“Rõ ràng là do anh…” Tang Trĩ có chút câm lặng, cũng đứng dậy, “Em ngồi rất ngoan ngoãn rồi đấy chứ, tự nhiên anh kề mặt lại gần làm chi.”
Đoàn Gia Hứa cụp mắt, nắm lấy tay cô, cười nói: “Cố ý đấy.”
Lòng bàn tay anh nóng hổi, lực cầm tay cô không nặng không nhẹ, có đôi khi vô thức còn bóp bóp đầu ngón tay của cô nữa.
Tang Trĩ nhìn anh.
Đoàn Gia Hứa kéo cô ra khỏi quán cà phê: “Muốn tạo cơ hội để em chủ động hôn anh một cái.”
Tang Trĩ mấp máy môi, trầm thấp ‘dạ’ một tiếng.
“Chờ lâu chưa?” Đoàn Gia Hứa cúi đầu xuống, nhìn vào gương mặt cô, thuận tiện hỏi, “Ngay cả một ly cà phê lớn như vậy mà cũng uống hết rồi.”
“Không lâu đâu, em chơi game nên cũng quên khuấy thời gian.” Tang Trĩ nói, “Sao anh lại biết em ở đây?”
Đoàn Gia Hứa chỉ chỉ vào cửa thủy tinh của quán cà phê: “Nhìn thấy.
Lần sau nếu em lại đến nữa thì trực tiếp vào công ty tìm anh.
Hoặc là gọi anh xuống đón em cũng được.”
Tang Trĩ gật đầu.
Hai người đi vào cửa hàng thịt nướng bên cạnh, tìm một bàn trống ngồi xuống.
Đoàn Gia Hứa cầm khăn nóng lau tay, sau đó rót nước vào trong ly của cô: “Còn một môn thi nữa, khi nào thì thi?”
Tang Trĩ: “Thứ năm.”
“Còn ba ngày?”
“Vâng ạ,” Tang Trĩ đưa tay dụi dụi mắt, “Vậy nên em định chìu nay sẽ về ký túc xá ngủ một giấc, mấy ngày nay phải thức đêm, mệt chết em mất.”
Đoàn Gia Hứa cười: “Vậy mà ban nãy còn uống cà phê cơ đấy?”
Tang Trĩ nghiêm túc nói: “Vì buồn ngủ nên em mới phải uống cà phê đó, nhưng uống xong lại thấy buồn ngủ.”
“Thể chất gì thế này,” Đoàn Gia Hứa buồn cười hỏi, “Mấy ngày tới vẫn phải thức đêm sao?”
“Không đâu.” Tang Trĩ nói, “Môn thi này còn tận ba ngày để ôn tập, đủ thời gian.”
“Vừa nãy phỏng vấn thế nào rồi?”
“Cũng tạm, cảm giác có thể qua.
Công ty kia hình như thiếu người lắm.” Tang Trĩ gãi gãi đầu, đột nhiên lại hỏi: “Anh Gia Hứa, anh em có tìm anh không?”
Nghe vậy, Đoàn Gia Hứa đưa mắt nhìn điện thoại: “Không có, sao vậy?”
“…”
Xem ra lần này tình hình có hơi nghiêm trọng rồi.
Nhưng cứ nghĩ đến việc anh ấy vô tâm kéo cô vào danh sách đen, Tang Trĩ không hề muốn làm hoà với anh ấy một chút nào.
Cô uống một ngụm nước, mặt không biểu cảm nói: “Cãi nhau ạ.”
“Sao vậy?”
“Anh ấy không đồng ý để em nghỉ hè ở lại đây, sau đó còn nói…” Tang Trĩ không nói hết câu, vẫn hơi do dự, “Đúng rồi, anh có nói với anh hai em về mối quan hệ của chúng ta không?”
“Vẫn chưa nữa.” Đoàn Gia Hứa nhàn nhạt nói, “Vốn định là, nghỉ hè em về Nam Vu anh sẽ xin nghỉ một ngày đến đấy tìm em, thuận tiện nói trước mặt anh hai em về chuyện này luôn.”
