Tần An Nhiên không đoán được ý của anh, chần chừ một chút nói : " Em không phải đã nói với anh, tối nay em đi ăn cơm cùng với bố mẹ anh sao ? "
Hứa Giác gật gật đầu : " Ừ, cùng đi.
"
" Anh đi làm gì ? "
" Ăn cơm đó.
" Giọng điệu đúng lý của Hứa Giác.
" Nhưng mà...!Bọn họ chưa nói gọi anh.
"
Dường như lời này khiến Hứa Giác cười : " Con ruột còn không thể đi ăn cơm cùng ? "
Tần An Nhiên nhìn anh, nhấp môi dưới, rất nghiêm túc mà nói : " Hứa Giác, anh chớ cùng em đi.
"
" Tại sao ? "
" Phương thức liên lạc của em, dì không hỏi nó từ anh đúng không ? "
" Ừ.
"
" Bọn họ không có số điện thoại của em, hỏi anh là cách làm đơn giản nhất, nhưng nếu như không làm như vậy, chứng minh bọn họ không muốn để anh biết chuyện này.
" Tần An Nhiên thuyết phục, phân tích nói với anh " Em nghĩ, chú dì có thể có chuyện gì muốn nói riêng với em đi.
"
Hứa Giác không xoay chuyển chút nào : " Vậy anh càng phải đi nghe một chút.
"
" Hứa Giác, anh đừng đi.
" Tần An Nhiên có chút nóng nảy, sớm biết sẽ không nói cho anh biết " Anh có mặt, bầu không khí sẽ rất lúng túng.
"
" Chỉ cần anh không xấu hổ, người xấu hổ là người khác.
"
" ...!"
Hứa Giác với dáng vẻ không nghe khuyên bảo, Tần An Nhiên không có cách nào.
Từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ cô cũng không cách với tính tình thúi của anh.
Cuối cùng, hai người cùng nhau lên xe taxi.
Điểm hẹn là phòng riêng của nhà hàng tại trung tâm thành phố.
Khi Tần An Nhiên nhìn thấy nơi đặt hẹn này, lập tức ý thức được chắc chắn bố mẹ Hứa Giác có chuyện gì quan trọng muốn nói với cô, cho nên mới chọn phòng riêng.
Hiện tại cô trực tiếp đưa Hứa Giác lên, chỉ sợ trong mắt của bố mẹ anh nghĩ cô quay đầu lại mách lẻo với Hứa Giác, có phần cáo mượn oai hùm.
Sau khi xuống xe taxi, Tần An Nhiên còn chưa từ bỏ ý định, lại khuyên một lần : " Hứa Giác, anh đừng đi, em đảm bảo với anh sau khi về sẽ kể lại lời bố mẹ anh nói với em, được không ? "
" Vậy không bằng anh trực tiếp đến ngồi nghe, tại sao để người trung gian tạo chênh lệch giá ? "
" ...!"
Tần An Nhiên thở dài, hoàn toàn buông bỏ.
Bọn họ đi vào nhà hàng, người phục vụ dẫn đường, đi về phía phòng riêng.
Tới cửa, người phục vụ mở cửa ra cho họ, bố mẹ Hứa Giác đã ở bên trong.
Tần An Nhiên điều chỉnh tâm trạng một chút, đang chuẩn bị đi vào.
Bỗng nhiên, Hứa Giác duỗi tay ôm lên bả vai cô.
Cô còn không kịp nắm tay anh kéo xuống, liền cảm thấy một lực kéo cô về phía trước, trực tiếp đưa cô đi vào.
Bố mẹ Hứa Giác đang ngồi ở bên trong, thấy hai người cùng đi vào, hơi sửng sốt một cách rõ ràng.
Ánh mắt ở trên hai người quan sát một chút, dừng ở vali trên tay Hứa Giác chốc lát, lại trao đổi tầm mắt một chút, nhưng cuối cùng không nói gì.
Tần An Nhiên có chút lúng túng, tạm thời không biết mở miệng như nào.
Ngược lại vẻ mặt Hứa Giác tự nhiên, mở đầu hỏi : " Bố mẹ, hai người sao đột nhiên tới Hoa Quỳnh ? "
Tần An Nhiên lúc này mới chào hỏi theo : " Chú dì.
"
" Có chút việc.
" Uông Thục Lan giải thích ngắn gọn một câu, sau đó nói với hai người " Các con ngồi xuống trước đã.
