Hồi bị Khương Dĩnh đẩy từ cầu thang xuống kỳ thật vết thương cũng không quá nghiêm trọng.
Cũng không có bất kỳ thương tổn nào về não bộ, Đoàn Gia Hứa chỉ nhớ lúc ấy cô ta vô thanh, vô thức từ phía sau đột nhiên xô ra, đẩy anh xuống cầu thang.
Anh không có phòng bị, thân thể thuận theo lực đẩy mạnh té xuống, may chỉ có thái dương bên phải bị va đập, chảy máu.
Lúc đó đúng vào giờ thể dục.
Cả lớp đều đổ ra sân, mọi người gần như trông thấy hết sự việc.
Có một số bạn tránh xa anh mấy bước, một số khác đứng bên cạnh xì xào bàn tán, số còn lại thì tiến lên khuyên bảo Khương Dĩnh đừng quá đáng quá.
Viên Lãng đến bên cạnh đỡ anh.
Chú ý tới động tĩnh bên này, ban cán bộ lập tức chạy lên trình báo với cô chủ nhiệm.
Khi đó anh mới chưa đầy 15 tuổi.
Thiếu niên tuổi còn nhỏ, cảm xúc không được trầm ổn, trưởng thành như bây giờ.
Anh thật sự cảm thấy xấu hổ vì cha mình gây ra tội, cũng cảm thấy thương cảm cho cô ta, thật tâm muốn nhường nhịn Khương Dĩnh, khép mình mà sống, nhưng bởi vì hành vi giận chó đánh mèo đó, tất cả mọi cố gắng đè nén của cậu thiếu niên chưa đầy 15 bỗng chốc bị ngọn lửa tức giận thiêu rụi.
Anh dùng mu bàn tay lau máu ở thái dương, rồi ngước mắt nhìn Khương Dĩnh, kìm chế lửa giận, gằn giọng nói: "Có phải cậu thiếu tôi một lời xin lỗi."
Khương Dĩnh ôm tay đứng một chỗ, mắt đỏ hoe, lời nói ác độc đến cực điểm: "Cậu không chết thì sao tôi phải xin lỗi, mỗi ngày tôi đều cầu xin ông trời cho hai mẹ con nhà cậu chết quách đi."
Nghe lời này, Đoàn Gia Hứa chậm rãi tránh khỏi cánh tay đang dìu anh của Viên Lãng, tiến lên một bước, nhìn thẳng vào mắt Khương Dĩnh, hàm răng anh vì tức giận mà nghiến chặt, bàn tay nắm chặt đến tím tái, ánh mắt lạnh lùng cực điểm.
Anh không nói gì, đi thẳng về phía Khương Dĩnh.
Thời điểm đứng trước mặt cô ta, anh lặp lại câu vừa rồi, giọng nói như cố ghì xuống tâm tình muốn bùng nổ: "Cậu có phải đang thiếu tôi và mẹ tôi một lời xin lỗi."
Khương Dĩnh nhìn anh chằm chằm, thanh âm the thé, sắc nhọn: "Tôi nói sai chỗ nào! Cậu không đáng chết sao?!"
Đoàn Gia Hứa hỏa khí bốc lên, không thể kìm chế được nữa, anh mặc kệ lý trí, mặc kệ tất cả, vì giận quá mà mà bật cười.
Nhanh như cắt anh bắt chặt lấy cổ tay Khương Dĩnh, lực đạo thật mạnh, muốn gậy ông đập lưng ông.
Đúng lúc chủ nhiệm đến.
Khi đó, Đoàn Gia Hứa còn nghe thấy chung quanh các bạn cùng lớp nhỏ giọng nói với nhau: "Cậu ta sao có thể mặt dày đòi Khương Dĩnh xin lỗi..."
Đoàn Gia Hứa dừng động tác, cũng tại thời điểm đó anh bị chủ nhiệm ngăn lại.
Sau đó, anh nhìn thấy, kẻ gây lỗi – Khương Dĩnh, khi nhìn thấy chủ nhiệm, đột nhiên òa khóc tức tưởi như bị ăn hiếp, bả vai cô ta run rẩy đến đáng thương, nấc lên nói: "Cha em chết rồi...!Ô ô ôi, cha của em..."
Chủ nhiệm ngược lại chạy đến an ủi cô ta.