“Vậy giờ thế nào ạ?”
“Chỉ có thể chờ đến ngày nghỉ Quốc Khánh, hai chúng ta cùng nhau về.”
“Đủ chân thành nhỉ?” Đoàn Gia Hứa cười, “Tự dâng bản thân lên cho cậu ta đánh một trận.”
“…” Tang Trĩ không còn chút sức lực nào nào, “Hẳn là không thể nào đâu.”
“Không sao đâu,” Đoàn Gia Hứa lại không quá để tâm, đôi mắt đào hoa hơi nhíu lại, tâm tình dường như vô cùng tốt, “Anh rất nguyện ý chịu trận đòn này.”
***
Ăn cơm trưa xong, hai người đi dạo một vòng gần đó để tiêu cơm.
Sau đó Tang Trĩ lên tàu điện ngầm trở về trường học.
Lúc về đến ký túc xá thì cũng vừa qua hai giờ chiều.
Trong ký túc xá chỉ còn lại một mình Ninh Vi.
Tang Trĩ nhìn thấy vị trí của Uông Nhược Lan và Ngu Tâm đã được thu dọn chỉnh tề, hỏi: “Hai cậu ấy đi rồi?”
“Ừm.” Ninh Vi cũng đang thu dọn lại đồ của mình, “Mấy cậu ấy không còn môn thi nào nữa, vừa nãy đã thu dọn xong đồ đạc rồi đi ngay luôn.
Ngu Tâm về nhà còn Uông Nhược Lan hình như đi du lịch ngắn ngày với bạn trai cậu ấy thì phải.”
Trong ký túc xá không có ai còn môn thi, chỉ mỗi mình Tang Trĩ là còn môn khoa học nên phải thi vào ngày cuối này.
Tang Trĩ: “Cậu cũng phải đi rồi à?”
“Bạn trai mình có thuê một căn phòng trọ ở bên ngoài.” Ninh Vi nói, “Mình định sẽ ở cùng anh ấy, nên là mùa hè này sẽ không ở lại ký túc xá đâu.”
Tang Trĩ ‘a’ một tiếng, có chút không nỡ: “Mình còn tưởng rằng hai chúng ta có thể bầu bạn cơ.”
“Cậu có thể đi tìm anh trai Đoàn nhà cậu mà.” Ninh Vi ngẩng đầu nhìn cô, híp mắt cười, “Hơn nữa, hẹn hò có tư vị thế nào? À mà không đúng, phải là hẹn hò với người thầm mến nhiều năm như vậy, cảm thụ thế nào?”
“Cũng được.” Tang Trĩ hơi suy tư, chần chờ mới nói, “Mình cảm thấy cũng không có gì khác biệt lắm.”
“Hử?”
“Thì chỉ là cùng ở bên nhau giống trước kia, hình như chẳng có gì khác biệt…Ngoại trừ ngày chính thức hẹn hò kia,” Tang Trĩ đột nhiên nâng bàn tay trái lên, chụm năm đầu ngón tay lại cùng một chỗ, đụng vào bờ môi của mình, “Kiểu như vậy, thì không tính là khác nhau lắm.”
“Bà mẹ nó.” Ninh Vi kinh ngạc không thôi, cự kỳ khoái chí: “Hai người đã hôn nhau rồi sao?”
“…”
“Ngày đầu chính thức xác nhận mối quan hệ đã hôn rồi?” Ninh Vi hưng phấn hẳn lên, “Chắn chắn là anh trai Đoàn nhà cậu chủ động đúng chứ? Được đó nha, tuổi lớn vốn đã không giống rồi.”
“Nhưng mình cứ thấy phản ứng của mình không đúng lắm,” Tang Trĩ nhỏ giọng nói, “Mình hỏi cậu nhé, cậu và bạn trai cậu, ý là vào những lúc hai người thân mật ý, cậu có khẩn trương không?”
