Đối với mọi người trong nhà thì việc này vẫn còn quá sớm, chưa phải là lúc để cân nhắc nhiều như vậy.
Tuổi Tang Trĩ còn quá nhỏ.
Thời gian hai người quen nhau lại không tính là quá lâu.
Cho rằng tương lai rồi cũng thay đổi, có khả năng là mấy năm sau sẽ không còn được như bây giờ nữa.
Hoặc có thể vì chuyện gì đó mà đi chệch quỹ đạo, đến giữa đoạn đường lại có biến số gì đó xuất hiện.
Tạo thành một kết cục, cùng lắm thì là.
Chia tay.
Nhưng mà sau khi Đoàn Gia Hứa và Tang Trĩ cùng ở bên nhau thì chưa từng suy nghĩ đến chuyện này.
Anh chưa bao giờ ôm cái suy nghĩ rằng tương lai có thể sẽ chia tay với cô, mà luôn muốn ở bên cô.
Tiếp tục cho đến tận cùng của tương lai.
Đoàn Gia Hứa nhớ đến ngày hôm đó Tang Trĩ dán vào lưng anh, vừa khóc vừa nói: “Tại sao em lại mười chín tuổi chứ, em không thể hai mươi chín tuổi sao, em không muốn nhỏ như vậy đâu.”
Hẳn là vào lúc đó.
Cô đã biết ba mẹ mình không đồng ý cho cô ở bên anh.
Nhưng lại sợ nếu sau khi anh biết được chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng.
Vậy nên vẫn luôn một mình khổ sở, một mình cố gắng, muốn một mình thay đổi suy nghĩ của ba mẹ.
Rồi sau khi biết Tang Vinh nói với anh mấy lời kia, bối rối an ủi anh, lại cảm thấy bản thân bất lực đến cùng cực, chỉ có thể hết lần này đến lần khác nói với anh đừng buồn.
Cũng bởi vì chuyện này mà một mình suy nghĩ lung tung, lo lắng anh sẽ từ bỏ.
Sau đó về Nghi Hà sớm hơn, ngồi ở bên trong sân bay, thút tha thút thít nói ra cái bí mật mà cô che giấu nhiều năm, nói hết tất cả cho anh biết.
Hy vọng anh đừng vì vậy mà tự ti.
Hy vọng anh có thể biết rõ được bản thân tốt đến nhường nào, mới đáng giá để cô nhớ mãi không quên nhiều năm như vậy.
Tang Trĩ tốt đến thế.
Tang Trĩ làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ đặt anh lên vị trí đầu tiên,
Bất luận là trước kia hay hiện tại, rõ ràng nhỏ tuổi hơn anh rất nhiều, rõ ràng vốn dĩ nên là anh quan tâm cô mới phải, thế nhưng lại muốn trở thành áo giáp sắt của anh, giấu anh sau lưng rồi che chở cho anh.
Đoàn Gia Hứa không hy vọng cô vì anh mà phải đứng giữa ba mẹ mình với anh, lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan,
Vấn đề này bắt buộc phải được giải quyết.
Dù sớm hay muộn.
Trong phòng khách nhỏ hẹp lại trầm mặc hẳn.
Đoàn Gia Hứa thoáng cúi đầu, im lặng tự giễu.
Anh cảm thấy khoảng thời gian này khó khăn cực điểm, bắt đầu có suy nghĩ nếu như hai người họ không đồng ý, vậy anh còn có thể làm gì tiếp đây.
Cái này dường như đã là tất cả những gì anh có rồi.
Tang Vinh suy nghĩ thật lâu, cuối cùng mới cất lời: “Căn nhà chỉ đứng tên mỗi Chích Chích thôi à?”
Trầm mặc được phá vỡ, Đoàn Gia Hứa lại thở ra nhẹ nhõm, gật đầu.
“Đúng ạ.”
Tang Diên nãy giờ vẫn luôn bị cho ra rìa, được cả ba người đồng thời xa lánh, vừa nghe Đoàn Gia Hứa nói mà mộng mị.
Anh ấy đã thông mạch suy nghĩ, rồi lại vì lời thoại này của hai người họ, bắt buộc phải mở miệng: “Đợi đã nào.
Ba à, ba không phải đang bắt nạt người ta sao?”
“…” Lê Bình bỗng vỗ lên bắp đùi anh ấy, “Nói gì đó hả?”