"
Hứa Giác đáp một tiếng, trực tiếp đưa Tần An Nhiên ngồi xuống bên bàn tròn, sau đó cầm thực đơn trên bàn tùy ý hỏi : " Gọi thức ăn chưa ạ ? "
" Chúng ta đã gọi một ít, các con xem thêm chút nữa muốn ăn gì.
" Uông Thục Lan nói, lại bổ sung một câu " Trang thứ hai có ngó sen.
"
Tần An Nhiên vẫn có chút mất tự nhiên, cô không cầm lấy thực đơn trước mặt, chỉ nói : " Cháu đều có thể ...!"
" Không phải em thích ăn cá sao ? " Hứa Giác cúi người sát vào cô, đưa thực đơn tới trước mặt cô " Gọi cá cho em ? "
" Không cần, anh gọi món anh thích đi.
"
Hứa Giác không nói gì nữa, gọi đậu hũ đầu cá và hộp ngó sen xốt cà.
Trong lúc chờ thêm món ăn, mấy người tùy ý nói chuyện.
" An Nhiên, hiện tại bố mẹ con vẫn khỏe chứ ? " Hứa Liên Vĩ hòa nhã hỏi.
" Dạ, rất tốt ạ.
" Tần An Nhiên ngồi nghiêm chỉnh mà đáp.
" Lần đó chú về còn gặp được lão Tần, trò chuyện vài câu, ông ấy nói hiệu ích ở trong xưởng bây giờ cũng không tệ lắm.
"
" Cũng được ạ.
"
Hứa Liên Vĩ gật gật đầu, lại thay đổi đề tài : " Chúng ta chiều này dạo một vòng qua Hoa Đại của các con, khuôn viên trường này rất lớn, đây là khuôn viên chính hay là khuôn viên mới ? "
" Là khuôn viên mới ạ.
"
" Chú cũng nói thế, tòa nhà thoạt nhìn rất mới.
Lúc trước vào đại học có mình Hứa Giác tới, cho nên bây giờ mới là lần đầu tiên chúng ta tới.
"
Dường như là thấy Hứa Liên Vĩ quanh quẩn cả ngày không nói tới điểm chính gì, Uông Thục Lan không nhịn được, xen vào nói : " An Nhiên, dì nghe Hứa Giác nói con học an toàn thực phẩm đúng không ? "
" Vâng.
"
" Vậy ...!Sau tốt nghiệp có dự định gì không ? Còn muốn học lên không ? "
Tần An Nhiên nghe hiểu ý nghĩa phía sau lời này, ngẫm nghĩ một chút, vừa muốn mở miệng.
Lúc này, Hứa Giác bên cạnh vẫn luôn không lên tiếng liền nói chuyện : " Mẹ, lúc này mới năm hai đại học, bây giờ suy nghĩ những thứ này có phải hơi sớm không ? "
Uông Thục Lan nhìn anh một cái, đang muốn nói gì, bỗng nhiên trên cửa vang lên tiếng đập cửa, người phục vụ tiến vào bắt đầu bày đồ ăn.
Chủ đề tạm thời bị cắt ngang.
Người phục vụ đưa từng món ăn trên xe đồ ăn bày lên trên bàn tròn.
Tần An Nhiên vẫn không thoải mái như trước, nghĩ đến câu hỏi vừa rồi, có chút thất thần.
Bỗng nhiên, một cảm giác ấm áp truyền tới, tay cô bị nắm.
Cô quay đầu nhìn, Hứa Giác nháy mắt với cô, dùng khẩu hình nhanh chóng nói một câu : Có anh ở đây, yên tâm.
Cô biết ý của anh, nhưng mà ...!Cô bất an nhìn hai người khác trên bàn, hay là rút tay ra.
Mang thức ăn lên xong, người phục vụ lui ra ngoài.
" Đều đói rồi, mau ăn đồ ăn.
" Hứa Liên Vĩ cầm đũa lên và mời.
" Chú dì cũng ăn ạ.
" Tần An Nhiên nói.
" Sao không bảo anh ăn ? " Hứa Giác cười làm trò đùa.
" Sao có thể thiếu con ? " Uông Thục Lan ngoài miệng oán trách một câu, lại bình tĩnh chuyển hộp ngó sen tới trước mặt anh.
Hứa Giác gắp một miếng thịt cá cho Tần An Nhiên trước, sau đó mới gắp một hộp ngó sen lên, cắn một miệng, bình luận : " Hộp ngó sen xốt cà dì Tiết làm vẫn là ngon nhất.
