Hiển nhiên anh không nghĩ đến cô sẽ lấy cái cớ này ra, vì vậy Đoàn Gia Hứa có chút sửng sốt, sau đó rất nhanh anh liền cười thành tiếng, giọng điệu giống như thể nghe thấy cái gì đó cực kì hoang đường.
Lời vừa nói ra miệng, Tang Trĩ lập tức ý thức được sự xuẩn ngốc của bản thân, cô đúng là nhất thời đầu óc u mê mà. Tang Trĩ có chút quẫn bách, cuối cùng đành im lặng, vịn giường định đứng lên.
Chú ý đến cử động của Tang Trĩ, Đoàn Gia Hứa cúi người, bắt lấy cổ tay cô, dùng sức kéo cô lại phía mình, rồi rất nhanh xoay người cả hai ngã xuống giường.
Tang Trĩ đâm đầu vào lồng ngực anh, hơi ngẩng đầu đã nằm gọn trong lòng anh, không hiểu tại sao trong lòng có chút khẩn trương, cô đành vô thức nắm chặt tay, chống trước lồng ngực Đoàn Gia Hứa. Cách một lớp quần áo Tang Trĩ có thể cẩn nhận rõ ràng độ rung của lồng ngực Đoàn Gia Hứa, tâm tình anh vô cùng tốt, trong cổ họng phát ra tiếng cười có phần khắc chế.
Cô không tự nhiên, lui người lại đằng sau nói: “Anh làm gì …?”
Ánh mắt Đoàn Gia Hứa sâu thẳm, giữa đôi lông mày nhuộm một chút đa tình. Đuôi lông mày anh hơi nhấc, không hề báo trước cứ vậy ép sát cô đến bên giường, giọng nói khàn khàn: “Thích kích thích?”
“…”
Trời đất trước mắt Tang Trĩ như quay cuồng, nháy mắt lưng cô đã chạm vào đệm, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy đôi môi của Đoàn Gia Hứa. Đệm thật êm, tay của anh vòng qua ôm lấy thắt lưng cô, cô không cảm thấy đau, chỉ là bởi hành động đột ngột này mà đầu óc cô có chút choáng váng, trong lúc nhất thời không hiểu ẩn ý trong lời nói của Đoàn Gia Hứa.
Đoàn Gia Hứa đắc ý cười: “Ừm?”
Tang Trĩ chậm rãi chớp mắt, lấy lại tinh thần, cô hít một hơi thật sâu, dùng chân đạp lão hồ ly nào đó ra, thẹn quá hóa giận hét: “Đoàn Gia Hứa!”
Anh hoàn toàn không bị ảnh hưởng, bờ môi ghé sát tai cô, hạ xuống thật gần, thật gần,mờ ám thì thầm: “Hai chúng ta làm gì đó kích thích một chút?”
“…”
Hô hấp của Tang Trĩ như ngừng lại, nháy mắt, từ cổ đến mặt cô đều nhuộm một màu đỏ rực, như một trái cà chua chín mọng. Cô cảm thấy trái tim trong lồng ngực đập nhanh đến độ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô cố cưỡng ép bản thân mình phải tỉnh táo. Tang Trĩ ngẩng mặt nhìn thẳng Đoàn Gia Hứa.
Anh không có đè ép cô, chỉ là dùng tay chống lên đệm tạo thành một không gian nhỏ nhốt cô vào trong.
Tang Trĩ nhếch môi, dùng chân đẩy anh ra. Khí lực của nam và nữ vốn chênh lệch lớn, Đoàn Gia Hứa nhíu mày, không phản kháng, thả người nằm xuống bên cạnh cô.
Tang Trĩ ngồi dậy, cắn răng nói: “Anh đùa nghịch lưu manh.”
Đoàn Gia Hứa nằm nghiêng người, một tay vuốt ve khuôn mặt cô, bộ dáng bất cần đời: “Đã là người yêu rồi sao có thể tính là đùa nghịch lưu manh?”
“…”
Điệu bộ nói chuyện của anh như thể thật sự không có gì phải bàn cãi cả. Mà thực tế anh cũng không làm gì quá đáng.