“Lúc đầu thì cũng có một chút chút.” Ninh Vi nói, “Nhưng mình lại thấy anh ấy còn khẩn trương hơn mình nhiều cơ, bạn trai mình nhé, đặc biệt thẹn thùng, quen nhau được một tháng rồi mà ngay cả tay mình cũng không dám nắm, mình đây vội muốn chết.”
“…”
“Ầy, nghĩ như vậy, mình thấy sự khẩn trương của mình, hoàn toàn là vì bị anh ấy lây nhiễm đấy.” Ninh Vi liếc mắt, “Nhưng bây giờ anh ấy còn phóng túng hơn cả mình, trước mặt mình thả rắm còn dám vu cáo là mình thả nữa cơ.”
Tang Trĩ cười thành tiếng: “Gì vậy chứ.”
Ninh Vi kéo đề tài về lại ban đầu: “Vậy nên cậu khẩn trương sao?”
“Ừm.” Tang Trĩ có chút buồn bực, “Sau đó nhìn qua thì còn không vui vẻ cho lắm….Mình sợ anh ấy hiểu lầm, mình còn muốn…đặc biệt giải thích với anh ấy, mình vô cùng thích anh ấy nữa.”
“Hả? Chắc là sẽ không hiểu nhầm đâu nhỉ.”
“Nhưng mình lại không nói với anh ấy, “Tang Trĩ nói, “Mình cảm thấy so với nói ra, thì chỉ cần mình không nói anh ấy cũng không biết đâu.”
“Vậy sao?” Ninh Vi trừng to mắt nhìn cô, “Cậu cứ ở bên anh ấy như những lúc bình thường là được thôi mà, đừng quá cẩn thận từng li từng tí như thế, làm chuyện gì cũng phải giải thích qua, thời gian về lâu về dài sẽ rất mệt mỏi.”
“…”
“Có phải là vì cậu đã quen việc khẩn trương rồi đúng không, vì sợ sẽ bị anh ấy phát hiện chuyện trước kia cậu thầm mến anh ấy à? Nhưng bây giờ cậu và anh ấy đã là người yêu rồi, cậu biểu hiện ra cậu thích anh ấy, chuyện như vậy rất đương nhiên mà.” Ninh Vi lại nói, “Mình nói thế này, chẳng qua là vì mình cảm thấy cậu không phải kiểu người có da mặt mỏng.”
Tang Trĩ nhịn không được nói: “Cậu khen mình hay đến làm tổn thương mình thế hả?”
“Chủ yếu là muốn để cho cậu hẹn hò yêu đương được vui vẻ hơn đó, vốn là nên như vậy với người mình thích.
Nếu là mình, khẳng định mỗi ngày sẽ quấn lấy anh ấy đòi ôm ôm hôn hôn bế lên cao cao cơ.” Ninh Vi kéo vali lên, xoa xoa mồ hôi trên trán, “Chuyện thích một người thế này, chỉ dựa vào một mình cậu mà nói thì vô dụng lắm.
Cũng không thể là, anh ấy hôn cậu một cái cậu liền thể hiện mình không vui, sau đó lại nói, thật ra em rất thích anh, thế này không phải là trước tát một cái sau cho viên kẹo đường à?”
Tang Trĩ trầm mặc vào giây, gật gật đầu.
“Vả lại, không phải nói anh ấy vốn dĩ từng coi cậu như em gái gì đó sao? Rồi thêm hai người chênh lệch nhiều tuổi như vậy.
Cậu có thể đặt mình vào hoàn cảnh anh ấy mà nghĩ thử xem, phỏng chừng cái gì anh ấy cũng đều chiều theo cậu rồi.
Cậu thấy nhanh, thấy không thích, vậy anh ấy sẽ không miễn cưỡng cậu gì đâu.” Ninh Vi nói, “Chuyện này đều lấy từ thực tế của anh bạn trai mình đấy, bạn trai mình lúc đầu thật sự rất thẹn thùng, khiến cho mình nghĩ trêu anh ấy rất vui, nhưng nghĩ lại thì cũng thấy mình cứ như cầm thú ấy.”