“Con đang bàn đến lý lẽ đó?” Tang Diên nói mà không nể nang mặt mũi, “Không phải chứ, trước đó sao con lại không nhìn ra hai người rất có cái tư tưởng môn đăng hộ đối thế này nhỉ? Mẹ à, lúc mẹ giới thiệu đối tượng xem mắt cho con, đối phương dù nghèo chừng nào nhưng chỉ cần là nữ thì không phải mẹ đồng ý ngay sao?”
Lê Bình bị anh chọc cho tức đến đau cả đầu: “Lấy điều kiện của con, có thể so sánh với em gái con à?”
“…”
“Kiểu như con ấy hả, có cô gái nào đó muốn bên con là mẹ đã đi thắp hương bái Phật rồi đấy.”
Tang Diên nhịn, lại nói: “Con chỉ hỏi mẹ một vấn đề thôi, tìm cho tiểu quỷ một thằng con ông cháu cha nào đó, cái gì cũng không biết, nhưng được cái trong nhà có tiền thôi cũng đủ cho hai người vui lòng rồi sao?”
Lê Bình: “Không phải vấn đề nằm ở đó.”
“Vậy thì nằm ở đâu?” Tang Diên quét mắt nhìn Đoàn Gia Hứa, tặc lưỡi, “Mẹ, mẹ nhìn lại cẩn thận đi.
Đoàn Gia Hứa này, ở mọi phương diện quả thật có kém hơn con đôi chút, nhưng cũng vẫn rất tốt đấy chứ.”
Lê Bình ghét nhất là cái đức hạnh này của anh ấy: “Là kém tệ hơn con à?”
Tang Diên đã quá đỗi quen thuộc, dứt khoát chọn bỏ qua xem như không nghe thấy: “Được rồi, cậu ta đối xử tốt với tiểu quỷ kia, lại không nghèo, không có gì để chê.”
Lê Bình và Tang Vinh cùng nhìn nhau, thu lại cơn tức, khẽ thở dài: “Nghe ba con nói xong cái đã.”
Tang Vinh lại nhìn Đoàn Gia Hứa, tiếp tục hỏi: “Định khi nào thì sẽ mua nhà?”
Đoàn Gia Hứa: “Dự tính trong năm nay ạ.”
“Con và Chích Chích còn chưa xác định cơ mà,” Tang Vinh nói, “Chưa gì mà đã quyết định đứng tên căn nhà cho con bé rồi?”
Đoàn Gia Hứa gật đầu: “Dạ.”
“Không sợ hai năm sau sẽ chia tay?”
Tang Diên nhíu mày: “Ba, ba thế này không tốt lắm đâu đó, sao cứ nguyền rủa người ta chia tay vậy.”
Lê Bình nhịn không được nữa, nắm tay anh ấy dắt về phòng.
“Con vào đây cho mẹ!”
Trong phòng nháy mắt thiếu đi hai người, không khí lập tức vắng lặng hơn không ít.
Đoàn Gia Hứa lại không bị ảnh hưởng.
Anh cười nhạt, nhẹ nhàng trả lời câu mà Tang Vinh vừa hỏi: “Vậy con có giữ lại căn nhà đó cũng không có tác dụng gì, để lại cho em ấy cũng tốt.”
“Thằng nhóc này, nào có ai yêu đương mà bỏ ra nhiều tiền như vậy đâu.” Tang Vinh cười, “Nếu mà để người ngoài biết được, phản ứng đầu tiên của bọn họ nhất định sẽ nghĩ là gia đình chú bắt chẹt con đấy.”
Đoàn Gia Hứa sửng sờ, không để anh kịp lên tiếng, Tang Vinh lại nói: “Nhà vẫn nên đứng tên con đi, đây là tiền mà con cố gắng kiếm được.
Chú và mẹ Chích Chích, thật ra cũng không quá bận tâm đến những vấn đề này.”
“…”
“Thật ra chuyện giữa hai đứa, Chích Chích đã đề cập qua không ít lần với chú và mẹ nó,” Thần sắc Tang Vinh mềm mỏng, vỗ vỗ vào bờ vai anh, “Chẳng qua là vì chỉ nghe từ một phía là con bé, trong lòng chúng ta cũng không chắc chắn.
Lần trước nói những lời đó với con, chủ yếu là muốn quan sát xem phản ứng của con sẽ thế nào mà thôi.”
Đoàn Gia Hứa đáp: “Con hiểu rồi ạ.”