Tang Trĩ không muốn so đo với lão hồ ly nữa, giơ tay vuốt vuốt trán của mình, dựa lưng vào thành giường không nói gì.
Thấy hành động này của cô, Đoàn Gia Hứa lại kéo cô lại gần, mi mắt khẽ rung, nhìn chằm chằm trán cô, lúc này mới chú ý một mảng nhỏ màu đỏ trên cái trán trơn bóng: “Lúc nãy đụng phải à?”
Cô chỉ chỉ mép giường, nhỏ giọng nói: “Không cẩn thận đập vào.”
Đoàn Gia Hứa: “Có đau không?”
Tang Trĩ lắc đầu: “Không đau.”
“Nói anh nghe đi.” Đoàn Gia Hứa buồn cười nói, “Tại sao nằm trên đất?”
Tang Trĩ thật thà khai báo: “Đột nhiên cảm thấy buồn ngủ.”
Đoàn Gia Hứa: “Vậy tại sao không nằm lên giường ngủ?”
“Em nói với anh rồi mà, em sợ anh cảm thấy em không thèm để ý đến anh,” ngữ khí Tang Trĩ rầu rĩ, “Nhưng thực sự em đang ôn thi, chiều mai em phải thi rồi, mà em muốn làm bài nghiêm túc, đạt kết quả tốt một chút.”
“Anh khi nào thì nhỏ nhen như thế?” Đoàn Gia Hứa nói. “Ngủ đi, chút nữa anh sẽ gọi dậy.”
Tang Trĩ thầm thì nói: “Nhưng nếu thế anh sẽ cảm thấy nhàm chán thì sao?”
“Có một chút.”
“Vậy em sẽ ôn tập nhanh chóng xong…”
Đoàn Gia Hứa: “Sợ anh tức giận đến vậy?”
Tang Trĩ nhìn anh, giống như là ngầm thừa nhận.
“Gọi em đến đây ôn tập, tất nhiên anh có tư tâm.” Đoàn Gia Hứa ôn nhu nói, “Nhưng anh không hề muốn ảnh hưởng đến em. Chỉ Chỉ nhà chúng ta có lòng cầu tiến như vậy, anh sao có thể ngăn cản được chứ, đúng không?”
Tang Trĩ thận trọng nói: “Vậy em ngủ một lát nhé?”
“Ngủ đi,” Đoàn Gia Hứa hôn lên mu bàn tay cô, cặp mắt hoa đào cong cong hình trăng khuyết có biết bao nhiêu là nhu tình, “Quả thật sẽ có chút nhàm chán, nhưng chỉ cần nghĩ đến em đang ở bên cạnh, anh liền cảm thấy vui vẻ chết mất.”
Tang Trĩ leo lên giường, chui vào chăn.
Một lúc sau, Đoàn Gia Hứa cầm khăn nóng, đặt lên chỗ Trán bị bầm của cô, vừa chỉnh vị trí khăn vừa nói: “Vừa rồi nghe tiếng anh mở cửa nên mới đập đầu đúng không?”
Tang Trĩ chần chờ gật đầu.
Khóe môi Đoàn Gia Hứa cong lên: “Ngốc nghếch.”
Nửa mặt Tang Trĩ chôn trong chăn, nói chuyện có vẻ buồn bực: “Đó người ta gọi là nhất thời khẩn trương.”
“Khẩn trương thì ngoan ngoãn, đừng nhúc nhích.” Đoàn Gia Hứa đứng lên, kéo màn cửa lại, che ánh nắng bên ngoài đang thi nhau nhảy vào khung cửa, “Không nhỡ ngã thì sao?”
Tang Trĩ nghĩ ngợi một lát, đột nhiên gọi anh: “Gia Hứa ca.”
Đoàn Gia Hứa: “Sao?”
“Đúng đấy, anh biết không, chỉ cần đứng gần anh em liền bối rối.” Tang Trĩ liếm liếm khóe môi, cố gắng bình tĩnh giải thích, “Giống như vừa rồi, nhưng em không có tức giận, cũng không phải không thích.”
Đoàn Gia Hứa chườm khăn nóng lên trán cô, cà lơ cà phất nói: “Đó chính là thích?”
