Tần An Nhiên nghe được lời này, lại nhìn vẻ mặt anh, không biết vì sao, trong lòng không hiểu sao sinh ra một chút trêu ghẹo.
Cô hỏi dò : " Nếu em đây dám ? "
Chỉ trong nháy mắt, Hứa Giác bắt lấy tay cô, kéo cô vào người mình.
Cúi đầu, khuôn mặt tiến lại rất gần : " Không phải em rất muốn chủ nhiệm giáo vụ bắt chúng ta lại vì yêu sớm ? "
Tần An Nhiên sợ anh làm gì đó ở trong sân trường, chột dạ ngay : " Không ....!không phải ...!"
Hứa Giác buông cô ra : " Đi thôi, đi dạo sân trường.
"
Hai người tùy tiện đi quanh Hiệt Tú Nhất Trung, sau đó ngồi xe điện ngầm về nhà.
Xuống xe điện ngầm, hai người nắm tay, chậm rãi đi tới ngõ Lập Chi.
Cách đầu ngõ không đến 50m, dưới chân Tần An Nhiên bỗng cứng lại.
Cô nhìn thấy bố mẹ Hứa Giác đang đi ra từ trong ngõ nhỏ, chuẩn bị ngồi lên xe con đậu ở ven đường.
Bọn họ cũng thấy được hai người, động tác mở cửa xe ngừng lại.
Tầm mắt của Uông Thục Lan nhìn sang tay của hai người đang nắm, tạm dừng vài giây.
Tần An Nhiên hoảng hốt, muốn rút tay ra theo bản năng.
Nhưng tay Hứa Giác dùng sức giữ chặt, làm ngón tay cô không thể nhúc nhích.
Lần này, anh không muốn để cô rút ra.
Tần An Nhiên lại cố gắng chuyển động cánh tay vài lần, rút ra ngoài vài lần, nhưng Hứa Giác vẫn nắm chặt như cũ.
" Hứa Giác, anh buông tay ra trước.
" Cô nhỏ giọng nói.
Hứa Giác dường như không nghe thấy, trực tiếp kéo cô đi tới.
" Bố mẹ, sao hai người tới đây ? " Hứa Giác chào hỏi rất tự nhiên.
" Chú dì.
" Tần An Nhiên chỉ đành ngượng ngùng chào hỏi cùng.
Nét mặt Uông Thục Lan cũng không thay đổi quá nhiều, bà gật đầu một cái với Tần An Nhiên, lại chuyển hướng nói với Hứa Giác : " Chúng ta đến gặp bà nội con, bây giờ con có muốn về cùng chúng ta không ? "
" Được, nhưng con đưa bạn gái con về trước.
" Hứa Giác nói, dáng vẻ hào sảng và tự nhiên, không chút che giấu.
Sau khi nói xong, anh liền kéo Tần An Nhiên đi thẳng vào trong ngõ.
Tần An Nhiên hơi bất an đi theo anh, tay luôn bị anh nắm chặt, cô có thể cảm nhận rõ ràng được ánh mắt của bố mẹ Hứa Giác dừng trên người cô, * lưng như kim chích.
* diễn tả cảm giác lo lắng, bồn chồn.
Thấy khoảng cách dãn ra một chút, cô quay đầu hỏi : " Bố mẹ anh biết chuyện này ? "
" Ừ.
Tối ngày đó nói ngay cho bọn họ.
"
" Vậy ...!Bọn họ nói như thế nào ? "
" Không nói gì.
" Hứa Giác lại nói thêm một câu, vẻ mặt thờ ơ " Nói cũng không thể làm gì.
"
Đang lúc nói chuyện, hai người đã đi tới cửa.
" Vào thôi.
" Hứa Giác nói.
Tần An Nhiên chậm rãi lấy chìa khóa ra mở cửa, bỗng nhiên lại dừng lại.
Cô biết, bản chất của Hứa Giác kiêu căng lại quật cường.
Chuyện anh đã quyết định, quả thật có thể dựa vào ý chí của mình mà kiên trì tiếp.
Nhưng là ...
" Hứa Giác.