Cũng bởi vì hành vi đó của Đoàn Gia Hứa, mà chủ nhiệm nghiêm nghị quay ra chỉ trích anh: "Đoàn Gia Hứa! Cậu làm gì vậy? Cậu không có nửa điểm xấu hổ nào sao?"
Đoạn Gia Hứa ngỡ ngàng: nửa điểm xấu hổ, anh rốt cuộc phải xấu hổ vì điều gì?
Tại thời khắc đó, ở trong mắt người chung quanh anh tựa hồ mới chính là kẻ hại người, kẻ phạm lỗi ở đây.
Chủ nhiệm lớp buộc Đoàn Gia Hứa đứng ra xin lỗi Khương Dĩnh, anh lại kiên quyết không nói một tiếng.
Anh cũng không đứng đó tiếp nhận giáo huấn mà trực tiếp quay đầu rời đi, đến thẳng nhà vệ sinh, vặn nước rửa vết thương, chờ sau khi chuông vào học vang lên mới trở về lớp.
Vừa đúng môn của cô chủ nhiệm.
Thấy anh bước vào phòng học, chủ nhiệm lớp ngừng giảng, cười lạnh: "Ngay cả cô giáo cậu cũng không biết tôn trọng, tôi chống mắt nhìn xem sau này cậu sẽ trở thành người thế nào?"
Đoàn Gia Hứa im lặng ngồi vào chỗ của mình.
Viên Lãng nhỏ giọng: "Lão thái bà này gần đây chắc uống nhầm thuốc nổ, lúc nào cũng cáu gắt."
Anh lấy sách từ ngăn bàn mở ra, không nói chuyện.
"Cậu nhịn một chút," Viên Lãng nhịn không được nói, "Dù sao ba cậu hại chết ba cậu ấy, cậu cũng coi như thiếu cậu ấy...Bất quá, hiện tại cậu ấy còn chưa nghĩ thông, về sau liền tốt thôi.
Đừng suy nghĩ nhiều."
Đoàn Gia Hứa mở sách, trên mặt nước còn chưa khô, thuận theo xương quai hàm trượt xuống, nhỏ lên trang sách.
Nghe Viên Lãng nói vậy, mí mắt anh giật giật, bình tĩnh nhìn Viên Lãng một chút, sau đó tự cười giễu.
Đoàn Gia Hứa đột nhiên minh bạch.
Anh chỉ cần tỏ ra vô hại, không tức giận, không bất mãn, không chống cự, không đấu tranh thì mọi người sẽ cho rằng anh và cha mình không phải cùng một loại người.
Đúng anh phải ôn hòa với tất cả mọi người, vĩnh viễn tươi cười ấm áp.
Chỉ cần như vậy mọi sự châm chọc, bô kích ác ý đều như nắm đấm đập vào bịch bông không còn sự căng thẳng, mệt mỏi nữa.
Một năm đó, "Đạo đức giả" dù từ này vẫn chưa xuất hiện nhưng Đoàn Gia Hứa đã cảm nhận chân thực, rõ ràng nhất về ý nghĩa, sức mạnh của nó.
Cúp điện thoại, Tang Trĩ đi vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh dạo 1 vòng, cuối cùng lấy ra một túi kẹo dẻo.
Trong tiệm trống không, ngoại trừ nhân viên bán hàng thì không có người khác.
Tang Trĩ tìm một chỗ ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra, mở Wechat nhắn cho Đoàn Gia Hứa địa điểm cụ thể của mình.
Cô sợ ảnh hướng anh lái xe nên cũng không nói gì thêm.
Tìm một cuốn manga đọc gần nhất coi tiếp.
Nhiệt độ trong phòng ấm hơn bên ngoài.
Ngồi lâu cũng có chút buồn bực.
Tang Trĩ xem hết chap truyện, ngán ngẩm chống cằm nhìn ra ngoài, thuận theo hướng cửa sổ, đột nhiên chú ý đến một quán nhỏ.
Sinh ý không được tốt lắm, không có mấy khách, chỉ có hai nữ sinh đứng trước quầy.
Sau một lát hai cô nữ sinh hớn hở cầm lấy hai cây kẹo bông trắng muốt, bồng bềnh như mây.
À hóa ra là một ông chú bán kẹo đường.
Tang Trĩ hào hứng rời khỏi cửa hàng tiện lợi, đến trước gian hàng nhỏ của ông chú kia.
Cô đã thật lâu rồi chưa được ăn kẹo đường, nhìn thấy đại thúc kia đang say mê chế tác mấy que kẹo, thi thoảng còn hỏi han mấy bạn nữ sinh mấy câu.