Tang Trĩ miễn cưỡng nói thêm: “Nhưng không phải là thích kích thích…”
Đoàn Gia Hứa cười lên: “Được, tạm thời không làm các hoạt động kích thích.”
“…”
“Về sau mình sẽ kích thích sau.”
“…”
Tang Trĩ cứ thế ngẩn ngơ ở lại nhà Đoàn Gia Hứa đến 10g tối. Phần lớn thời gian là ngồi ôn thi, về sau, về sau như thế nào, thật ra thì cô cũng chẳng còn sức để ý nữa, lao đầu vào đống sách vở mặc kệ Đoàn Gia Hứa ngây ngô ngồi bên cạnh.
Hai người, một người chăm chú ôn thi, một người lười biếng nằm trên giường đọc sách.
Dị thường hài hòa.
Thấy bạn cùng kí túc gọi điện gọi về, Tang Trĩ mới bắt đầu thu dọn sách vở, đồ đạc, chuẩn bị rời đi. Như một thói quen cô đi đến trước tủ ti vi lấy ít kẹo mềm mang theo. Hai người đổi giày cùng đi ra.
Tang Trĩ xé vỏ kẹo, thuận miệng nói: “Gia Hứa, anh có muốn ăn kẹo không?”
Đoàn Gia Hứa trước nay không có hứng thú với đồ ăn vặt, nhéo nhéo mặt cô nói: “Em ăn đi.”
Tang Trĩ bóc vỏ kẹo, ném một viên vào miệng, thỏa mãn kêu: “A” một tiếng.
Hai người đi vào thang máy. Đột nhiên Đoàn Gia Hứa mở miệng, giơ tay ra trước mặt cô, ngữ khí nhàn tản: “Cho anh một viên đi.”
Tang Trĩ ngoan ngoãn lấy cho anh một cái, thả vào lòng bàn tay anh.
Tay cô còn chưa kịp rút về, Đoàn Gia Hứa đã khép lòng bàn tay lại, nắm chặt lấy ngón tay cô, và không hề có ý định buông ra. Đuôi lông mày anh vừa nhấc, chậm rãi nói: “Cho kẹo hay là dắt tay?”
Tang Trĩ vẫn chưa hiểu ý anh, mơ màng nói: “Không phải anh muốn ăn kẹo sao?”
Đoàn Gia Hứa lại nói: “Dắt tay vẫn là dắt tay?”
Cô kịp phản ứng: “…Nha.”
Đoàn Gia Hứa: “Dắt tay?”
Tang Trĩ ngước mắt nhìn anh, không hiểu sao cảm thấy bộ dáng này của anh có chút buồn cười. Cô nở nụ cười, bởi vì trong miệng đang ngậm kẹo cho nên nói chuyện cơ hồ nghe không rõ: “Anh còn hỏi nghiêm chỉnh kiểu vậy nữa?”
Đoàn Gia Hứa không có lấy một điểm mất tự nhiên nào: “Dắt hay không dắt.”
Tang Trĩ bỏ kẹo lại vào túi, nháy mắt nói: “Dắt.”
Đoàn Gia Hứa cười khẽ, nắm chặt tay cô. Đúng lúc thang máy xuống lầu 1, anh nắm tay cô đi ra ngoài, tùy ý nói: “Nghỉ hè em định ở lại thực tập.”
“Vâng.” Tang Trĩ dùng tay còn lại bóc kẹo, “Em nộp CV cho mấy chỗ, có một chỗ gọi rồi.”
“Tại sao muốn đi thực tập sớm vậy?”
“Tìm việc gì đó để làm,” Tang Trĩ nói, “Nếu về nhà em cũng không có gì để làm, mỗi ngày cũng chỉ ở nhà chơi rồi ăn.”
Đi một đoạn. Tang Trĩ bỗng nhiên nói: “Anh có ăn kẹo nữa không?”
Đoàn Gia Hứa: “Không ăn đâu.”
“Gia Hứa ca,” Tang Trĩ đá hòn đá nhỏ trên mặt đất, đề cập một cách tinh tế với anh, “Các cặp đôi khác nếu dắt tay nhau đi dạo hoặc băng qua đường đều sẽ đột nhiên có những hành động táo bạo như là… Sao tới anh lại hỏi trước chứ?”