“Trước đó có nói với con là để ý những chuyện trong nhà con, cũng là sợ Chích Chích vì chuyện này mà chịu tổn thương.
Nếu như con có thể đảm bảo là bảo vệ nó thật tốt, vậy là đủ.” Tang Vinh nói, “Chú cũng biết, thái độ của chú và mẹ Chích Chích đã ảnh hưởng đến tâm tình của hai đứa rất nhiều.
Thanh niên yêu đương, chúng ta lại dính líu vào.”
Thần kinh cả một buổi tối bị kéo căng của Đoàn Gia Hứa cuối cùng cũng được buông lỏng đôi chút, vào lúc này thì thật sự không thể nói thành lời nữa rồi.
“Vì nói những lời đó với con mà chú mãi băn khoăn.
Vấn đề này, chú biết con hẳn là cũng không dễ chịu gì, cũng biết sai lầm đấy không nằm trên người con, không có quan hệ gì với con cả.
Con không cần vì chuyện này mà đặt bản thân mình ở một vị trí thấp như vậy.”
Đoàn Gia Hứa nhìn Tang Vinh, cổ họng đắng chát.
Anh vẫn biết rằng, Tang Vinh và Lê Bình đều là những người rất hiền lành.
Đoàn Gia Hứa cũng tự hiểu được ý nghĩ của bọn họ, biết bọn họ lo lắng cho Tang Trĩ, cũng muốn tốt cho cô.
Vậy nên anh chỉ có thể thật cố gắng khiến bản thân mình trở nên tốt đẹp hơn.
Nghĩ rằng, nếu như lần trước nói chuyện vẫn chưa được, vậy anh sẽ cố gắng thêm nữa.
Cố gắng hết sức mà làm, để cho bọn họ có thể xem nhẹ chuyện ba anh, không còn để ý đến những chuyện đó nữa.
Nhưng anh chưa từng nghĩ rằng, Tang Vinh trái lại còn đi an ủi anh.
Trái lại, còn bảo anh đừng để tâm đến.
“Con nhìn A Diên đi, nó còn cảm thấy chúng ta bắt nạt con nữa cơ đấy.” Tang Vinh cười nói, “Chú không phải là cái lão ngoan cố gì cả, đêm nay có con, cũng đủ rồi.
Chú cũng tin tưởng con có thể làm được như những gì con đã nói đêm nay.”
“…”
“Sau này rảnh rỗi thì có thể đến đây cùng ăn bữa cơm.”
***
Lại ngồi một lát.
Lê Bình và Tang Diên cùng nhau ra khỏi phòng.
Mấy người họ cũng không nhắc đến chuyện này nữa, dời sang một chủ đề mới.
Thời gian dần trôi đi, gần đến chín giờ, Tang Diên chủ động xin phép ra về.
Hai người cùng nhau sánh vai rời khỏi nhà họ Tang.
Tang Diên đi ở trước, thuận miệng hỏi: “Sau đó ba tao nói gì với mày thế?”
Khóe môi Đoàn Gia Hứa cong lên, tâm trạng xem ra rất tốt: “Không phản đối nữa.”
“Mày nói xem mày có vấn đề gì vậy?” Tang Diên trào phúng chế giễu anh, “Cần phải nói là những lời thế kia cơ à, lớn to xác rồi không thể sống kiên cường được hả?”
“Thế nào?”
“Đàn ông ấy à, dù sao cũng nên để lại chút tài sản cho mình.” Tang Diên lười nhát nói, “Mặc dù cái chuyện căn nhà đứng tên ai không phải là vấn đề trọng yếu.
Nhưng mày không được nuông chiều nó như thế này, nếu không cuộc sống của mày sau này, dựa vào hiện tại cũng có thể nhận ra được, cực kỳ bi thảm.
Tiểu quỷ nhất định sẽ bị mày nuông chiều thành ông trời cho mà xem.”
Đoàn Gia Hứa vậy mà còn cười: “Cũng tốt.”
Tang Diên liếc anh: “Còn nữa.”
“Hử?”
“Đừng có chuyện gì cũng ôm vào người.” Tang Diên vuốt vuốt chìa khóa trong tay, giọng điệu tùy ý, hoàn toàn là cái dáng vẻ cay nghiệt như trước kia, “Kiểu cách.”
***
Tang Diên đi đến xe mình, tiện thể chờ Đoàn Gia Hứa về nhà.
Sau khi về đến nhà, Đoàn Gia Hứa nhanh chóng gửi đề xuất gọi video qua cho Tang Trĩ.