Nhìn que kẹo dần dần biến lớn, lại nhìn sang bình bên cạnh đựng đủ các loại đường với các màu sắc khác nhau, Tang Trĩ nhịn không được nói: "Chú có thể làm một cây kẹo bên trong màu trắng bên ngoài điểm viền hồng phấn được không?"
Đại thúc hiền hậu cười xòa nói: "Được."
Sau một khắc, sau lưng truyền đến thanh âm trầm ấm của Đoàn Gia Hứa: "Điểm cái gì màu hồng phấn?"
Tang Trĩ vội vàng không kịp chuẩn bị, vô thức quay đầu.
Không biết từ lúc nào, Đoàn Gia Hứa đã đứng phía sau lưng cô.
Thân thể của anh hơi cúi xuống, đầu nghiêng nghiêng.
Hai người mặt đối mặt, khoảng cách nháy mắt được rút ngắn.
Ước chừng cách nhau 20cm
Sau đó, Đoàn Gia Hứa cong khóe môi, cà lơ, cà phất nói: "Có phải nhìn thấy ca ca, tâm tình liền biến thành màu hồng phấn?"
"..."
Chú làm kẹo hài hước lên tiếng phụ họa: "Đúng đúng."
Tang Trĩ thu hồi tầm mắt, tiếp nhận kẹo đường: "Cám ơn chú."
Cô cầm que kẹo trên tay, dạo một vòng, vì cảm thấy cây kẹo phá lệ đẹp mắt, dễ thương, nên không nỡ ăn ngay, lại quay đầu nhìn anh: "Sao hôm nay anh lại nói chuyện sến sẩm như thế?"
Đoàn Gia Hứa nhướn mày: "Sến?"
"Ừa, sến."
"Không có." Đoàn Gia Hứa cười, "Anh cảm thấy rất phong tình mà."
"..." Tang Trĩ không biết anh đang nói đùa hay nói thật, cũng không tiếp tục đả kích anh, bèn đổi chủ đề: "Anh lái xe đến sao?"
"Ừm."
Tang Trĩ: "Anh dừng xe ở chỗ nào vậy?"
Đoàn Gia Hứa chỉ chỉ: "Bên kia."
"Nha." Nhớ anh làm tăng ca hôm nay, Tang Trĩ thuận miệng hỏi: "Tối anh ăn gì rồi?"
"Đồ ăn ngoài."
"Vậy giờ anh muốn ăn gì?" Tang Trĩ đưa tay tận lực bảo vệ que kẹo đường, cẩn thận từng li từng tí xé từng khối nhỏ xung quanh, sau đó nhẹ nhàng thở ra, "Em vừa ăn xong không lâu, hiện tại không đói lắm."
Ngừng lại, Tang Trĩ bình tĩnh bổ sung một câu: "Nhưng em có thể đi ăn cùng anh."
Nhìn chăm chú cử động của cô, Đoàn Gia Hứa không đáp lời, trong mắt sâu thêm ba phần nghiền ngẫm.
Chú ý tới Tang Trĩ nhấc tay muốn cắn khối kẹo đường, anh đột nhiên cúi đầu, cắn đúng chỗ cô vừa cắn.
Hành động của anh khiến Tang Trĩ sững sờ, ngơ ngác nhìn thanh kẹo của mình chỉ còn một nửa, trở tay không kịp quay đầu về phía anh: "Anh làm gì vậy?"
Đoàn Giá Hứa liếm liếm môi, rất tự nhiên nói: "Muốn ăn kẹo đường."
"Không được." Tang Trĩ xưa nay rất chấp nhất với đồ ăn của mình, "Đó là của em."
Đoàn Gia Hứa nhìn cô hai giây, ngược lại cười rộ lên.
Sau đó từ trong túi rút ra một chiếc khăn tay, đem ngón tay cô lau sạch sẽ, vừa lau vừa nhìn cô trêu chọc nói: "Quỷ hẹp hòi."
"Ăn nhanh đi." Đoàn Gia Hứa không đùa nữa, "Đợi lát nữa sẽ tan mất."
Tang Trĩ lại xé một miếng nhỏ cho vào miệng: "Vậy anh muốn ăn gì?"
Đoàn Gia Hứa: "Chúng ta đi ăn mì đi."