" Cô xoay người, khẽ gọi một tiếng.
" Sao vậy ? "
Tần An Nhiên mím môi, ngẩng đầu nhìn anh, rất nghiêm túc nói : " Em thực ra ...!Không hy vọng anh vì em mà có mâu thuẫn với gia đình.
Em không muốn anh phải chọn giữa em và bố mẹ.
"
Hứa Giác nghe lời này, khẽ cười một cái : " Ai nói anh cần phải chọn ? "
" Hả ? "
Hứa Giác cúi đầu đến gần một chút, giọng ôn nhu : " Anh không phải đã nói sao, em không cần lo lắng, chuyện này anh xử lý nó xong.
"
Sau đó anh vỗ vỗ đầu cô : " Mau vào thôi.
"
Tần An Nhiên gật đầu một cái, xoay người mở cửa vào phòng.
_______
Một ngày sau ăn Tết, Tần An Nhiên và Tống Thư Giai nhận lời mời của Cố Cầm, đến Hiệt Tú Nhật Trung chia sẻ kinh nghiệm học tập cùng đàn em.
Một ngày ở trường học, xem như là một trải nghiệm tuyệt vời quay trở lại cuộc sống cấp 3.
Sau khi chia sẻ xong, hai người cùng nhau đi về phía trạm tàu điện ngầm.
Cổng trường Hiệt Tú Nhật Trung cách trạm tàu điện ngầm một khoảng, dọc đường có đủ loại cửa hàng, hình dáng kiến trúc khác nhau.
Hai người cứ đi như vậy, vừa xem kỹ khung cảnh xung quanh.
" Cũng chỉ hơn một năm, xung quanh đây thay đổi thật lớn.
" Tống Thư Giai đưa mắt nhìn một vòng cảm khái nói.
" Đúng vậy, những khách sạn này, đủ loại tiệm cơm, trước đây cũng chưa từng thấy.
"
Tần An Nhiên để ý thấy nơi bọn họ đang đi qua bây giờ có ba khách sạn mới.
" Ừ, vùng này ngày càng thịnh vượng, nhiều tiệm nhỏ mà tớ từng ăn lúc cấp 3 đã không còn.
" Tống Thư Giai chỉ vào một trong những khách sạn mới, giọng hơi thương cảm " Trước kia nơi này là nhà hàng có lẩu xào cay ngon lắm, bây giờ trở thành khách sạn.
"
Tần An Nhiên ngẩng đầu nhìn một chút, ánh mắt lưu luyến trên bảng hiệu của khách sạn, cũng hơi buồn : " Tớ biết nhà này.
Lúc cấp 3 căn bản tớ không ăn ở bên ngoài, có một lần duy nhất chính là Hứa Giác đưa tớ đi ra ăn cái này.
"
Tống Thư Giai nghe lời này, vẻ mặt hơi cứng lại, đột nhiên hỏi : " Hứa Giác ? Bây giờ cậu và Hứa Giác ở bên nhau đúng không ? "
" Ừ.
"
" ...!Cậu ấy đối với cậu như nào ? "
" Anh ấy ...!đối với tớ rất tốt.
" Nói tới đề tài này Tần An Nhiên hơi ngượng ngùng " Anh ấy rất biết chăm sóc người.
"
Tống Thư Giai cười một chút.
" Làm sao ? "
" Không có gì, chẳng qua là tớ không tưởng tượng ra lúc Hứa Giác chăm sóc người trông như nào.
" Tống Thư Giai nhìn cô, lại khẽ nói một câu " Nhưng mà, cậu hạnh phúc thì tốt.
"
Tần An Nhiên không trả lời, hơi cúi đầu xuống, khóe miệng không khỏi cong lên một chút.
Cô thực sự rất hạnh phúc.
" Nhắc tới Hứa Giác vui vẻ như vậy ? " Tống Thư Giai thấy dáng vẻ của cô, trêu đùa một câu.
" Hả ? Không có ...!" Tâm tư nhỏ bé của Tần An Nhiên bị phát hiện, hơi xấu hổ quay đầu đi.
Tống Thư Giai không nói gì nữa.