“Lần trước anh hôn em không hỏi trước,” Đoàn Gia Hứa lo lắng nói, “Không phải em không vui sao?”
Tang Trĩ trầm mặc hai giây: “… Cũng không phải là không vui.”
Đoàn Gia Hứa: “Rồi?”
Tang Trĩ lại nói: “Chỉ là có chút không hợp hoàn cảnh.”
“Ừm.”
“Chính là, em còn chưa nói cho anh biết,” Tang Trĩ cúi đầu, lấy hết can đảm, hít một hơi nhìn thẳng vào mắt anh, “Em rất thích anh.”
Đoàn Gia Hứa nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt khẩn trương của cô.
Hai người cùng sóng vai nhau đi đến bãi đỗ xe. Ban đêm khu cư xá tĩnh mịch, chỉ có lác đác vài bóng người. Đèn đường mờ mờ, ảo ảo, bị những tán cây lớn che khuất một nửa ánh sáng tạo thành những hình thù kì quặc trên mặt đất.
Giữa đêm hè, gió thổi mang theo sự khô nóng.
Nghe thấy thế, Đoàn Gia Hứa đột nhiên dừng lại, kéo cô ôm vào lồng ngực. Anh cúi người, cọ cọ chóp mũi lên chóp mũi Tang Trĩ. Mặt mày thâm thúy, nhìn sâu vào đôi mắt to tròn, sáng lấp lánh của cô. Bờ môi nhẹ nhàng lướt qua mặt Tang Trĩ tựa như không lỡ hôn lên.
Một lúc sau, anh nâng căm, nhẹ nhàng đặt lên trán Tang Trĩ một nụ hôn, thật nhẹ nhàng, thật trân trọng, như thể với anh cô là bảo vật quý giá nhất.
“Ừ. Anh cũng thích em.”
Kết thúc môn thi thứ hai, Tang Trĩ ra khỏi phòng thi. Buổi chiều không cần thi môn nào, nhưng còn một cuộc hẹn phỏng vấn, cô dự định về kí túc xá thay quần áo chỉnh chu rồi đến chỗ hẹn.
Tang Trĩ lấy điện thoại di động trong túi ra, kiểm tra cuộc gọi. Vừa rồi Tang DIễn có gọi cho cô. Tang Trĩ gọi lại cho anh.
Giọng nói của Tang Diên từ đầu kia truyền đến, ngữ khí vẫn như cũ hoàn toàn là kiểu cần được ăn đánh: “Tiểu quỷ, dạo này anh hai của mày đang vội vã yêu đương, vì vậy liền quên hỏi mày một việc quan trọng…”
“…”
Tang DIên: “Đã mua vé máy bay chưa?”
Tang Trĩ: “Em không định về nhà.”
Đầu dây bên kia yên tĩnh, sau đó như là nghe thấy tiếng cười, nhưng chỉ 2 giây khi st]cs cà lơ cà phất ấy đột ngột thu hồi, giọng nam bên kia trầm xuống: “Có gan lặp lại lần nữa?”
“Em nói với ba mẹ rồi,” Nghe giọng anh trai như thế, Tang Trĩ có chút bất an, nhưng lại cảm thấy mình chẳng làm gì sai, giọng nói cũng theo đó thêm mấy phần dũng khí oanh liệt: “Hai người đã đồng ý.”
“Lặp lại lần nữa.”
“…” Tang Trĩ nổi giận, “Em ở lại trường để tìm chỗ thực tập, em không làm gì phải khuất tất cả.”
“Được, anh lười quản mày.” Giọng Tang Diên lạnh lùng nói, “Lần này mày còn bị người ta gạt nữa thì cũng đừng tìm anh khóc lóc. Anh cũng chẳng có nhiều thời gian rảnh rỗi mà quản chuyện tình yêu, tình báo của mày.”
Tang Trĩ cãi lại: “Em làm sao mà bị lừa được?”
“Haizzz thời kì phản nghịch của mày cũng đủ dài rồi đấy, từ hồi sơ trung cho đến tận bây giờ. Lên đại học cũng không biết suy nghĩ một chút, đúng không?” Tang Diên nói, “Vốn đã không có đầu óc, yêu đương vào não lại càng hỏng hóc.”