"
Những lời này làm cả bàn yên lặng vài giây.
Ngay sau đó Hứa Giác lại chuyển hướng cười nói với mẹ mình : " Dĩ nhiên mẹ con làm cũng không tệ.
"
Uông Thục Lan tức giận liếc anh một cái : " Con không cần bổ sung câu này.
"
Ngược lại Hứa Liên Vĩ ha ha cười hai tiếng : " Bố nhớ khi con còn bé mười lần thì có tám lần ăn cơm ở nhà An Nhiên.
Sau đó bố cũng nói cho mẹ con, cứ để bát đũa của con ở nhà người ta.
"
" Con ở nhà cô ấy quả thật có bát đũa riêng, dì Tiết chuẩn bị cho con.
" Hứa Giác nói.
Ánh mắt Tần An Nhiên nhìn qua một vòng, có hơi bất ngờ với đề tài kỳ quái này.
Cô vốn dĩ cho rằng mục đích của bố mẹ Hứa Giác tới không khác so với lần trước, nhưng mà ...
Cô cúi đầu yên lặng ăn đồ ăn.
Có thể là bởi vì ngại do Hứa Giác ở đây, trên thực tế suốt cả bữa cơm cũng không nói về nội dung chủ yếu.
Nhưng trong lòng Tần An Nhiên luôn không yên ổn.
Bố mẹ Hứa Giác cố ý tới tìm cô, không thể nào để cô tới ăn đậu hũ đầu cá đúng không ?
Sau khi cơm nước xong, một nhóm bốn người đứng dậy.
Hứa Giác vẫn luôn ôm lấy bả vai của cô, cô nhỏ giọng bảo anh buông, anh cũng chỉ lờ đi.
Ra khỏi phòng riêng, Tần An Nhiên bỗng nhiên muốn đi vệ sinh, nói một tiếng với Hứa Giác, liền đi về phía cuối hành lang.
Từ trong gian đi ra, thấy Uông Thục Lan đang đưa lưng về phía cô, rửa tay ở bồn rửa tay.
Tần An Nhiên hơi khựng lại, cũng đi tới.
Cô chủ động nói : " Dì Uông.
"
Uông Thục Lan ngẩng đầu nhìn cô từ trong gương, gật đầu một cái.
Tần An Nhiên đứng bên cạnh, mở vòi nước.
Cô xoa rửa hai tay, sự bất an trong lòng tăng lên một chút.
Đây là thời điểm duy nhất trong tối nay không có Hứa Giác ở đây, nếu như bỏ qua cơ hội này, như vậy cô có thể không có cách nào nghe được lời thật lòng của bố mẹ Hứa Giác.
Nghĩ tới đây, cô đóng vòi nước lại, xoay người, rốt cuộc cũng nói ra : " Dì, tối nay có chuyện gì muốn nói với cháu sao ạ ? "
Động tác của Uông Thục Lan dừng một chút, cũng đóng vòi nước lại, tiếng nước chảy thoáng chốc dừng lại.
Phòng vệ sinh rất trống trải, không có những người khác, xung quanh yên lặng.
Hồi lâu, Uông Thục Lan chậm rãi mở miệng : " Thực ra thì ngày đó, sau khi về nhà Hứa Giác nghiêm túc nói với chúng ta một chút, thái độ nó rất kiên quyết, nó sẽ không bỏ rơi con.
"
Uông Thục Lan vừa nói vừa khe khẽ thở dài : " Hứa Giác thích con, chúng ta cũng không có cách.
Dù sao cuộc sống của chính các con, tóm lại phải tự sống ...!"
Tần An Nhiên ở bên cạnh lặng lẽ nghe, đây là lần đầu tiên cô cách Uông Thục Lan gần như vậy, cũng là lần đầu tiên cô cẩn thận quan sát khuôn mặt bà.
Cô thấy sự mệt mỏi trong mắt bà, thấy giữa tóc đen xen lẫn tóc trắng, thấy chỗ xương gò má không giấu được vết cháy nắng, thấy vết nhăn nơi khóe mắt bà sâu như rãnh.
Năm tháng gian khổ vẽ trong diện mạo của bà, nhưng bà không muốn để Hứa Giác biết một chút nào.
Kỳ thật, cho tới bây giờ Tần An Nhiên chưa từng trách Uông Thục Lan bởi vì cách làm lần trước của bà, cô biết đây là bản năng bảo vệ của mẹ đối với đon.