Đầu dây bên kia nhận rất nhanh, trên màn hình chớp mắt liền xuất hiện khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Tang Trĩ, đôi mắt đen láy xuyên qua màn hình nhìn anh.
Đoàn Gia Hứa cười: “Không ở ký túc xá sao?”
Tang Trĩ tìm một cái chén, để di dộng lên trên, tiếp tục ôm khoai tây gặm nhấm: “Dạ, đến nhà anh ở.
Sáng ngày mai không có lớp nên còn có thể ngủ nướng.”
Đoàn Gia Hứa cũng không có việc gì khác cần làm, liền nằm trên ghế sa-lon ngắm nhìn cô ăn khoai tây chiên.
Thấy dáng vẻ của anh, Tang Trĩ chớp chớp mắt: “Hôm nay hình như anh rất vui vẻ thì phải.”
Đoàn Gia Hứa cúi đầu cười nhẹ: “Đúng là rất vui.”
“Sao vậy?” Tang Trĩ nhìn chằm chằm anh một hồi lâu, khóe môi mấp máy, sau đó cong cong, không hiểu sao cũng bắt đầu cười lên: “Hôm nay anh đã làm gì thế, cười đến ngốc luôn.”
“Hôm nay đi gặp ba mẹ em đó.” Đoàn Gia Hứa không định gạt cô nữa, “Bọn họ không phản đối nữa rồi.”
Nghe được câu nói này của anh, bịch khoai tây chiên trong tay Tang Trĩ lạch cạch rơi xuống, “A? Không phản đối nữa sao? Anh đã nói gì với họ vậy?”
Anh vẫn cứ cười mà không chịu trả lời cô.
Tang Trĩ lại hỏi thêm mấy lần nữa: “Thật sao? Thật sự không phản đối nữa sao?”
Dù cho Đoàn Gia Hứa không trả lời, nhưng nói xong Tang Trĩ cũng cười lên thật đần độn.
Hiển nhiên là vì lây nhiễm từ anh, cộng thêm tâm trạng phiền não mấy ngày nay cuối cùng cũng đã được giải quyết rồi.
Cô cầm điện thoại lên, ghé sát mặt vào màn hình để nhìn anh được gần hơn.
“Đoàn Gia Hứa.”
“Hử?”
Cô cười tủm tỉm: “Em rất vui vẻ đó nha.”
Không chỉ bởi vì chuyện ba mẹ em không phản đối.
Mà còn bởi vì, anh được công nhận, vậy nên em rất vui vẻ.
Đoàn Gia Hứa nhìn hai cái má lúm nhỏ bên hai khóe môi cô, đột nhiên muốn cắn xuống.
Lòng bàn tay anh nhẹ nhàng cọ xát trên màn hình, khuôn mặt tràn đầy sự lưu luyến và mềm mại: “Ừ, anh cũng vui lắm.”
“Đoàn Gia Hứa.” Tang Trĩ lại gọi anh.
“Ơi.”
“Chuyện này, vào thời khắc này, chính là động trời.” Tang Trĩ ngồi rất đoan chính, nghiêm túc nói, “Sau này không ai có tư cách vì chuyện này mà thấy anh không tốt nữa rồi.”
“..”
Cô nhỏ giọng thầm thì: “Anh là tốt nhất.”
Cả buổi tối, Đoàn Gia Hứa được ba người khác nhau, dùng ba cách thức nói chuyện khác nhau, an ủi vết sẹo vốn có từ khi anh còn nhỏ đến nay.
Vẫn luôn liên tục cảm nhận được cơn đau kéo dài, nhưng lúc này lại dường như biến mất không thấy bóng dáng.
Có lẽ là, trước kia anh từng bất hạnh.
Nhưng lúc này đây,
Đoàn Gia Hứa cảm nhận được, mình thật sự rất may mắn.
***
Sau khi Đoàn Gia Hứa quay về Nam Vu, trong sinh hoạt của Tang Trĩ không có nhiều thay đổi lắm.
Mỗi ngày lên lớp, tham gia các hoạt động cùng thi đấu, ngâm người ở thư viện, đến khi rảnh rỗi thì sẽ qua nhà anh ở vài ngày.
Mỗi ngày chỉ thiếu đi việc gặp anh, nhưng lại nhiều hơn là được làm những việc trước nay chưa từng làm.
Có thời gian, Tang Trĩ cũng sẽ đến bệnh viện trung ương thăm Đoàn Chí Thành.