“…”
“Không cần nghĩ quá nhiều, luôn có kỳ rèn luyện mà.” Ninh Vi đi đến sờ lên đầu cô, “Có lẽ cậu nghĩ như vậy thôi, nhưng cũng có thể người đó sẽ chính là người bên cạnh cậu cả đời đấy.”
Tang Trĩ sửng sờ, lại hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó?” Ninh Vi cười nói, “Muốn thế nào sẽ như thế ấy, anh ấy có thể nhịn thì sẽ nhịn, không thì nên thành tên trứng thối phắn ngay thôi.
Dù thế nào thì cậu cũng chẳng thể cẩn thận từng chút một cả một đời như vậy mà?”
Sau khi Ninh Vi rời đi, Tang Trĩ thay áo khoác ra rồi về giường nằm.
Trong phòng ngủ nhỏ hẹp, âm thanh vận hành của máy điều hòa kêu rất vang, trong không gian yên tĩnh thế này phá lệ rất rõ ràng.
Cô ôm gối đầu, nghiêm túc suy nghĩ về những lời mà Ninh Vi nói.
Hình như cũng không sai.
Dưới sự dạy bảo của Tang Diên, da mặt của cô dường như không thể nào mỏng đi được nữa, thế nhưng sao vừa đến trước mặt Đoàn Gia Hứa, da mặt của cô cứ như bị xé đi mấy lớp rồi vậy.
Cái vụ này thật sự quá mức chênh lệch.
Co tự nhận da mặt mình có thể so sánh được với cái bản mặt dày của Tang Diên, nhưng lại không dày bằng Đoàn Gia Hứa.
Tang Diên mặt dày vô sỉ, nhưng hình như lại không thể so sánh được với Đoàn Gia Hứa.
Nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu Tang Trĩ đột nhiên lại hiện lên mức độ mặt dày được sắp xếp như thế này——–Đoàn Gia Hứa>>Tang Trĩ>Tang Diên.
“…”
Vốn không nào có thể so sánh nổi mà.
Hơn nữa nếu nói thật, thì cũng không có gì là xấu hổ lắm.
Hôm nay không cẩn thận hôn vào mặt anh, cũng có cảm giác lúng túng không biết nên làm sao.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, cảm giác cô còn có thể thẳng thắn với anh: “Em hôn anh đó, thì sao nào?”
Kiểu này nghe qua quả là cao ngạo trâu bò mà.
Được đó.
Sau này cứ như vậy đi.
Yêu đương thôi mà.
Chẳng phải cũng chỉ là! Nói! Yêu đương sao!
Có gì mà phải căng thẳng.
Cô đây vốn đánh nhau với con trai từ nhỏ mà lớn lên, đập nhau đến độ rớt một cái răng còn không khóc lấy một lần, trời không sợ đất không sợ, ngay cả Tang Diên kia còn phải nhường cô ba phần, người người ca tụng bé Tiểu Tang ác bá.
Chẳng qua cũng chỉ là nói chuyện yêu đương, hôn lên môi thôi.
Cô có gì phải sợ.
Tang Trĩ càng nghĩ càng lên tinh thần, buồn ngủ gì đó đều như mây bay.
Cô ngồi dậy, mở cuộc trò chuyện với Đoàn Gia Hứa, đánh một câu: 【Đoàn Gia Hứa.】
Qua mấy phút anh mới trả lời lại: 【Sao thế?】
Tang Trĩ: 【Anh muốn chơi ‘Đào thoát khỏi mật thất’ không?】
Đoàn Gia Hứa: 【Muốn.】
Đoàn Gia Hứa: 【Em muốn chơi thể loại nào?】
Tang Trĩ: 【Bên trường học của em có mở một cái, chủ đề là ‘họp lớp’, không phải kinh dị, còn nhận được nhiều bình luận tốt nữa.】
Đoàn Gia Hứa: 【Được.】
Đoàn Gia Hứa: 【Không phải em muốn ngủ bù sao? Trước tiên cứ ngủ một lát đã, khi nào anh tới ký túc xá sẽ gọi điện thoại cho em.】
Sau khi đưa ra quyết định, Tang Trĩ lại lên kế hoạch phối hợp một phen, tâm tình dần dần buông lỏng, bất tri bất giác lại ngủ mất.
