Vụng Trộm Với Anh Rể
Không biết xuất phát từ nguyên cớ nào, sau khi nghe được câu này, trong lòng Lâm Nhã lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm rất quỷ dị.
Cô nói cho bản thân biết, cô như vậy hẳn chỉ vì không muốn phải trốn trong tủ quần áo xem xuân cung sống mấy giờ mà thôi.
Nếu bọn họ có thể đi ngủ sớm một chút, như vậy cô cũng có thể tiện đi ra ngoài.
Không gian trong tủ quần áo vừa chật vừa hẹp, không khí lại loãng, cô chỉ mới ngồi bên trong một hồi đã cảm thấy đầu choáng mắt hoa, chẳng được bao lâu đã dựa vào tủ đồ ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, bỗng cô nghe được một tiếng “két”, Lâm Nhã nửa tỉnh nửa mê giật mình thức dậy.
Cửa tủ bị người kéo ra từ phía ngoài, ánh sáng vụn vỡ chiếu vào trong.
“Mau mau, đi ra.
” Giọng nói của chị gái vừa nhỏ vừa nhẹ, hệt như chỉ có đôi môi máy động.
…Anh rể nằm trên giường, đại khái là đã ngủ, hô hấp đều đều ôn hòa.
Về phần tại sao lại là đại khái… bởi vì mắt anh đang bị một lớp vải đen che khuất.
Mà hai tay anh thì bị một sợi dây thừng màu đen trói lại, cột vào đầu giường.
Có thể là do thấy cô ngây người, chị gái vội vàng đẩy nhẹ cô một chút, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô tranh thủ thời gian cởi quần áo ra.
Lâm Nhã sợ hết hồn.
Bởi vì không bị bỏ thuốc, cho nên chị ấy định lừa anh rể, trói tay anh bịt mắt anh rồi trực tiếp lên?Cô hơi sợ hãi.
Nhưng chị gái thúc giục quá đỗi, Lâm Nhã cũng không biết làm sao, cuối cùng há miệng run rẩy, thân thể mềm nhũn chậm rãi bò lên giường.
Dáng vẻ ngủ say của người đàn ông phá lệ yên tĩnh, dưới sống mũi cao ngất là đôi môi mỏng có vẻ hơi lạnh nhạt.
Trong phòng không bật đèn, rất tối.
Ngay dưới tầm mắt của chị gái, cô tâm loạn như ma mà bò lên người anh rể, ngồi trên đùi anh.
Sau đó thì sao…Tiếp theo phải làm sao bây giờ?Lần này còn khiến cô cảm thấy thẹn hơn cả tối qua.
Cô rất sợ mình có động tác mạnh làm anh rể thức dậy, rất sợ đối phương thức dậy rồi sẽ phát hiện ra thân phận của mình.
Nhưng nếu anh rể không dậy, cô lại không biết mình phải làm sao mới có thể hoàn thành trận tính ái này dưới tình huống anh rể đang ngủ say.
Lâm Nhã dâm đãng vô cùng, cũng phiền não vô cùng.
Trong không khí yên tĩnh tới độ cô gần như có thể nghe được tiếng tim mình đập thình thịch.
Cô sợ hãi, cô cảm thấy thẹn nhưng lại không muốn khiến chị gái tức giận, chỉ có thể dựa theo trí nhớ của mình đè nén xung động muốn nhảy xuống giường bỏ trốn, nhẹ nhàng mà kéo quần anh rể xuống, thả thứ đang nằm bên trong ra.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...