"Vậy đi ăn chỗ đó nhé." Tang Trĩ chỉ chỉ khu vực gần đấy, "Ăn ở đó cũng khá được."
"Được."
Hai người đi vào tiệm, tìm chỗ ngồi xuống.
Đoàn Gia Hứa gọi tô mì ngon nhất mà menu giới thiệu, cũng không yêu cầu thêm cái gì, thuận miệng hỏi: "Gần đây em đang bận gì?"
"Trường tổ chức cuộc thi nghệ thuật truyền thông, em có đăng ký tham dự." Tang Trĩ đàng hoàng nói, "Em cùng cả nhóm định làm một bộ anime ngắn, nhưng vẫn chưa nghĩ ra nội dung."
Đoàn Gia Hứa gật đầu.
Tang Trĩ lại nói: "Vốn định làm phim, nhưng cảm thấy hẳn sẽ vất vả và các đội khác cũng làm phim rồi.
Còn về trò chơi, thì không ai rành về lập trình."
Đoàn Gia Hứa lo lắng nói: "Ừm anh hiểu."
Giọng điệu nghe thế nào cũng giống đang khoe khoang.
"..." Tang Trĩ nhìn anh, "Anh cũng đâu thể giúp em tranh giải được."
Đoàn Gia Hứa nửa đùa nửa thật nói: "Vậy em rút khỏi nhóm kia đi, hai chúng ta lập đội riêng."
Tang Trĩ nhắc nhở: "Nhất định phải là sinh viên cơ."
Đoàn Gia Hứa mặt vô tội giả vờ tự hỏi: "Hử? Anh nhìn không giống sao?"
"..."
Rất nhanh, Đoàn Gia Hứa mỉm cười trêu đùa.
Cây kẹo trong tay Tang Trĩ đã ăn được một nửa, phòng ấm áp, cây kẹo tan nhanh hơn, cô đành thả vào thùng rác, dùng giấy cẩn thận lau tay."
Đoàn Gia Hứa tựa hồ không quá muốn ăn, tốc độ ăn rất chậm.
Tang Trĩ lấy di động ra chơi, thi thoảng ngẩng đầu nhìn anh vài lần.
Thấy anh nửa ngày vẫn chưa ăn xong, cô nhịn không được hỏi: "Anh có phải không muốn ăn không?"
"Không phải," Đoàn Gia Hứa sắc mặt không đổi nói, "Anh đang kéo dài thời gian."
"..."
"Ăn chậm một chút, để kéo dài thời gian không cho em về."
Nghe anh nói vậy, Tang Trĩ ngừng lại, cúi đầu nhìn điện thoại, giả bộ như không thèm để ý, tỏ vẻ trấn định nói: "Để lâu sợi mì sẽ nát."
Đoàn Gia Hứa cười nhẹ, không đáp.
Cô thuận miệng nói mấy chuyện, Đoàn Gia Hứa đều đáp lại một cách bình thường.
Ngay từ đầu cô không phát giác, nhưng nói chuyện càng lâu, cô càng cảm thấy có chút không thích hợp.
Cảm thấy hôm nay số lần anh cười đặc biệt nhiều, nhưng tâm tình không vui vẻ, ánh cười không đến đáy mắt.
Cảm xúc của anh rất nhạt, khóe môi cứng nhắc mang theo chút mệt mỏi.
Tang Trĩ để di động xuống, chần chờ hỏi: "Gia Hứa, tâm tình anh hôm nay không vui sao?"
Đoàn Gia Hứa giương mắt, dường như cảm thấy rất thú vị: "Làm sao phát hiện?"
"..." Tang Trĩ nhỏ giọng, "Thật sự không tốt?"
Đoàn Gia Hứa ôn nhu nói: "Một chút xíu."
Tang Trĩ hồi tưởng lại, đột nhiên có chút hối hận, hỏi: "Bởi vì em không cho anh ăn kẹo đường sao?"
"..."
Tang Trĩ có chút không biết làm sao: "Vậy giờ em đi mua cho anh 1 cây nhé?"
Đoàn Gia Hứa đem ngụm mì cuối cùng ăn xong, rút giấy lau miệng.
Anh nhíu mày, cảm thấy có chút buồn cười: "Thật tình, nghĩ gì thế?"
Tang Trĩ: "Vậy tại sao tâm tình anh không tốt?"
Đoàn Gia Hứa thản nhiên nói: "Chắc do tăng ca nhiều nên hơi mệt."
Hai người đứng lên, ra khỏi quán.