Giấc ngủ này đến tận khi trời tối mịt mù.
Tang Trĩ thức giấc là vì bị điện thoại của Đoàn Gia Hứa đánh thức, cô bị âm thanh ồn ào đến đau đầu, mơ màng nhận điện, nghe thấy đầu dây bên kia Đoàn Gia Hứa hỏi: “Vẫn đang ngủ à?”
Cô nhất thời không phản ứng được, chậm lụt nói: “Anh gọi điện thoại đến làm em tỉnh giấc, chỉ để hỏi em có phải còn đang ngủ hay không sao?”
“…” Đoàn Gia Hứa cười thành tiếng, “Nói gì đấy hả?”
Yên tĩnh ba giây.
Tang Trĩ dần dần lấy lại hồn phách: “Ôi.”
“Nhớ rồi?”
“Anh đang dưới ký túc xá trường em sao ạ?”
“Ừm.”
Lại yên tĩnh thêm ba giây.
Tang Trĩ ngồi dậy, nhịn không được chỉ trích: “Sao anh không gọi em dậy sớm hơn một chút nữa chứ.”
“Không vội mà.” Đoàn Gia Hứa biếng nhát nói, “Bây giờ em xuống giường rửa mặt đi đã, sau đó thay một bộ quần áo, mang giày vào nữa, vậy là có thể ra ngoài rồi.”
“…” Tang Trĩ xốc mền lên, bò xuống giường, “Vậy anh chờ em một lát nữa nhé, em cúp đây.”
Cô nhanh chóng chạy đến nhà vệ sinh đánh răng, sửa mặt thật sạch bằng sữa rửa mặt, sau đó đổi một bộ đồ.
Tang Trĩ trang điểm đơn giản, cột tóc lại.
Cô tiện tay cầm lấy túi xách móc lên cánh tay, cầm điện thoại và chìa khóa lên liền ra cửa.
Mầy mò như vậy nhưng cũng mất chừng hai mươi phút.
Sợ Đoàn Gia Hứa không kiên nhẫn nổi nữa, Tang Trĩ chạy chậm xuống lầu.
Vừa ra khỏi ký túc xá đã có thể nhìn thấy anh đang đứng dưới tán cây.
Cô bước nhanh lại, nhảy tung tăng đến trước mặt anh.
Nghe được tiếng động, Đoàn Gia Hứa cũng giương mắt lên.
Hình như không hãm được bước chân, Tang Trĩ va vào trong lồng ngực của anh.
Anh vô thức lùi về sau một bước, sợ cô bị té ngã nên lập tức đưa tay lên vịn lưng cô.
Đoàn Gia Hứa có chút sững sờ, không tự chủ được cười rộ lên: “Hôm nay vui vậy sao?”
Tang Trĩ ngửa đầu lên nhìn chằm chằm vào anh, lại không hề lui ra, cong cong đôi mắt: “Dạ.”
Đuôi lông mày Đoàn Gia Hứa nhếch lên.
Tang Trĩ nhìn chằm chằm vào anh mấy giây mới lui ra hai bước, lấy trong túi xách ra cái điện thoại, chớp mắt nói: “Em còn tưởng ràng anh sẽ chê em, sao lại lề mề như vậy nữa đó.”
“Không lâu,” Đoàn Gia Hứa nhắc nhở, “Lần sau đừng chạy xuống như thế, dễ bị té ngã.”
Tang Trĩ gật đầu: “Trước khi ngủ em đã mua vé rồi, hẹn với ông chủ trước tám giờ, chơi khoảng một giờ, đến chín giờ là xong, được không anh? Vừa lúc ăn cơm xong thì qua.”
Đoàn Gia Hứa nắm cái tay rảnh rỗi của cô, thoáng nghiêng đầu: “Được.”
Một hồi lâu sau.