Tang Trĩ tức nổ mắt: “Anh mới không có đầu óc, chuyện yêu đương của bản thân còn thiếu nước cầm cái loa phóng thanh đi chiếu cáo cho cả thế giới biết, gặp ai cũng bảo là người ta theo đuổi anh, ai mà tin được a!”
“…” Tang DIên nói, “Mày muốn cãi nhau với anh mày đúng không?”
“Anh bắt đầu trước mà.”
Giằng co một lát.
“Tang Trĩ, chính bản thân mày ngẫm lại xem, nếu như mày hiểu sự đời một tí chẳng lẽ nay lớn vậy rồi, anh mày còn phải lo lắng hay sao?” Tang Diên bình tĩnh trở lại, gằn từng chữ, “Mày muốn yêu đương thế nào thì tùy, đừng để gây ra chuyện rồi lại tìm anh.”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Tang Trĩ cầm di động trên tay, vô định nhìn vào màn hình tối thui. Tâm tình cô vì cuộc cãi vã này mà nháy mắt tụt dốc, một ngăn tủ kín trong ngực bị kìm nén bỗng nghèn nghẹn. Cô và anh hai rất ít khi cãi nhau căng thẳng đến vậy, bình thường hay nhao nhao gây sự vậy thôi, nhưng anh lúc nào cũng lo lắng cho cô, tranh giành, cãi vã thế nào cuối cùng vẫn nhường cô tanhg.
Mặc dù không nói với đối phương những lời ngọt ngào nhưng Tang Trĩ biết bản thân rất ỷ lại vào người anh hai này.
Mặc dù hiện tại tâm trạng cô rất khó chịu nhưng lại không muốn xảy ra chiến tranh lạnh với anh.
Cảm giác như là hồi năm lớp 10 cô không bất chấp tất cả đến Nghi Hà đoán chừng hiện tại Tang Diên cũng không ngăn cản cô ở lại trường đi thực tập.
Có thể là vì lần đó, hình tượng cô trong lòng anh hai chính là một con bé thích người lớn tuổi hơn, nhưng lại đầu óc đơn thuần dễ bị tổn thương, đối phương nói gì cũng tin tưởng tuyệt đối.
Tang Trĩ gãi đầu một cái, mở ô chat với Tang Diên. Cô tự hỏi nếu bây giờ mình nói thẳng với anh hai đối tượng cô yêu chính là Đoàn Gia Hứa, thì có lẽ anh ấy sẽ không tức giận như vậy…
Dù có không tin ai đi chăng nữa, cũng không đến nỗi không tin Gia Hứa chứ.
Tang Trĩ suy nghĩ một lát mới chậm rãi gõ tin nhắn: [Anh hai, anh không cần quá lo lắng. Em xin nghỉ hè ở lại trường mục đích chính là đi làm thêm lấy kiến thức và kinh nghiệm, đến nghỉ Quốc Khánh em sẽ về. Trước đây em đã lừa anh, bạn trai em không phải là nghiên cứu sinh trường em. Người đó anh cũng biết, chính là anh Gia Hứa, không phải người không tốt, không tin tưởng được.]
Cô gõ một tin nhắn thật dài, lại có chút do dự. Thế này liệu Gia Hứa có bị anh trai cô đánh một trận không.
Tang Trĩ trầm tư một lát, nếu cô thay tên Đoàn Gia Hứa bằng bạn đại học của anh…. Ừm hình như cũng không phải quá khó tiếp nhận.
Tang Trĩ yên lòng bấm gửi tin.
Màn hình nổi lên một chấm than đỏ.
[tin nhắn đã gửi, nhưng đối phương không nhận.]
Tang Trĩ: “….”
ĐƯỢC.
ĐƯỢC LẮM.
ĐƯỢC THÔI.
Hỏa khí của cô lần nữa bốc lên đến óc. Cô cúi đầu lẩm bẩm. LẦN SAU! MÀ! MÌNH! CÒN! XUỐNG! NƯỚC! TRƯỚC! THÌ! MÌNH! CHÍNH LÀ! CÚN CON!
