Vụng Trộm Yêu Anh


Đã nhiều năm như vậy trôi qua.
Đoàn Gia Hứa lại nhớ đến dáng vẻ Hứa Nhược Thục khi còn sống, bà vẫn luôn dằn vặt tự trách, vẫn luôn nhớ đến bộ dạng bất lực của mình khi ấy.

Đây cũng là chuyện tiếc nuối nhất mà cả đời này anh không cách nào bù đắp lại được.
Anh nhìn chằm chằm vào người đàn ông nằm trên giường bệnh.
Không hiểu sao lại nhớ đến chuyện xảy ra vào buổi sáng ngày hôm ấy, trước khi Đoàn Chí Thành ra khỏi cửa, dịu dàng sờ đầu anh, cười với anh: “Nếu cuộc thi lần này, A Hứa vẫn có thể duy trì vị trí đầu, ba sẽ thưởng cho con đấy nhé.”
Nhoáng một cái đã nhiều năm vậy rồi.
Anh chưa hề rớt khỏi hạng đầu, nhưng lại không hề được thưởng.
Đoàn Gia Hứa ngồi thẳng lại, thu liễm xúc cảm.

Nhớ đến người nào đó, anh đột nhiên cong cong khóe môi, thản nhiên nói: “Nhưng mà xem là vậy.”
“Bây giờ cuộc sống của con rất tốt, gặp được một người luôn ở bên con.” Đoàn Gia Hứa đưa tay lên chỉnh lại mền cho ông, “Hình như không phải là, đặc biệt cần ba nữa.”
“…”
“Vẫn hy vọng ba sẽ tỉnh lại.” Đoàn Gia Hứa cười khẽ lên, “Tự ngắm nhìn xem thế giới này thay đổi như thế nào, và ba đã bỏ qua bao nhiêu thứ.”
Sau đó ba sẽ phát hiện ra được, trước kia rõ ràng có ngàn vạn sự lựa chọn.
Nhưng ba lại bước lên con đường tệ hại nhất, con đường không có lối về.
***
Trong túi của Tang Trĩ có chai nước.

Bởi vì kinh nghiệm của lần đầu có kinh nguyệt khá xấu hổ, vậy nên cô có thói quen cho không ít đồ vật vào túi, mỗi khi cùng Đoàn Gia Hứa ra ngoài sẽ vô thức mang theo một chai nước.
Vừa ra khỏi phòng bệnh cô liền tựa người vào cánh cửa.
Chỗ này cơ bản đều là phòng lớn.

trong mỗi phòng sẽ có tám cái giường bệnh.

Nhưng có thể vì bệnh tình của Đoàn Chí Thành cũng như tình trạng cơ thể, mà ông được đặc cách cho vào phòng một người.
Không gian cực kỳ chật hẹp, cách âm cũng không ổn.
Tang Trĩ đứng bên ngoài cũng có thể mơ hồ nghe được giọng của Đoàn Gia Hứa.

Mũi chân cô di di trên nền đất, một giây sau liền ngừng lại, trầm mặc nghe Đoàn Gia Hứa nói chuyện.
Sợ anh đột nhiên đi ra sẽ nhìn thấy cô ở bên ngoài, Tang Trĩ chỉ đứng đó một thời gian ngắn, đủ để biết được đại khái tình hình.

Trong lòng cô rất buồn phiền, qua mấy giây sau, mũi của cô chua xót chịu không nổi.
Cuối cùng, Tang Trĩ vẫn đi ra ngoài trung tâm Thác Dưỡng, đến cửa hàng tiện lợi kế bên mua một chai nước.

Đợi đến khi cô quay về, Đoàn Gia Hứa cũng đã rời khỏi phòng bệnh, lúc này đang ở quầy thu phí làm thủ tục chuyển viện cho Đoàn Chí Thành.
Tang Trĩ đi đến đứng bên cạnh anh, đưa chai nước cho anh.
Đoàn Gia Hứa nhận lấy, hỏi: “Sao đi lâu vậy?”
“Xếp hàng.” Tang Trĩ nắm lấy tay anh, nói dối: “Vừa nãy nhiều người lắm.”
“Ừm.” Đoàn Gia Hứa nắm chặt tay cô, đôi mắt nhếch lên, giọng điệu chầm chậm ấm áp, “Anh còn tưởng em bị lạc đường rồi cơ.

Có điều cũng xong hết rồi, bây giờ chúng ta có thể về nhà.”
Tang Trĩ gật đầu.