Tang Trĩ bỗng nhiên gọi anh: “Đoàn Gia Hứa.”
“Sao thế?”
“Không có gì.” Tang Trĩ làm một cuộc thương lượng: “Sau này cứ thế gọi anh nhé?”
“Ừm, em muốn gọi thế nào cũng được,” Đoàn Gia Hứa theo thói quen vuốt ve đầu ngón tay của cô, cứ như đang chơi bùn, thanh âm mang theo ý cười, “Anh còn đang suy nghĩ khi nào thì em sẽ sửa miệng nữa đấy.”
“Cảm thấy nên sửa rồi,” Tang Trĩ nghĩ nghĩ, “Nếu không cứ có chữ’anh’, lại cảm thấy cứ như đang hẹn hò với người lớn trong nhà vậy đó.”
“…”
“Mà anh thì cứ luôn quản em,” Tang Trĩ nói, “Cảm giác này càng thêm rõ ràng hơn.”
Đoàn Gia Hứa níu mày: “Anh luôn quản em?”
Tang Trĩ: “Anh không cảm thấy như vậy ạ? Trước kia rất muốn nói với anh, anh thích đeo chữ ‘cô bé’ bên miệng như thế, sao không tự mình sinh một đứa mà gọi.”
Đoàn Gia Hứa ngược lại còn cười, “Được, chờ em tốt nghiệp xong sẽ bàn đến nó.”
“…” Anh nói xong, Tang Trĩ mới phát hiện ra chuyện này hình như có chút liên quan đến cô, “Chờ sau khi em tốt nghiệp xong anh cũng đã ba mươi rồi.”
Vốn còn cho rằng cô sẽ khó chịu, nhưng nghe thấy giọng điệu của cô lại bình tĩnh đến thế này, Đoàn Gia Hứa có chút bất ngờ.
“Hửm?”
Tang Trĩ nghiêm túc chêm thêm bốn chứ: “Già mới có con.”
“Ai nói với em thế?” Đoàn Gia Hứa vừa tức vừa cười, “Năm mươi mới tính.”
***
Hai người đến một chỗ gần đấy ăn cơm.
Sau đó Tang Trĩ dẫn anh đến địa điểm chơi ‘Đào thoát khỏi mật thất’.
Hai người đến tiền sảnh gặp ông chủ, nghe ông chủ thuật lại chủ đề cùng bối cảnh lần này.
Sau đó, ông chủ phát cho hai người bọn họ hai tấm thẻ học sinh mang lên trên cổ.
Tang Trĩ nhìn nhìn tên trên tấm thẻ của mình, rồi lại lật đến tấm của Đoàn Gia Hứa xem.
Tang Trĩ cười thành tiếng: “Tên của anh là Tiểu Hồng, là học sinh lớp hai cấp một.
Học sinh tiểu học à nha.”
Đoàn Gia Hứa cười theo cô, ‘ừ’ một tiếng.
Tang Trĩ gọi: “Tiểu Hồng.”
Đoàn Gia Hứa tốt tính hùa theo: “Đến đây.”
Ông chủ: “…”
Yêu đương gì đó thật quá chua chát.
Ông chủ dẫn bọn họ đi vào trong một căn phòng, nói: “Thời hạn là một giờ, bên cạnh đây là thời gian, cần gợi ý hay là cần kéo dài thời gian đều có thể dùng cái máy nhắn tin này báo với tôi một tiếng.”
Tang Trĩ gật đầu.
Sau đó gian phòng bị đóng kín, được ông chủ khóa lại từ bên ngoài.
Tang Trĩ chưa từng chơi qua trò chơi này, lúc bấy giờ không biết nên xuống tay từ đâu, chỉ có thể đảo đồ vật khắp mọi nơi.
Bên trong là một phòng học nhỏ, trên bảng đen viết mấy công thức số lượng, trên bục giảng cũng có vài món đồ được đặt đó.
Bên cạnh là một cái bàn bày một xấp tài liệu, bên trên còn có ảnh tốt nghiệp của các sinh viên qua từng năm học.