Tang Trĩ xin ứng tuyển vào một công ty quảng cáo ngay gần trường. Đi tàu điện ngầm cũng chỉ mất hai trạm. Dựa theo địa chỉ cô nhận được qua mail, cô tiến vào tòa nhà, lên văn phòng công ty.
Diện tích công ty này không lớn lắm, bên trong văn phòng đặt 3 dãy bàn, có một phòng nhỏ đặt ghế sô pha, còn có thêm 1 phòng họp nhỏ. Người đến phỏng vấn không nhiều, ngoại trừ cô còn có một chàng trai nữa.
Anh chàng kia bước vào phòng phỏng vấn. Tang Trĩ ngồi bên ngoài. Có một cô gái rót nước cho cô. Cô lễ phép cảm ơn, vô thức đưa mắt nhìn bốn phía, nhân viên công ty này hình như đã đi ra ngoài gặp khách hàng, ở lại trong công ty cũng không có nhiều người. Đa số bàn làm việc để trống.
Tang Trĩ chuyển ánh mắt đến một cô gái. Cô gái đó đang nói chuyện cùng một chàng trai, tâm tình có vẻ rất tốt, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ. Tang Trĩ cảm thấy nhìn người ta chằm chằm như vậy không được hay lắm, cũng sợ bị họ nhận ra, rất nhanh chuyển tầm mắt ra chỗ khác.
Chỉ là cảm thấy cô gái kia rất quen mắt.
Không bao lâu sau, bạn nam kia đi ra, ra hiệu cho Tang Trĩ vào phòng phỏng vấn. Cô gật đầu, thu lại mấy ý nghĩ vẩn vơ, đứng dậy tiến vào trong.
Kết thúc phỏng vấn cũng đã là 11h trưa.
Tang Trĩ tính toán thời gian, đi tàu điện ngầm đến công ty của Đoàn Gia Hứa, tìm một quán café đối diện phòng anh nhìn ra. Trước đây Đoàn Gia Hứa có nói, cơm trưa anh ra ngoài ăn hoặc gọi cơm văn phòng cùng đồng nghiệp.
Cô mở máy, nhắn cho anh một cái tin We chat: [Anh nhìn ra ngoài cửa sổ đi.]
Đoàn Gia Hứa: [Em qua đây sao?]
Tang Trĩ nhấp 1 ngụm café, cười tủm tỉm nói: [Không.]
Tang TRĩ: [Nói anh ngắm phong cảnh.]
Đoàn Gia Hứa: [Được. Em bảo ngắm liền ngắm.]
Tang Trĩ: [Trưa cùng đi ăn cơm nhé?]
Đoàn Gia Hứa: [Em muốn ăn gì?]
Tang TRĩ: [Thịt nướng.]
Đoàn Gia Hứa: [Được.]
Tang Trĩ không quấy rầy anh làm việc nữa, nhắn thêm một câu: [Em đang trong tàu điện ngầm, lúc anh tan chắc em cũng đến nơi.]
Cô thấy hơi chán bèn download trò chơi về để giết thời gian. Chơi hết ván này sang ván khác, cũng không biết đã qua bao lâu thì Đoàn Gia Hứa gửi tin nhắn đến.
Tang Trĩ mở tin, lúc này mới phát hiện đã 12h15p
Đoàn Gia Hứa: [Quay đầu lại.]
Tang TRĩ sửng sốt một chút, đồng thời đánh mắt sang, phát hiện có người đứng cạnh mình. Trong nháy mắt cô đoán ra, vô thức quay đầu. Người bên cạnh đúng lúc này cũng cúi người, mặt cũng cúi xuống, xích lại gần cô. Tang Trĩ quay đầu đi, ngoài ý muốn lơ đãng chạm môi vào gương mặt anh. Thân thể cô cứng đờ, lập tức nghiêng về sau, cả mặt đỏ lựng vì cái chạm nhẹ kia.
Anh đứng thẳng, khóe môi cong lên ngữ khí thập phần ngả ngớn, mập mờ: “Chỉ bảo em quay đầu, mà em còn chủ động hơn thế nữa nha?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...