Hai người đi xuống dưới lầu.
Hồi tưởng lại tràng cảnh mình vừa nhìn thấy, bước chân của Tang Trĩ nhanh hơn, nắm tay anh đi xuống lầu, tựa như một giây sau sẽ chạy đi khỏi chốn này.
Đoàn Gia Hứa mặc cô kéo lấy, buồn cười hỏi: “Đi nhanh thế làm gì?”
“Anh nhanh lên nào.” Anh không có chút lực nào, toàn bộ sức lực đều để cho cô dẫn dắt.

Cô nhịn không được quay đầu nhìn anh, thật lòng nói, “Anh nặng như vầy, em kéo tốn sức lắm đó.”
Đoàn Gia Hứa lúc này mới chịu tăng nhanh bước chân: “Sao thế?”
Rất nhanh hai người đã rời khỏi trung tâm Thác Dưỡng.
Bên ngoài tuyết đang rơi, vụn nhỏ lẻ tẻ, tựa như những lông vũ trắng, rơi xuống liền tan biến ngay.

Đoạn đường này rất vắng, trên đường cũng ít xe lui tới, chung quanh lại không có ai khác.
Nhưng thật sự rất thần kỳ, mặt trời mọc lên.

Một mảng ánh nắng chiếu rọi trên mặt đất, không quá gay gắt, vô cùng dịu dàng.

Trong những ngày đông như thế này, cùng với tuyết rơi mềm mịn, hiện lên sự ấm áp vui tươi.
Tang Trĩ chỉ cho anh thấy, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết: “Anh nhìn nè, tuyết rơi còn có mặt trời nữa.”
Đoàn Gia Hứa từ nhỏ đã sống ở đây, cảnh tượng thế này cũng nhìn qua mấy lần nên không thấy kỳ lạ gì.

Nhưng được nhìn dáng vẻ này của cô, không có ý định dập tan hưng phấn đó, cười cùng cô.
Cô muốn chia sẻ cùng anh, ríu ra ríu rít nói chuyện: “Em chỉ mới nhìn thấy mặt trời trong mưa thôi, chưa từng thấy qua mặt trời trong tuyết như thế này đâu.”
“Ừm.”
“Anh nhìn đi, khi trời mưa hay lúc tuyết rơi, đều sẽ có mặt trời xuất hiện.” Tang Trĩ nghiêm túc an ủi anh, “Hoặc đôi khi, trời mưa và tuyết cùng rơi, vẫn sẽ có mặt trời đấy thôi.”
Ánh nắng, là sắc màu tươi đẹp nhất trên thế giới này.
Đoàn Gia Hứa nghe cô nói, lại ‘ừ’ một tiếng.
Tang Trĩ ngẩng đầu lên, tròn mắt nhìn anh đến chuyên chú, thanh âm vừa thanh thúy lại mềm mại.

Cô gái dáng người nhỏ nhắn, vì muốn sờ đầu trấn an anh, còn phải nhón chân lên.
“Vậy nên là, sau khi chuyện buồn qua rồi, tất sẽ có chuyện tốt lành đến thôi.”
Cuộc sống rồi sẽ tốt lên.
Anh cũng biết mà.
***
Lúc này vừa qua hai giờ chiều.
Tang Trĩ giữa trưa có ăn một chén cháo thôi nên bây giờ hơi đói.

Hai người về lại bên trường học, lúc đi ngang qua một cái quán ăn thì cô đi vào mua một phần bánh quế trứng, tiện thể mua thêm một ly nước ngọt ấm.
Đoàn Gia Hứa nhận lấy đồ mà Tang Trĩ mua, cái lắp ly không dễ mở ra, anh trực tiếp uống luôn, sau khi xác nhận không có gì sai mới đưa cho cô.
Tang Trĩ lại không nhận, xé miếng bánh quế trứng ra, đút cho anh ăn.
Đoàn Gia Hứa từ trước đến nay không hề có hứng thú với đồ ăn vặt hay đồ ngọt gì, nhưng cô đút thì anh vẫn ăn.
Nhưng tựa hồ là ăn đến nghiện, kết quả nguyên cái bánh quế trứng nọ, Tang Trĩ không ăn được bao nhiêu miếng, xé một miếng liền đút cho Đoàn Gia Hứa, toàn bộ đều cho vào trọng bụng anh.
Cái thứ này ăn nhiều thì hơi ngấy, Đoàn Gia Hứa uống mấy ngụm nước, hỏi cô: “Không thích ăn à?”
Tang Trĩ ném túi giấy vào trong thùng rác.