Tang Trĩ lấy ra một cái hộp từ trong ngăn kéo của bàn học, trên đó có một cái khóa mật mã bằng ba chữ số.
Cô dời mắt nhìn lên bảng đen, cũng có ba đề toán, bèn suy đoán: “Giải ra được các đề toán trên bảng, có phải nó chính là mật mã của hộp này không nhỉ?”
Đoàn Gia Hứa quét mắt, nhận lấy cái hộp, xoay tròn mật mã.
Một chập sau hộp đã được mở ra.
Bên trong có hai cái đèn pin.
Tang Trĩ không hề nghĩ ra được: “Cái này dùng để làm gì?”
Đoàn Gia Hứa theo cô chơi, nhẹ nhàng chỉ dẫn: “Hẳn là cần phải tắt đèn, có thể là soi cái gì đấy, mà cần phải dùng đèn này soi mới nhìn ra được.”
“Ồ.” Tang Trĩ cảm thấy đầu óc mình thật sự không đủ dùng, dựa theo lời anh nói mà làm theo, đến một bên tắt đèn đi, “Rọi vào đâu ạ?”
Đoàn Gia Hứa lấy một cái đèn pin trong hộp đưa cho cô: “Cứ chiếu hết thử xem thế nào.”
Cả gian phòng đều kín kẽ, một khi tắt đèn thì sẽ không còn nhìn thấy tia sáng nào nữa.
Tang Trĩ mở đèn pin lên, ánh sáng của đèn pin hơi nghiêng về màu tím, cô rọi tùy tiện trên mặt đấy, trên tường và trên trần nhà.
Cả buổi trời không lần ra manh mối nào.
Tang Trĩ dứt khoát ngồi xổm xuống, ánh đèn vừa rọi theo thì đúng lúc này cô mới chú ý thấy bên tường cạnh bàn có xuất hiện mấy chữ cái.
Cô còn nghi ngờ mình nhìn lầm, nhìn chòng chọc nó mấy giây, mới vui vẻ nói: “Cái này có chữ nè.”
Đoàn Gia Hứa vốn đang đứng trên bục giảng.
Nghe cô nói anh mới lại gần, cũng ngồi xổm xuống: “Anh vừa nhìn thấy một tờ giấy, hẳn là cần có bốn chữ số.”
Hai người đều ngồi xổm trên mặt đất, khoảng cách rất rất gần nhau.
Tối mịt cùng với không gian nhỏ hẹp, khiến cho bầu không khí ở đây càng thêm mập mờ.
Lúc anh nói chuyện, không hiểu sao cứ kề sát vào lỗ tai cô.
Tang Trĩ vô thức nhìn về phía anh, đèn pin cũng theo đó nâng lên, soi sáng non nửa gương mặt anh.
Trong ánh đèn mờ nhạt yếu ớt này, có thể nhìn thấy rõ sống mũi anh, cùng đôi môi thoáng cong lên.
Cô lại nghĩ đến câu ‘muốn thế nào thì cứ thế ấy’ của Ninh Vi, đột nhiên buông đèn pin xuống, đứng lên.
Đoàn Gia Hứa theo đó cũng đứng dậy: “Tìm chỗ khác sao?”
Tang Trĩ yên lặng mấy giây, anh hỏi một đằng cô lại đáp một nẻo: “Sợ anh sẽ cảm thấy khẩn trương, em nhắc anh một chuyện nhé.”
Đoàn Gia Hứa thờ ơ tản mạn đáp: “Hửm?”
Cục diện cứ như đông cứng lại.
Rất nhanh sau đó Tang Trĩ bất thình lình phun ra một câu: “Hôm nay em định sẽ hôn anh một cái.”
Biểu cảm trên mặt Đoàn Gia Hứa thoáng cứng lại, lập tức dời mắt nhìn cô.
“Anh chuẩn bị trước đi.”
“…”
Tác giả có lời muốn nói:
Đoàn Gia Hứa: Không cần chuẩn bị!! !! ! !! !! Chích Chích xông lên! !!! !! !.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...