Qua mấy ngày, tới gần ngày tựu trường, Tần An Nhiên cũng đã trở lại trường.
Ở trên tàu hỏa, cô đã gửi tin nhắn cho Hứa Giác : 【 Anh đang làm gì vậy ? 12h trưa em ở trường, chúng ta cùng đi ăn cơm đi ? 】
Hứa Giác đúng như lời anh nói, vừa qua giao thừa chưa đưa mấy ngày, đã phải trở lại trường thật sớm.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng cô còn hơi nhớ anh.
Hứa Giác phản hồi rất nhanh : 【 Buổi trưa hôm nay có thể không được, anh đang tham gia đi bộ đường dài, buổi tối đi.
】
Đi bộ đường dài ? Tần An Nhiên nhớ tới lúc trước nghe Đỗ Thi Vũ quấn lấy Cố Quân thuyết phục tập thể câu lạc bộ thể thao tham gia đi bộ đường dài.
Nói như vậy, cô ấy đã thành công ?
Cô nhíu mày một cái, vội dò hỏi : 【 Là hoạt động tập thể của câu lạc bộ thể thao sao ? 】
Hứa Giác trả lời rất đơn giản : 【 Ừ.
】
Khóe miệng Tần An Nhiên kéo xuống, vừa nghĩ tới Hứa Giác và Đỗ Thi Vũ cùng tham gia hoạt động, trong lòng cô liền không thoải mái.
Hứa Giác yêu thích dáng vẻ của cô ấy như vậy, nhỡ để cô ấy lợi dụng đến gần thì sao chứ ?
Nhưng cô cũng không nói gì.
Anh có mối quan hệ xã hội của mình, mình cũng không thể tùy hứng như vậy, khiến anh từ chối hoạt động tập thể đi.
Cô khóa màn hình, tựa lưng vào ghế ngồi nghỉ một chút.
Cũng không lâu lắm, di động leng keng một tiếng.
Cô mở ra nhìn một cái, □□ hòm thư nhận được một tin nhắn, không có chủ đề.
Đây là cái gì ?
Cô tùy ý mở hòm thư ra, bên trong chỉ có một lời : Bạn gái cậu và người khác đi thuê phòng cậu biết không ?
Sau đó phía dưới kèm theo một tấm hình, là hình cô và Tống Thư Giai đi chung với nhau.
Sau lưng là một cửa khách sạn, hai người giống như nhìn thẳng về phía khách sạn, đang thân mật nói gì đó.
Nhìn từ góc độ chụp, giống như hai người vừa lúc đi ra từ khách sạn vậy.
Tần An Nhiên ngồi thẳng người, lại nhìn kỹ tấm hình thêm lần một nữa.
Đây không phải là ngày đó trên đường ra khỏi Hiệt Tú Nhất Trung sao ? !
Cô thấy một hàng chữ kia, cảm thấy đúng là không thể tin nổi.
Ai đang làm trò đùa quái đản vậy ?
Nhưng bỗng nhiên, cô chú ý tới phần hộp thư, tin nhắn này chủ yếu không phải gửi cho cô, cái đưa cô là bản sao chép, còn người nhận thật là ----- Hứa Giác ?
Cô cau mày sâu, lúc này mới bắt đầu hơi lo lắng.
Nhưng ngay sau đó suy nghĩ một chút, thủ đoạn này cũng quá ngớ ngẩn rồi.
Gọi cái này là gì, bức ảnh này còn không được tính là chứng cứ đúng chứ ?
Cô gửi tin nhắn cho Hứa Giác : 【 Anh nhận được tin nhắn không ? Ai nhàm chán đùa dài như vậy chứ.
】
Cô cho rằng Hứa Giác sẽ trêu chọc cùng, nhưng đợi một lúc Hứa Giác vẫn chưa trả lời lại.
Cô lại gửi một tin : 【Không thể nào, anh sẽ không nghĩ là thật chứ ? 】
Vẫn không có trả lời.
Cô gọi điện thoại, đối phương lại tắt máy.
Lúc này, cô mới cảm thấy hoảng hốt.