Vừa nghe anh nói, cô chớp chớp mắt: “Không có mà.


Em thấy anh có vẻ thích nó, vậy nên mới cho anh ăn hết đó.”
Nói rồi cô lại gục đầu xuống, lấy trong túi ra một viên kẹo ngọt, mở bọc ra đút vào trong miệng anh.
Đoàn Gia Hứa rũ mi mắt, cắn viên kẹo ngọt kia.

Đầu lưỡi anh cong lên, liếm liếm đầu ngón tay của cô, tiện thể cuốn lấy viên kẹo vào.

Sau đó, anh giữ chặt đầu cô, dán môi vào.
Cạy mở hàm răng của cô, động tác thong thả đẩy viên kẹo kia qua bên miệng cô.
Toàn bộ hành trình mất chưa đến ba giây.
Nhưng mà, đây là đang ở trên đường cái đó.
Ánh mắt Tang Trĩ đờ đẫn, mãi một hồi sau mới phản ứng được, kẹo cũng đã qua miệng cô mất rồi.

Cô trợn trừng mắt, hoàn toàn không dám nhìn biểu cảm của những người chung quanh, nhỏ giọng nói: “Anh làm gì vậy!”
“Bạn nhỏ này, dùng tay đút đồ ăn đã quê mùa rồi.” Trong giọng nói của Đoàn Gia Hứa còn mang theo ý cười, ung dung nói, “Bây giờ đút đều như thế cả, biết rồi chứ?”
“…”
Trong nháy mắt đó Tang Trĩ có một loại xúc động muốn bảo anh nôn hết bánh quế trứng vừa nãy cô đút cho anh ra.
Hai người đi vào một cái siêu thị cỡ lớn.
Tang Trĩ lại bắt đầu chạy đến khu bán đồ ăn vặt.
Thời gian còn nhiều, Đoàn Gia Hứa cũng không vội vã đến quầy bán đồ tươi sống mà theo sau cô.

Anh liếc qua đống đồ ăn vặt trong xe đẩy, cầm một bịch trong đó lên, thuận miệng hỏi: “Sao mua cái này nhiều vậy?”
Tang Trĩ quay đầu lại nhìn, thành thật nói: “Vì có lần em ăn món này, anh cũng ngồi ăn chúng với em.

Cảm thấy chắc hẳn anh cũng thích ăn nó đó.”
Đoàn Gia Hứa không nói gì, ném đồ về lại chỗ cũ.
Tang Trĩ đi đến từng cái kệ hàng xem,càng đi về phía trước, đột nhiên đụng phải một người đã lâu không gặp.

Người nọ cũng đúng lúc nhìn thấy cô, sững sờ, sau đó chủ động chào hỏi trước: “Hi!”
Tang Trĩ cũng giơ tay lên gọi: “Chị Hiểu Vũ.”
Thi Hiểu Vũ xem ra là đi một mình, đồ vật trong xe đẩy đều là vật dụng thường ngày, còn có vài món đồ ăn vặt nữa.

Ánh mắt dời qua nhìn thấy Đoàn Gia Hứa sau lưng Tang Trĩ.
Trước kia mỗi lần Tang Trĩ đi thực tập, Đoàn Gia Hứa cũng rất thường xuyên đến đón cô tan làm.

Thi Hiểu Vũ có vài lần gặp được anh, vậy nên vừa nhìn liền nhận ra ngay.

Cô ta cũng không nói gì nhiều, hàn huyên vài câu thì kéo xe đẩy rời đi.
Nhìn thấy cô ta, Tang Trĩ lại nghĩ đến Khương Dĩnh.

Cô hơi suy tư, quay đầu lại hỏi: “Dạo gần đây Khương Dĩnh có còn đến tìm anh nữa không?”

Đoàn Gia Hứa nhàn nhạt nói: “Không có.”
Tang Trĩ ‘ồ’ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Hai người sánh vai cùng đến quầy đồ ăn tươi sống, định trong đêm nay sẽ về nhà nấu ăn.

