Phó Nhàn Linh vừa ngồi xuống ghế dài, đã có một cốc pháo hoa* trước mặt cô.
(* mình hông rõ là cốc pháo hoa là gì nữa.
)
Cô đặt túi bên cạnh, thở dài, “Mình không muốn mượn rượu giải sầu.
”
Bạn thân Thôi Hiểu đặt một ly khác trước mặt cô, “Ai muốn cho cậu mượn rượu giải sầu? Uống đi, đợi lát nữa chị đây sẽ tìm vài người tới cho cậu, để cho cậu tối nay để cho cậu sướng tới chết!”
Phó Nhàn Linh liếc nhìn nhóm nam nữ trẻ tuổi trên sàn nhảy nhìn mắt sân nhảy, cau mày nói, “Tớ không muốn.
”
“Không muốn?!” Thôi Hiểu lớn giọng nói, “Tên Trương Tuyền Phong chó má đó còn lừa cậu nuôi tình nhân, cậu còn thủ thân như ngọc với hắn làm gì?! Nếu tớ là cậu, tớ mỗi ngày sẽ ngủ với những người đàn ông khác nhau! Tớ có rất nhiều tiền! Dựa vào cái gì mà phải lãng phí thanh xuân trên người tên đàn ông chó má đó!”
Nhạc trong quán bar rất lớn, nhưng Phó Nhàn Linh nghe rõ Thôi Hiểu đang nói gì, cô tức giận uống sạch ly rượu trước mặt.
Đúng vậy.
Chồng cô lừa dối cô.
Còn ở bên ngoài nuôi tình nhân.
Hắn đã dấu diếm rất tốt, nhưng vẫn bị cô phát hiện.
Hắn đi công tác nửa tháng, lại quên mang theo điện thoại khác ở nhà, điện thoại không sạc nên đã tắt nguồn, hôm nay cô vừa sạc điện thoại cho hắn.
Hai năm trước bọn họ đã ngủ riêng, ngoại trừ việc dọn dẹp vệ sinh, cô hầu như không đi vào phòng hắn, hôm nay buổi sáng tâm huyết dâng trào, liền giúp hắn dọn dẹp bàn và ngăn kéo, lúc này mới phát hiện chiếc điện thoại đó.
Điện thoại có mật mã, cô mở không được, cũng không nghĩ sẽ mở ra, nhưng đúng lúc có tin nhắn gửi tới.
Là tin nhắn trừ tiền trong thẻ của hắn khi mua đồ, cô nhận ra đó là những thương hiệu cao cấp.
Cô chắc chắn mấy món đó không phải mua cho cô.
Hắn đi công tác về cũng không đem quà về cho cô, bởi vì cô không thích trang sức, thậm chí cũng không thích túi hàng hiệu mà chỉ thích mua túi xách ở tiệm tạp hóa.
Giống như phụ nữ sinh ra liền có sẵn loại giác quan thứ sáu —— lúc đó cô liền biết, chồng cô đã lừa dối cô.
Cô liền cầm điện thoại đi tìm Thôi Hiểu, nhờ cô ấy giúp cô tìm người mở mật khẩu điện thoại, cô ngồi ở trên ghế mà rùng mình.
Cô và Trương Tuyền Phong đã kết hôn ba năm, vì chuẩn bị kế hoạch mang thai mà năm trước cô liền xin nghỉ, an tâm ở nhà làm vợ chờ hắn đi làm về, cô ở phòng tập thể dục rèn luyện cơ thể, vì cần có sức khỏe mới có thể mang thai đứa bé khỏe mạnh.
Kể từ năm trước chia phòng ngủ, sinh hoạt của bọn họ liền một tuần một lần, ngẫu nhiên hắn đi công tác sẽ biến thành hai tháng một lần, thậm chí có những lúc cô tới kinh nguyệt, bọn họ có thể ba tháng mới một lần.
Chia phòng ngủ cũng bởi vì hắn về muộn nói sợ làm cô tỉnh giấc, lúc đó cô rất cảm động, hiện tại ngẫm lại quả thực là một trò đùa.
Thôi Hiểu tìm được người mở mật khẩu điện thoại, xem xong tin nhắn lại đi xem ảnh chụp và video, lúc đó cô rất muốn đập điện thoại lên tường, Phó Nhàn Linh giật điện thoại tới đỏ cả mắt, nàng muốn tận mắt nhìn thấy Trương Tuyền Phong ở với người phụ nữ khác bên ngoài.
Tin nhắn đều là phụ nữ gửi qua, nội dung rất lộ liễu, những lời cợt nhả hết tin này tới tin khác, không gọi là chồng thì sẽ bị làm còn cầu hắn tới cắm cô ta.
Trương Tuyền Phong luôn nghe điện thoại, lục nhật ký trò chuyện thì mối quan hệ đó đã bắt đầu từ năm trước tới năm nay.
Phó Nhàn Linh xem xong, nước mắt chảy đầy khuôn mặt.
Cô nhìn Thôi Hiểu hỏi: “Anh ta sao có thể đối xử với tớ như vậy?”
Cô xuất thân từ gia đình giàu có, cha mẹ đều là người trí thức, cô từ nhỏ đã rất nghe lời.
Sau khi lớn, cũng không dám làm chuyện gì khác người, trước khi cùng Trương Tuyền Phong kết hôn, cô chưa từng thích ai, bởi vì gia đình hai người đã sớm đính hôn cho họ từ nhỏ.
Từ khi còn nhỏ cô biết mình phải gả cho hắn, cho nên cô đã nỗ lực đọc sách, nỗ lực làm cho mình trở nên thực ưu tú, nhưng cô không nghĩ tới, từ đầu tới cuối mình giống như một con ngốc.
Còn ngu ngốc tới mức bị lừa, từ bỏ những thứ mình thích và không uống cả rượu.
Hiện tại xem ra, Trương Tuyền Phong chỉ xem cô như một cái máy tình dục.
Cô dựa vào cái gì mà phải sinh con cho loại người như hắn!
Cô uống ly rượu thứ hai, lau nước mắt nhìn Thôi Hiểu nói: “Tớ phải đi về.
”
“Về làm gì!” Nhạc trong quán bar quá lớn Thôi Hiểu toàn phải la lớn.
Phó Nhàn Linh hít hít cái mũi, cô sợ rằng mình sẽ khóc ở chỗ này mất, cô hít sâu một hơi, cầm ly rượu trước mặt Thôi Hiểu uống sạch một hơi.
“Tớ không thể ngồi ở chỗ này, tớ sẽ khóc mất.
”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...