Phó Nhàn Linh dậy sớm, sau khi vệ sinh cá nhân xong trở về phòng thay quần áo, xách túi chuẩn bị ra ngoài.
Trương Tuyền Phong cũng dậy từ sớm, hắn từ phòng tắm đi ra nhìn thấy cô đang thay giày ở cửa ra vào, có chút kinh ngạc hỏi: "Hôm nay em đi đâu vậy?"
Bình thường Phó Nhàn Linh đi mua thức ăn cũng chỉ mang theo một cái túi tote đi chợ, hôm nay cô lại ăn mặc rất lịch sự, áo sơ mi trắng phối với quần tây, còn đeo một chiếc túi xách.
Chiếc túi này là cô mua từ lúc mới kết hôn, hắn mới chỉ thấy cô dùng vài lần lúc đi làm, ngày thường gần như không dùng tới.
" Đi làm." Phó Nhàn Linh thay giày xong, cô quay người bước ra ngoài mà không nhìn hắn.
Thấy biểu cảm của cô không đúng, Trương Tuyền Phong xỏ giày đuổi theo Phó Nhàn Linh.
"Hôm nay em đi làm sao? Sao đột nhiên lại muốn đi làm?"
Thang máy mở cửa ra, Phó Nhàn Linh bước vào, ở trong thang máy còn có người ở tầng trên đi xuống, Trương Tuyền Phong nhìn đối phương gật gật đầu chào hỏi.
Hắn đứng cạnh Phó Nhàn Linh, thấp giọng hỏi: "Sao em không nói gì cho anh biết?"
Phó Nhàn Linh nghĩ thầm, anh đi cặp bồ ở bên ngoài cũng đâu có nói cho tôi biết.
Tối qua cô bị mộng xuân giày vò cả đêm, ngủ cũng không được ngon giấc, hiện tại chẳng có tâm tình để ý đến hắn.
Chỉ là khi xuống đến tầng tiếp theo lại nhìn thấy cậu thanh niên kia, da đầu cô đột nhiên như muốn nổ tung, da gà bắt đầu dựng hết lên.
Cô bất giác dùng tay ấn vào da gà rồi cúi đầu.
Vu Hướng Tây nhìn thấy cô hai mắt liền sáng lên, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy cô ăn mặc như thế này.
Chiếc áo sơ mi trắng làm cho làn da của cô trở nên trắng sáng, chiếc quần âu khiến vòng eo của cô trông nhỏ hơn, rõ ràng là bộ dạng già dặn nhưng lại rất quyến rũ.
Khi nhìn thấy người đàn ông bên cạnh cô, ánh sáng trong mắt cậu lập tức yếu đi rất nhiều.
Vu Hướng Tây bước vào, nhìn cô nói: " Chào buổi sáng chị."
Phó Nhàn Linh cảm thấy da đầu tê dại khi nghe thấy giọng nói này.
Trong giấc mơ đêm qua, cô không biết mình đã bị giọng nói này ám ảnh bao nhiêu lâu.
Cô trả lời có chút không tự nhiên.
" Chào."
Trương Tuyền Phong cau mày kéo cánh tay cô, "Anh đang hỏi em sao đột nhiên lại muốn đi làm, sao em không trả lời anh?"
Cậu cau mày nhìn động tác của Trương Tuyền Phong, muốn bước tới như chặn giữa hai người Trương Tuyền Phong và Phó Nhàn Linh.
Cô thấy tình thế có vẻ cấp bách, lúc này mới chịu lên tiếng: " Chỉ là tự dưng muốn đi làm, anh đi công tác cũng đâu nói cho em."
Vu Hướng Tây dừng lại, đứng quay lưng về phía cô, chiếc ba lô sau lưng nhẹ nhàng cọ vào tay cô.
Phó Nhàn Linh ngước mắt lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt quan tâm của cậu.
Cô lại vội vàng cúi đầu xuống.
" Chỗ đấy ở đâu?" Trương Tuyền Phong nhìn đồng hồ.
"Anh đưa em đi."
Phó Nhàn Linh không từ chối, chỉ là vẻ mặt có chút không vui.
Trương Tuyền Phong cũng đang tức giận, lúc ra khỏi thang máy liền hỏi cô: " Không phải bảo ở nhà để chuẩn bị mang thai sao? Sao đột nhiên lại muốn đi làm, ba mẹ em có biết không?"
Phó Nhàn Linh dừng lại nhìn hắn: "Anh còn gì muốn hỏi không?"
Trương Tuyền Phong nhíu mày nhìn cô.
" Rốt cuộc em bị làm sao vậy?"
Phó Nhàn Linh đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, cô ước mình có thể xé bỏ lớp mặt nạ đạo đức giả của người đàn ông trước mặt mình ngay tại chỗ, nói với hắn rằng chính hắn cũng đang lừa dối, để cho tất cả những chuyện này đều có thể dừng lại.
Nhìn thấy cậu thanh niên đang ở phía sau Trương Tuyền Phong cũng dừng lại, cô đành quay mặt đi chỗ khác.
Trương Tuyền Phong sai thì hắn phải tự chịu lấy, nhưng cô cũng không muốn liên lụy đến người khác.
Phó Nhàn Linh đi tiếp về trước, đúng lúc này Trương Tuyền Phong lại có điện thoại, hắn vội vàng nghe lại gọi với theo cô.
"Đợi anh, để anh đưa em đi."
Phó Nhàn Linh không thèm quay đầu lại nhìn: "Tôi tự đi được, không cần anh đưa."
Xe của Trương Tuyền Phong vẫn còn ở trong nhà để xe, hắn nhìn theo bóng lưng của Phó Nhàn Linh, cuối cùng vẫn nghe điện thoại xong mới lái xe đi.
Phó Nhàn Linh bắt taxi ra khỏi khu chung cư, vừa lên xe thì nghe thấy tiếng hét từ phía sau, cô quay đầu lại nhìn thì Vu Hướng Tây đã lao về phía cô với một túi đồ ăn sáng trên tay.
Cậu chạy đến bên cô, đưa đồ trên tay cho cô, "Chị ơi, mời chị ăn sáng."
Phó Nhàn Linh chưa kịp ăn sáng, cô nhìn xuống đồ trong túi.
Bên trong có bánh bao hấp, trứng trà và một túi sữa đậu nành, chúng được bày bán ở cổng khu chung cư.
Nhưng hai năm nay cô chưa mua đồ ăn sáng, hầu như đều là tự làm ở nhà.
Phó Nhàn Linh nhận lấy, nói cảm ơn với Vu Hướng Tây.
Ăn đồ của người khác thì nói chuyện với người ta cũng dễ hơn.
Lúc chuẩn bị lên xe cô hỏi Vu Hướng Tây: "Cậu tới trường sao?"
Thấy cậu gật đầu với đôi mắt sáng ngời, cô ngồi vào trong, "Lên đi."
Vu Hướng Tây vội vàng ngồi vào, sau khi đóng cửa lại cười đến mức lộ ra hàm răng.
" Cảm ơn chị."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...