Đoàn Gia Hứa chậm rãi chọn đồ ăn, tiện thể nói: “Chích Chích, thương lượng chuyện này với em.”
Tang Trĩ ngẩng đâu: “Dạ?”
Đoàn Gia Hứa: “Anh định sẽ từ chức.”
“Anh muốn đổi việc sao?”
“Muốn đổi chỗ, đến Nam Vu mở một văn phòng game.” Đoàn Gia Hứa cười, “Bên phía công ty cũng đã thương lượng xong cả rồi, chỉ còn thiếu chuyện thủ tục nữa thôi.”
Tang Trĩ sửng sốt: “Anh thật sự muốn về Nam Vu sao?”
“Thì không phải đang bàn bạc với em đây sao?” Đoàn Gia Hứa nói, “Nếu em không muốn, muốn anh ở đây với em thêm hai năm nữa, thì bây giờ anh nói lại với bên công ty vẫn được.”
Thật ra thì Tang Trĩ cũng không quá bận tâm đến chuyện này.
Dù sao cũng là ở Nam Vu, nghỉ đông và nghỉ hè cô đều sẽ trở về, lại còn cả những ngày nghỉ nữa.
Ảnh hưởng giữa hai người, hình như cũng chỉ là không thể gặp mặt mỗi ngày được.
Nhưng mà hết học kỳ này thì Tang Trĩ cũng đã là sinh viên năm ba rồi.

Phải bận rộn nhiều chuyện.

Đợi đến năm tư, cô đã có thể về Nam Vu thực tập.
Cũng không phải là cách nhau năm dài đằng đẵng gì.
Tang Trĩ nhàn nhạt nói: “Vậy khi nào anh sẽ về Nam Vu?”
Đoàn Gia Hứa: “Chắc là cuối tuần.”
“Anh ở đâu?”
“Trước đó Tiền Phi đã tìm giúp anh một căn hộ, thuê trước đã.” Đoàn Gia Hứa nói, “Cậu ấy có đề cử cho anh mấy tòa nhà, sau này anh ở bên đó, có thời gian sẽ đi xem thử mấy căn nhà.”
“…”
“Hoặc có thể chờ em về lại Nam Vu, hai chúng ta cùng nhau đi xem cũng được.”
Tang Trĩ không hiểu rõ lắm những lời này của anh, chần chờ hỏi: “Anh muốn mua nhà sao?”
Đoàn Gia Hứa nghiêng đầu nhìn cô: “Ừm.”
Tang Trĩ ‘a’ một tiếng, sợ sẽ tạo áp lực quá lớn cho anh, khó khăn mở miệng: “Mua nhà ở Nam Vu, thì là, khu vực hơi tốt…còn không so được với Nghi Hà…”
Cô không nói nữa, sửa lời: “Chuyện này không vội mà.”
Đoàn Gia Hứa cúi đầu, nhìn thẳng vào cô.

Anh cười rộ lên, lồng ngực rung động: “Thấy anh nghèo đến vậy sao?”
“…”
“Không phải đã nói với em, anh có tích cóp rồi sao.” Đoàn Gia Hứa sờ đầu cô, đứng thẳng người lại: “Dù không nhiều lắm, nhưng vẫn đủ để giao tiền đặt cọc.”
“…Ồ.” Tang Trĩ không hiểu được mấy cái khái niệm với vấn đề nhà cửa, chỉ có thể nói: “Dù sao em cũng không để tâm đến mấy chuyện này, nếu em thật sự ra ngoài làm công, thì đoán chừng năm năm nữa cũng không thể mua nổi nhà.”
“Hửm?”
“Ý của em là,” Tang Trĩ nói, “Đồ vật mà em không có được, càng không có tư cách gì để đòi hỏi anh nhất định phải có.”
“Em có.” Đoàn Gia Hứa bình tĩnh nói, “Anh mua cho em.”
Tang Trĩ lại sửng sốt: “A?”
“Đến lúc đó, em không ngại cho anh ở ké là tốt lắm rồi.” Giọng Đoàn Gia Hứa thật dịu dàng, âm cuối ngân nga, “Anh không cần bất cứ thứ gì khác, chỉ cần em cho chút chỗ trên giường nằm, là được rồi.”
“…”
Tang Trĩ nhìn anh, muốn nói gì đó nhưng nhịn lại.

Cô quay đầu đi về hướng đồ uống, cầm mấy chai Cocacola và nước dừa đến.

Thấy bên cạnh có bày bia, cô hỏi: “Muốn uống chút bia không anh?”
Đoàn Gia Hứa: “Em muốn uống sao?”
“Không có, chỉ là nếu như ngày thường anh muốn uống, cũng không cần nửa đêm chạy ra ngoài mua.” Nói đến đây, Tang Trĩ ngừng lại, cũng không muốn anh vì chuyện này mà có bóng ma trong lòng, nhỏ giọng nhấn mạnh, “Vả lại, dáng vẻ khi anh uống rượu, rất đẹp trai.”
Nghe vậy, Đoàn Gia Hứa nhíu mày lại nói: “Anh uống rượu đẹp lắm sao?”