Dù mình chịu khổ nhiều đi nữa, cũng không hy vọng tương lai của đứa con có bất kỳ nguy hiểm nào.
Giống như mẹ cô vậy.
Sau khi Tần An Nhiên lẳng lặng chờ đối phương nói xong, hít sâu một hơi, nói ra quyết định cô đã quyết từ rất lâu, cũng là câu trả lời cho vấn đề của bà trên bàn cơm : " Dì, sau khoa chính quy cháu sẽ xin xuất ngoại.
Quyết định này dường như nằm ngoại dự kiến của Uông Thục Lan, bà kinh ngạc nhìn cô, không nói gì.
Tần An Nhiên tiếp tục nói : " Về phần chi phí, cháu sẽ xin học bổng.
Cháu đã chuẩn bị rồi ạ, thành tích đại học của cháu rất tốt, trước kia cũng thi đậu TOEFL, nhưng bởi vì thời gian có hiệu lực là hai năm, cháu sẽ thi lại trước khi xin.
Cháu nghĩ GRE *cũng không phải vấn đề lớn...!"
* GRE là bài kiểm tra tiêu chuẩn được sử dụng trong việc xét điều kiện nhập học sau đại học (Master hoặc PhD) ở các chuyên ngành khoa học tự nhiên và khoa học xã hội tại Mỹ.
Sau đó, cô dừng một chút, lập tức cam kết trước : " Cháu sẽ không kéo chân Hứa Giác.
"
Uông Thục Lan vẫn nhìn cô, đôi môi mím chặt.
Tần An Nhiên cũng nhìn thẳng bà, giọng nhẹ chậm mà kiên định : " Dì, ngài yên tâm.
Cháu rất quan tâm Hứa Giác, không thể ít hơn so với ngài.
"
Uông Thục Lan nhìn sâu vào cô một cái, gật đâu một cái, không nói gì nữa, xoay người đi về phía cửa phòng vệ sinh.
Mới vừa ra khỏi cửa, trước mắt liền đụng phải Hứa Giác, không biết anh đứng ở cửa bao lâu.
Uông Thục Lan bị kinh ngạc một chút, giận trách : " Con đứng ở cửa nhà vệ sinh nữa làm gì ? "
" Ồ, đứng sai rồi.
" Vẻ mặt Hứa Giác không đổi nói lung tung " Con không biết chữ.
"
Uông Thục Lan trợn mắt nhìn anh một cái, hừ cười một tiếng : " Không phải là con sợ bạn gái bảo bối kia bị tủi thân ở chỗ chúng ta sao ? Bằng không sao trở về gấp như vậy, ngoài sáng trong tối cũng phải che chở, chúng ta còn có thể ăn nó ? "
Hứa Giác cũng cười : " Hì hì, mẹ, sao cái gì mẹ cũng biết ? "
" Con là mẹ sinh, mẹ còn không biết trong đầu con tính cái gì ? " Uông Thục Lan chỉ xuống trán anh, lại nói một câu " Yên tâm đi.
"
Nói xong Uông Thục Lan trực tiếp đi về phía trước.
Sau đó Tần An Nhiên cũng đi từ phòng vệ sinh ra, sau khi nói qua cùng Uông Thục Lan, cô thoải mái hơn rất nhiều.
Cảm giác dường như thái độ của Hứa Giác không hề mãnh liệt như cô tưởng tượng.
Vừa ra khỏi cửa liền bị Hứa Giác kéo lại : " Mẹ anh nói gì với em ? "
" Không có gì mà.
"
" Vậy sao vào lâu như vậy ? "
" Thì ...!Tùy tiện nói chuyện một chút.
"
" Nói chuyện phiếm trong phòng vệ sinh ? " Hứa Giác lộ ra chút ghét bỏ " Cách thưởng thức của hai người còn rất đặc biệt.
"
" ...!"
Tần An Nhiên cũng không muốn nói thêm gì với anh, không trả lời nữa.
Sau khi đi về phía trước tụ họp cùng bố mẹ Hứa Giác, đi thang máy xuống lầu.
Hứa Giác rất tự nhiên đưa tay dắt tay Tần An Nhiên, nhưng bị cô thoát khỏi ngay.
Cô nháy mắt với anh, ý là đừng quá thân thiết trước mặt bố mẹ anh.
Hứa Giác nhíu mày một cái, vẻ mặt mơ hồ.