Cô không nói chuyện này với Đoàn Gia Hứa.
Chẳng qua cô nghĩ là khi không có anh ở đây, cô chỉ có thể tự mình thay anh chú ý hết những chuyện ở bên này.
Sau này mà thật sự có xảy ra vấn đề gì, cũng có thể kịp thời báo lại cho anh biết.
Cuộc sống ngày qua ngày cứ vậy trôi đi.
Đầu tháng ba, Tang Trĩ nhận được danh sách giải thưởng của kỳ thi thiết kế trò chơi mà cô đã tham gia.
Nằm ngoài dự liệu của cô, tác phẩm của Tang Trĩ cũng nhận được giải.
Mặc dù chỉ đứng hạng ba thôi nhưng cũng đủ khiến cô đặc biệt kinh ngạc và vui mừng.
Lúc cô định kể chuyện này cho Đoàn Gia Hứa thì trên wechat vừa lúc có một người mà trước nay vốn chưa từng liên lạc qua nhắn đến cho cô một tin.
Là Thi Hiểu Vũ vài ngày trước tình cờ gặp được ở siêu thị.
Cô ta nhắn tin đến là nói về chuyện của Khương Dĩnh.
Thi Hiểu Vũ: 【Chị có chuyện này muốn nói với em.】
Tang Trĩ: 【Sao vậy chị?】
Thi Hiểu Vũ: 【Lần trước sau khi em nói với chị những lời đó, chị cũng vô ý quan sát trạng thái của Khương Dĩnh, rồi còn hỏi thẳng cậu ấy một vài vấn đề.
Cậu ấy không giấu diếm chị, nói hết ra.】
Thi Hiểu Vũ: 【Chị cảm thấy cậu ấy không có bệnh gì cả, chỉ là khá cố chấp, người khác nói gì cũng không chịu nghe.
Mỗi lần không gặp bạn trai em đều sẽ rất bình thường.
Cũng không biết như thế có được xem là có vấn đề gì về tâm lý không nữa.】
Tang Trĩ có chút mờ mịt: 【Sao đột nhiên chị lại nói những lời này với em.】
Thi Hiểu Vũ: 【Chỉ là có vài lời muốn thay cậu ấy nói.
Khương Dĩnh thật ra không phải là người xấu, chỉ là vì chuyện của ba cậu ấy nên hình thành bóng ma tâm lý, nhưng sẽ không chủ động đi gây thương tổn cho người khác.】
Thi Hiểu Vũ: 【Dạo gần đây trong nhà cậu ấy có xảy ra một vài chuyện, hẳn là cũng đã suy nghĩ rất thông suốt rồi, sau này chắc sẽ không đi tìm bạn trai em gây phiền phức gì nữa đâu.
Em không cần phải lo lắng, với lại cũng muốn nói xin lỗi em vì chuyện lần trước.
Thành thật xin lỗi em.】
Tang Trĩ không biết nên trả lời như thế nào.
Chuyện mà Khương Dĩnh làm, cô không phải người trong cuộc, không có lập trường gì đứng ra trả lời.
Lúc nghe thấy những lời này, cô lại nhớ đến những gì mà Đoàn Gia Hứa phải nhận, tâm trạng trở nên phiền muộn, cảm xúc không được tốt lắm.
Tang Trĩ nhìn chằm chằm vào những dòng chữ này thật lâu, cuối cùng cũng chỉ trả lời ‘vâng’.
***
Lễ trao giải của cuộc thi thiết kế trò chơi được cử hành ở trường đại học Nghi Hà.
Ngày tổ chức cách sinh nhật của Tang Trĩ một hôm, người đến tham gia cũng không ít, có sinh viên và giảng viên của hàng trăm trường đại học lớn nhỏ trên cả nước, còn có đại diện của mấy chục doanh nghiệp.
Lúc đầu Tang Trĩ vốn rất chờ mong đến buổi lễ này.
Nhưng đến lúc diễn ra lại không thấy hứng thú chút nào.
Bởi vì cô bị Đoàn Gia Hứa cho leo cây.
Từ hôm Đoàn Gia Hứa quay về Nam Vu, mỗi ngày cô đều xé lịch, bắt đầu chờ mong đến ngày sinh nhật của mình.
Mắt thấy thời gian sắp đến, cô còn lên cả kế hoạch cụ thể để đi chơi với Đoàn Gia Hứa.