Tang Trĩ cũng không hoài nghi gì, nhẹ nhàng nói: "Vậy anh cũng đừng làm thêm giờ nhiều quá nữa nhé."
Đoàn Gia Hứa: "Ừm."
Tang Trĩ suy tư một lát, đột nhiên lấy túi kẹo dẻo đã mua khi nãy ở cửa hàng tiện lợi ra, xé vỏ, đưa một viên cho anh: "Cho anh kẹo đường."
Đoàn Gia Hứa nhận lấy, mặt mày hơi giãn ra: "Có phải đang dỗ tiểu hài tử đâu?"
Tang Trĩ hơi chớp mắt: "Hứa lão ngoan đồng."
"..."
Thấy anh không đáp lại, Tang Trĩ cầm một viên, bóc vỏ đưa đến bên môi anh: "Kẹo này rất ngon, anh trai em cũng thích ăn."
Đoàn Gia Hứa ngừng lại, cầm lấy tay cô, cúi đầu ăn kẹo trên tay cô.
Tang Trĩ nhanh tay nhét cả túi kẹo vào lòng anh: "Đều cho anh cả, anh ăn đi."
Đoàn Gia Hứa nhìn chằm chằm kẹo đường trong tay, đáy mắt tan đi sự muộn phiền, liễm liễn nở nụ cười: "Đây là lần đầu bị người khác dỗ thế này."
Cử chỉ vừa rồi có chút thân mật, nhưng Tang Trĩ lại không muốn nhìn thấy anh không vui.
Cô mở mắt, mạnh miệng nói: "Chỉ là vừa rồi, em ăn nhiều kẹo đường rồi, nên giờ không muốn ăn kẹo nữa."
"Ừm?" Đoàn Gia Hứa giương mắt, nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt không hiểu sao đi xuống đậu trên bờ môi đỏ mọng của Tang Trĩ.
Mấy giây sau, anh khẽ cử động yết hầu, trầm giọng thì thầm: "Vậy anh có thể hay không được một tấc lại muốn tiến lên một thước?"
Tang Trĩ nhìn anh, thành thật nói: "Thật ra em chỉ có túi kẹo này thôi."
"..."
"Nếu anh thích, có thể mua thêm."
"Không phải kẹo." Đoàn Gia Hứa nhìn cô, ánh mắt thâm thúy, đáy mắt như có vụn sáng lấp lánh như sao câu hồn người.
Anh đưa tay, dùng ngón cái cọ sát môi dưới, cười nhạt hỏi: "Anh có thể hôn em một cái được không?"
"...." Tang Trĩ không kịp phản ứng "A?"
Anh thu tay về, không nói gì thêm, vẫn nhìn cô chăm chú.
Tang Trĩ thậm chí cảm thấy có lẽ mình nghe nhầm gì đó.
Cô không thể tin vào tai mình, cố gắng hít thở bình tĩnh, bên tai nháy mắt đỏ lựng, một câu cũng không nói lên lời.
Đoàn Gia Hứa đợi một hồi lâu, rất lịch sự hỏi lại lần nữa: "Có được hay không?"
Tang Trĩ lấy lại tinh thần, lập tức cự tuyệt: "Không được."
Đoàn Gia Hứa a một tiếng đầy tiếc nuối, lùi lại yêu cầu việc khác: "Vậy nắm tay nhé?"
Tang Trĩ có chút không chống đỡ được, lùi về phía sau một bước rất đứng đắn nói: "Không ở cùng một chỗ mà đã làm loại sự tình này, anh chính là đồ lưu manh."
Đoàn Gia Hứa thuận theo hỏi: "Ở cùng một chỗ?"
Tang Trĩ cảm thấy nội tâm sắp sụp đổ rồi, cảm thấy chỉ cần anh nói thêm câu nữa, cô sẽ đồng ý ngay tắp lự mất, thật sự không thể kiên quyết giữ vững lập trường được với con người xảo quyệt này.
Cô mấp máy môi, vùng vẫy nửa ngày, cuối cùng kiên trì nói: "Anh như vậy không hề giống đang theo đuổi em."
Trầm mặc mấy giây.
Đoàn Gia Hứa lẩm bẩm: "Em nói đúng."
"Kia." Mắt của anh khẽ liếc, ngữ khí có vẻ ngả ngớn, lại 10 phần tôn trọng trưng cầu ý kiến của cô: "Anh có thể làm lưu manh không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...