Tần An Nhiên không để ý tới anh.
Anh không hiểu mối quan hệ mỏng manh giữa hai người phụ nữ.
Xuống lầu dưới, Hứa Liên Vĩ mở xe Hứa Giác, nói muốn đưa hai người về.
Hứa Giác từ chối, trực tiếp để bọn họ đi trước.
Uông Thục Lan kéo cửa phó lái ra, trước khi ngồi vào còn nói với hai người một câu : " Cùng ngồi xe đi thôi, cũng trễ như này hai đứa còn đi đâu chứ ? "
" Ai nha, người lớn rồi em quản bọn nó làm gì.
" Hứa Liên Vĩ nói " Coi con trai em như kho báu vậy.
"
Uông Thục Lan bất mãn nhìn ông một cái, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, đóng cửa xe lại.
Hai người lái xe đi.
Hứa Giác trực tiếp cản chiếc xe taxi ở ven đường, để Tần An Nhiên ngồi lên.
" Đô thị Ngự Linh Hương.
" Hứa Giác nói với tài xế.
" Hả ? Không phải về trường sao ? " Tần An Nhiên hỏi.
" Không phải, đưa em đi một nơi.
"
Hai mươi phút sau, tới lối vào của một tiểu khu.
Nơi này thuộc bên ngoài trung tâm thành phố, không phải khu phố buôn bán phồn hoa, cấp bậc tiểu khu xem như hạng vừa, kém hơn tiểu khu ở chỗ Hứa gia kia, nhưng cũng coi là yên tĩnh vắng vẻ, trật tự.
" Đây là đâu ? " Tần An Nhiên hỏi.
" Tới rồi sẽ biết.
"
Hứa Giác kéo tay Tần An Nhiên vào tiểu khu, sau đó đi đến trước cửa một phòng thì dừng lại.
Anh móc chìa khóa ra mở cửa, cho cô đi vào trước.
Tần An Nhiên đi vào thì thấy hai phòng ở, trang trí đơn giản tự nhiên, có loại cảm giác ấm áp rất khác biệt.
Hứa Giác cũng vào cửa, lấy một đôi giày từ tủ giày bên cạnh ra đặt trước mặt cô : " Vào xem một chút.
"
Tần An Nhiên chú ý thấy là đôi dép màu tím cô luôn đi kia.
Cho nên đây là ...
" Đây là nhà anh thuê.
Anh biết em ở nhà bố mẹ anh mua không được tự nhiên, sau này chúng ta tới nơi này.
" Hứa Giác giải thích, bổ sung một câu " Đây là anh dùng tiền kiếm được thuê, cho nên hoàn toàn thuộc về chúng ta.
"
Tần An Nhiên rất hoảng hốt, tạm thời không biết nên nói gì.
" Sau khi sửa sang phòng này xong không có người ở, cho nên tất cả mọi thứ đều mới.
" Hứa Giác đưa cô đi vào một phòng ngủ trong đó, mở cửa phòng, là gian phòng ngủ chính " Đây là phòng của em.
"
Tần An Nhiên chú ý vỏ chăn khăn trải giường thế nhưng cùng loại với cái cô dùng ở nhà.
Bộ kia cô đã dùng mười năm, là màu sắc hình hoa cổ xưa, là của hồi môn của mẹ năm đó, cũng không biết anh tìm loại đồ cổ này ở đâu.
" Sợ em ngủ không quen, anh đi tìm cái giống như đúc.
" Hứa Giác vừa nói không nhịn được chế giễu một câu " Cách thưởng thức của em quá đặc biệt, tìm được thật không dễ.
"
Sau khi Tần An Nhiên nhìn chằm chằm hoa văn drap trải giường, ngẩng đầu lên : " Nhưng mà, thuê một căn khác cũng quá lãng phí ...!"
" Cũng ổn.
" Hứa Giác hời hợt.
Ngay sau đó anh lại nói : " Bây giờ anh còn bận chút việc.
Bởi vì chạy về trước thời hạn, có chút việc chưa xong.
Em muốn làm gì thì làm, dù sao đây cũng là nhà em.
"
" Vậy khi nào anh đưa em về ký túc xá ? " Tần An Nhiên vội vàng hỏi.
Hứa Giác rũ mắt nhìn cô, nhẹ nhàng quẹt chóp mũi cô một chút, khóe môi cong lên cười : " Nhìn anh giống như muốn đưa em về sao ? ".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...