực nhưng vẫn không định đi bệnh viện.
Anh không quan tâm đến tình trạng thân thể của mình, có phải bởi vì, anh đã từng có cái suy nghĩ không muốn sống nữa hay không.
Mũi của cô chua xót, đột nhiên dừng bước, ôm lấy anh trấn an.
Đoàn Gia Hứa sửng sờ: “Sao thế này?”
“Vừa nãy em không phải nói lung tung trước mặt dì đâu, em nói nghiêm túc đấy,” Tang Trĩ chôn mặt vào trong ngực anh, rầu rĩ nói: “Em sẽ đối với anh thật thật tốt.”
Đoàn Gia Hứa cảm thấy dáng vẻ chững chạc lại đàng hoàng của cô thế này vừa ngây ngốc cũng rất đáng yêu, nhịn không được phải cười.
“Ừm, anh biết rồi.”
Khương Dĩnh mang mầm bệnh cố chấp kia, vì bóng ma trong lòng mình mà quy chụp mọi tội lỗi lên đầu một người vốn dĩ cũng là người bị hại Đoàn Gia Hứa, cuối cùng sau khi chịu phải hoàn cảnh tương tự mới có thể tự hiểu được.
Ác ý mà cô ta làm ra, rồi cũng sẽ nhận lại tương tự.
Mọi chuyện đều là một vòng luân hồi.
Vậy nên, cực khổ của anh đã là quá khứ rồi.
Anh đối với thế giới này dịu dàng đến vậy.
Nhất định cũng sẽ, nhận được gấp bội, cái đãi ngộ như vậy.
Tác giả có lời muốn nói:
Chương tiếp sẽ hoàn chính văn.
Ôi chao, cảm thấy tôi sẽ có rất nhiều điều muốn nói ở cuối chương.
Trước đó đã đồng ý với cả nhà là sẽ viết lại những cảnh bị cắt, sau đó lại không đăng lên weibo, khiến độc giả gào thét, rồi độc giả liền gào đến bút danh của tôi: 【Sợ có tiểu khả ái nào đó tìm không thấy, vậy nhắc chút nè, tôi là Trúc Dĩ, Dĩ Dĩ, không phải là Kỷ.】
Bộ truyện này của tôi bị trộm cực kì ngang ngược, tôi còn được trang web trộm văn đặt lên trang đầu một cách đầy thân thiết nữa.
Thật đấy, tôi ở trang web chính còn chưa có cái đãi ngộ này.
Vậy nên hoàn tất, xem như là phúc lợi cho các bạn nhỏ đi, chờ hoàn tất xong thì các bạn gửi cho tôi một ảnh chụp màn hình mua toàn văn, tôi viết xong sẽ gửi cho các bạn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...