Tang Trĩ gật đầu như gà mổ thóc: “Vâng.”
“Em hiểu lầm rồi, không phải là dáng vẻ anh khi uống rượu đẹp.” Đoàn Gia Hứa cười lên, đôi mắt đào hoa như đang phóng điện, trong giọng nói hoàn toàn là sự vô lại, cùng ý ám chỉ mãnh liệt: “Anh phải là—”
“Hả?”
“Dáng vẻ khi trên giường đẹp trai mới đúng.”
“…”
***
Tang Trĩ quay lại Nghi Hà sớm, bạn cùng phòng chưa một ai về cả.

Vậy nên cô không vội về lại ký túc xá mà ở nhà Đoàn Gia Hứa  thêm hai ngày nữa.

Đến gần ngày báo danh năm học mới mới về ký túc xá.
Anh mua vé máy bay về Nam Vu vào ngày thứ sáu.
Tang Trĩ muốn tiễn anh, đêm trước ngày xuất phát dứt khoát ở lại nhà anh.

Cô và Đoàn Gia Hứa nói chuyện một hồi, lực chú ý dần bị phim truyền hình hấp dẫn, càng về sau dứt khoát chuyển thành nằm trườn trên ghế sa-lon, chuyên tâm xem phim.
Không bao lâu sau cơn thèm ăn lại nổi lên, muốn lấy chè trôi nước đợt tết nguyên tiêu còn chưa ăn hết ra nấu.

Tang Trĩ đứng dậy đi vào phòng bếp.
Trong phòng bếp phát ra một loạt tiếng động.
Tang Trĩ cho nước vừa mới đun sôi ban nãy vào trong lò vi sóng, còn chưa mở lò ra thì Đoàn Gia Hứa đã đi vào trong hỏi: “Làm gì thế?”
Cô chỉ chỉ, thành thật nói: “Nấu chè trôi nước.”
Đoàn Gia Hứa cụp mắ: “Ra ngoài xem TV đi, để anh nấu cho em.”
“Em sẽ tự nấu mà.” Cái này còn đơn giản hơn cả nấu mì, chờ nước sôi lên thì bỏ chè trôi nước vào, đến khi nó nổi lên sẽ vớt ra.

Tang Trĩ nghĩ đến ý tứ của anh, còn chêm thêm một câu, “Anh mà muốn ăn thì em sẽ nấu nhiều thêm phần nữa.”
Đoàn Gia Hứa chậm rãi đáp: “Vậy hai chúng ta cùng nhau nấu.”
“…”
***
Vì để nhìn cho kỹ khi nào thì chè trôi nước nổi lên nên Tang Trĩ cố ý chọn một cái nồi thật lớn, còn cho hơn phân nửa nồi nước.

Lúc này nước sôi cực chậm, chờ cả buổi trời vẫn chưa sôi.
Hai người trò chuyện, không hiểu sao Tang Trĩ đột nhiên được anh bế lên.

Ngồi trên bồn rửa, rồi bị anh sấn lại hôn từng cái từng cái một.
Bên tai truyền đến tiếng vận hành của lò vi sóng, trong bầu không khí yên tĩnh, có vẻ đặc biệt ầm ĩ.
Tang Trĩ không nhắm mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt gần trong gang tấc của Đoàn Gia Hứa, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng nuốt âm cực kỳ mập mờ phát ra từ anh.
Cô đặc biệt, vô cùng thích thân mật cùng anh.
Dần dần, cũng ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng đáp lại.
Không biết qua bao lâu sau, tiếng nước sôi vang vọng.
Động tác của Đoàn Gia Hứa cũng vì vậy mà dừng lại.

Ánh mắt anh trở nên thâm trầm, dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ lấy gương mặt cô, thanh âm khàn khàn lại mang theo sự dẫn dụ mê hoặc: “Có muốn—–”
“…”
“Làm ở phòng bếp một lần không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Các bạn đều rất chờ mong cái này đúng không qwq
Nhưng các bạn cũng nên suy nghĩ cho trình độ của Dĩ đã
Dù thế nào đi nữa, cũng là vậy đó…
Đoàn lão cẩu sao có thể!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Sao không gặp được bà mẹ ruột vậy chứ (..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui