Phó Nhàn Linh nhớ đến Vu Hoan.
Cô gái rất xinh đẹp, học giỏi, đã từng ngất xỉu một lần vì thiếu máu, khi đến bệnh xá, cô ấy vẫn nằm trên giường với cuốn từ điển tiếng Anh bằng bàn tay nằm trong túi và học thuộc lòng.
Cô tặng cho cô ấy một hộp sôcôla, khi đó cô mới kết hôn, cô đã mua rất nhiều sôcôla và bánh kẹo cho bạn bè, cô vô tình mua quá nhiều, nên đã mang đến trường một ít và sau khi phân phát cho giáo viên, vẫn còn dư một số hộp.
Vu Hoan cảm ơn cô, nhưng không muốn nhận món quà của cô.
Phó Nhàn Linh cảm thấy đứa trẻ này hiểu chuyện đến mức khiến người khác cảm thấy xót xa, liền hỏi cô ấy tại sao?
Cô ấy nói rằng anh trai cô ấy đã dặn qua không làm không được hưởng, nếu cô ấy muốn một cái gì đó, anh ấy sẽ kiếm tiền để mua cho cô ấy, vì vậy cô ấy không thể nhận quà của người khác.
Anh trai trong miệng cô ấy chỉ hơn cô ấy ba tuổi, mới vào đại học nhưng anh ấy đã đi làm thêm và đang học, anh ấy tiết kiệm một nửa số tiền mà anh tiết kiệm được để cho cô ấy làm chi phí sinh hoạt và gửi nửa còn lại cho gia đình, trong khi anh ấy chống chọi bữa đói bữa no.
Khi nói về anh trai của mình, Vu Hoan đã khóc rất nhiều, nói rằng anh trai cô rất vất vả, và cô không thể làm gì khác ngoài việc học tập chăm chỉ và thi vào đại học, để giảm bớt gánh nặng cho anh trai mình.
Sau đó, Phó Nhàn Linh chú ý đến Vu Hoan nhiều hơn, sau bài kiểm tra tốc độ 800 mét, đứa trẻ này lại ngất xỉu, việc đầu tiên cô làm khi tỉnh dậy là nói với những người xung quanh đừng gọi điện về nhà, Phó Nhàn Linh nhẹ nhàng an ủi nói với cô ấy không có gọi điện báo gia đình cô.
Cô đưa thẻ căn tin của trường và yêu cầu cô ấy ngoan ngoãn ăn cơm, cô bé khóc không chịu nhận nên Phó Nhàn Linh đã giả vờ đe dọa cô, “Vậy tôi sẽ gọi cho anh trai em.
”
Như thế Vu Hoan mới chịu nhận lấy, cảm ơn cô da diết và nói rằng cô ấy về sau nhất định sẽ trả lại cho cô.
Sau đó, trong cuộc họp phụ huynh, người đến và đi, toàn những gương mặt mới ở khắp mọi nơi, với tư cách là giáo viên chủ nhiệm, cô phải trao đổi với mọi phụ huynh, lên kế hoạch và sắp xếp điểm số và các khía cạnh khác của học trò, phụ huynh của Vu Hoan thì không đến, nhưng thay vào đó là anh trai của cô ấy.
Phó Nhàn Linh nhớ tới cảnh đó, cười nhìn người trước mặt, cười nói: “Khi đó hình như cậu trông khá đen?”
Vu Hướng Tây cười lộ ra hai răng khểnh đáng yêu, “Do phơi đen đó.
”
Khi đó, cậu làm việc bên ngoài, giúp mọi người phát tờ rơi vào cuối tuần, cứ ba giờ một việc, cậu nhận làm ba việc, và cuối tuần nào cậu cũng phơi nắng ngoài kia, và làn da của cậu bị cháy nắng lột hết cả da.
Phó Nhàn Linh thực sự không nhận ra cậu, cô chỉ dạy qua Vu Hoan vào năm đầu tiên trung học phổ thông, về sau năm thứ hai thì Vu Hoan được chia lớp khác, thì cô không dạy nữa, về sau nữa, thì cô nghỉ việc ở nhà để chuẩn bị mang thai.
Tính ra, đáng lẽ là gặp qua Vu Hướng Tây của ba năm trước, khi đó, là anh trai tử miệng mà Vu Hoan miêu tả, trong ấn tượng của Phó Nhàn Linh đó là một chàng trai cao lớn vừa đen vừa gầy, lộ ra hàm răng trắng khi cậu cười.
Phó Nhàn Linh nhìn chằm chằm Vu Hướng Tây một lúc, rồi ngập ngừng hỏi: “Không lẽ cậu vì tôi mà chuyển đến đây sao?”
Vu Hướng Tây vội xua tay, vội vã nói nhanh hơn một chút, “Không không không, không, không phải, là trùng hợp, tôi giúp bạn cùng phòng viết luận văn, cậu ta hứa sẽ thuê nhà cho tôi, nhưng tôi không ngờ cậu ta lại thuê một nơi tốt như vậy, tôi tình cờ gặp chị ở dưới lầu, và sau đó ! ”
“Lúc đó, cậu đã nhận ra tôi?” Phó Nhàn Linh hỏi.
Vu Hướng Tây xấu hổ gật đầu cười, “Nhưng chị không nhận ra tôi, cho nên tôi cũng ngại nói.
”
Người phục vụ đi tới với hai món cơm và canh món đặc biệt của tiệm, trước khi đi còn nhìn Vu Hướng Tây hai lần, Vu Hướng Tây đã quen với loại ánh mắt này, mỉm cười với người phục vụ và cảm ơn.
Phó Nhàn Linh cũng giả vờ như không nhìn thấy, cười cảm ơn xong, cúi đầu cầm lấy thìa bắt đầu ăn, “Ăn cơm trước đã, tôi đói rồi.
”
“Chị ơi, chị có phải có chuyện gì muốn nói với tôi không?” Vu Hướng Tây trầm giọng hỏi.
Phó Nhàn Linh không ngờ cậu có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô, vì vậy cô nhẹ nhàng gật đầu, “Ăn cơm trước đã, sau khi ăn xong chúng ta sẽ nói chuyện.
”
Vu Hướng Tây nhỏ giọng nói: “Là tin tốt hay là tin xấu?”
Phó Nhàn Linh nuốt những gì trong miện xuống, uống một ngụm nước, rồi nói: “Tại sao hôm nay cậu lại gửi tặng hoa cho tôi? Hai đóa có nghĩa là sao?”
“Chị ơi, tôi không muốn làm gì khiến chị tức giận, nếu chị không thích thì sau này tôi sẽ không tặng nữa.
” Vu Hướng Tây thấy trên mặt cô không có ý cười, tưởng rằng cô tức giận, vội vàng nói: “Tôi chỉ muốn làm cho chị vui.
”
Phó Nhàn Linh nhớ lại những gì Vu Hoan đã nói vào thời điểm đó, “Anh trai em là người tốt nhất trên thế giới này.
”
Lúc đó cô cười hỏi: “Tốt đến mức nào?”
Cô bé tự hào nói: “Thưa cô, nếu cô gặp rồi, thì cô sẽ biết.
”
Phó Nhàn Linh nhìn người con trai trước mặt, cậu tỏ tình hết lần này đến lần khác, ngay cả Thôi Hiểu cũng có thể dễ dàng nhận ra cậu thích cô, nhưng cô mãi không hề hay biết, là thực sự không cảm nhận được hay giả vờ không biết đây.
Cô cầm thìa và tùy ý xới cơm trong chén.
Giọng cô rất nhẹ nói: “Tôi rất vui.
”
Cô ngẩng đầu, nhìn Vu Hướng Tây hỏi: “Nhưng cậu có biết mình đang làm gì không?”
“Tôi biết.
” Vu Hướng Tây nghiêm túc nhìn cô, giọng nói trầm thấp rơi vào không khí, âm thanh trầm ấm dễ nghe.
“Tôi chỉ muốn thấy chị vui, không muốn thấy chị buồn.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...