Vậy mà cuối cùng chỉ nhận được một câu của Đoàn Gia Hứa, “Tạm thời bận việc, về không kịp, lần sau sẽ bù đắp cho em.”
Tang Trĩ thật sự vô cùng không vui chút nào, nhưng biết anh bận rộn nên không muốn cáu giận gì anh.
Vậy nên chỉ có thể phụng phịu một hồi.
Lúc này còn đang ngồi bên trong hội trường, thấy Đoàn Gia Hứa gửi tin nhắn qua wechat cho cô, Tang Trĩ không muốn trả lời ngay lập tức.
Cô đưa mắt nhìn giờ hiển thị trên điện thoại, nghĩ rằng khoảng mười phút nữa hẵng trả lời lại anh.
Để cho anh cảm nhận được.
Lạnh nhạt là một loại cảm thụ như thế nào.
Nghi thức trao giải không cử hành ngay lập tức, trên đài có mấy vị giáo sư đang thảo luận, trò chuyện về vấn đề học thuật.
Tang Trĩ nghe một hồi đã nhanh chóng cảm thấy chán, không ở lại nghe thêm nữa.
Cô lại mở điện thoại lên, nhìn màn hình, thấy mười phút hình như không đủ.
Tang Trĩ vẫn không thèm trả lời.
Một lát sau.
Đoàn Gia Hứa lại gửi đến một tin: 【Sao lại không để ý đến anh vậy?】
Tang Trĩ bắt đầu dao động, tự hỏi có nên trả lời anh không, bên cạnh đột nhiên có một bạn học đụng vào bả vai Tang Trĩ, hưng phấn nói: “Tang Trĩ, nhìn hướng một giờ đi kìa, bà ơi đẹp trai cực kỳ luôn.”
“…” Tang Trĩ vô thức ngẩng đầu.
Nháy mắt đó nhìn thấy, người đàn ông mà một tiếng trước đã nhắn tin trên wechat cho cô, cũng là người mà một ngày trước đã nói với cô là ba tháng này đều không rảnh, không về kịp vào ngày sinh nhật của cô đây mà.
Hôm nay Đoàn Gia Hứa ăn mặc rất nghiêm trang, âu phục giày da, còn cả cà vạt đỏ sậm, nhìn vừa nhã nhặn lại dịu dàng.
Vóc người anh cao lớn gầy gò, dáng vẻ yêu mị kiều diễm rất xuất chúng, mà bộ đồ này mặc lên người anh, vừa cấm dục lại còn gợi cảm.
Tang Trĩ rất ít khi nhìn thấy anh mặc đồ như vậy, ánh mắt lúc này như muốn dính lên người anh, không thể dời nổi.
Cô thậm chí còn quên khuấy đi việc mình đang dỗi, có một loại xúc động muốn chạy ngay đến ôm lấy anh.
Cũng đã hơn một tháng không gặp.
Bạn học còn đang nói chuyện: “Ôi chao, người này là đại diện của cái công ty game—”
Đứng yên ở đấy, Đoàn Gia Hứa quét mắt nhìn chung quanh một vòng, rất nhanh đã xác định ra được chỗ Tang Trĩ đứng.
Anh nhíu mày, khóe môi không mặn không nhạt cong lên, đi về phía cô.
Tang Trĩ vừa lúc đứng bên cạnh một lối đi nhỏ.
Bạn học: “Chao ôi, có phải anh ấy đang đi về phía chúng ta đúng không…bà mẹ nó, thật sự hình như….ối anh ấy đến đây…”
Chờ đến khi Đoàn Gia Hứa đứng yên trước mặt Tang Trĩ, bạn học bên cạnh lập tức câm nín.
Đoàn Gia Hứa thoáng xoay người, đưa tay gõ gõ hai cái lên điện thoại của Tang Trĩ, màn hình sáng lên.
Anh nhấc mí mắt, đôi mắt đào hoa cong cong, giọng điệu ngân nga: “Bạn học này, xem điện thoại đi chứ.”
“…”
“Hình như bạn trai em tìm em đó.”
Tác giả có lời muốn nói:
Cà vạt play(*)
(*) E hèm, play là hình thức dùng đồ vật đó là dụng cụ tình thú trong *** đó.
Được, về cái này thì ngoại trừ Y Y ra thì Trúc Dĩ không còn bản khác.
Trời đã sáng rồi, tôi khóc đây.
Tôi còn nghe thấy tiếng chim hót bên ngoài cửa sổ….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...