Mặc dù cô cho rằng dựa vào chỉ số thông minh của Hứa Giác anh sẽ không bị trò lừa bịp ngớ ngẩn này lừa gạt, nhưng mà, anh người này vốn rất thích ghen.
Ngộ nhỡ ....
Cô không nghĩ tiếp nữa, quyết định tới trường học tự mình đi tìm anh.
Đến ký túc xá để hành lý xuống, cô liền chạy thẳng tới sân bóng rổ, vừa đi vào thì gặp được Lương Tri Viễn.
Anh ta không tham gia đi bộ đường dài, thấy cô chủ động lên tiếng chào : " Này, chị dâu.
Đến tìm anh Giác sao ? Cậu ấy hôm nay không tới, tham gia đi bộ đường dài rồi.
"
Cô vội vàng hỏi : " Đúng, tôi biết, cho nên tôi tới muốn hỏi tuyến đường họ đi bộ đường dài.
"
" À, chính là xuất phát từ trường, sau đó đi dọc theo Cửu Khúc Sạn Đạo *, sau đó leo lên đỉnh núi Trọng Lăng, xuống đến công viên Hoa Khê.
" Lương Tri Viễn nhìn dáng vẻ vội vàng của Tần An Nhiên, dường như muốn đi tìm Hứa Giác, nói ra đề xuất " Cậu có thể đi thẳng tới công viên chờ cậu ấy.
Sáng sớm bọn họ lên đường, bây giờ ước chừng cũng xuống núi.
"
* Dưới chiếu nghỉ là con đường bên vách núi gọi là "Lăng Vân Sạn Đạo" có 9 khúc ngoặt (nên còn được gọi là "Cửu Khúc Sạn Đạo").
Còn đường này dài khoảng 45m xuống đến chân Phật, quãng đường này giúp khách tham quan ngắm nhìn tượng Phật kỹ hơn ( theo https://.kynghidongduong.vn/blog/kham-pha-lac-son-dai-phat-tuong-thieng-cao-nhat-the-gioi.html )
" Ừ, tốt, cảm ơn.
" Tần An Nhiên vội vàng chạy về phía bên ngoài quán.
Cô nghe theo lời Lương Tri Viễn, bắt xe ngay đi tới công viên Hoa Khê, sau đó đợi ở lối vào nối giữa công viên và đỉnh Trọng Lăng.
Qua khoảng nửa giờ, cuối cùng thấy dáng người Hứa Giác.
Anh và nhóm người trong câu lạc bộ thể thao vừa từ trên núi xuống.
Bọn họ đã không gặp nửa tháng.
Tần An Nhiên nhìn, dường như anh vừa mới cắt tóc, tóc đen ngắn đi nhiều, cũng không còn dựng lộn xộn trên trán, hợp với đồ thể thao trên người, hiện lên sự sạch sẽ gọn gàng lại mát mẻ tươi sáng.
Mặc dù vừa mới xuống, nhìn dáng vẻ dường như cũng không quá mệt mỏi.
Anh đang nói chuyện với một nam sinh bên cạnh, cười nói gì đó, nhìn ra tâm trạng không tệ.
Tần An Nhiên vội vàng chạy tới, đứng ở trước mặt anh gọi một tiếng : " Hứa Giác.
"
Thấy cô đột nhiên xuất hiện trước mắt, dường như Hứa Giác rất bất ngờ, lại hơi mừng rỡ ngạc nhiên : " Sao em lại tới đây ? "
" Em đến tìm anh.
Em ...!"
Tần An Nhiên vừa định giải thích chuyện tấm hình cho anh, liền bị người xung quanh cắt ngang.
" Ơ, đây không phải là bạn gái của Hứa Giác sao ? "
" Đúng rồi đó, sao theo tới nơi này ? "
" Kỳ nghỉ mới xa được bao lâu mà dính như vậy.
"
Một trận cười vang ở bên cạnh.
Tần An Nhiên không biết làm gì, chào hỏi bọn họ trước.
Hứa Giác quay đầu chào hỏi, sau đó nắm lấy cổ tay cô, dẫn cô đi xa nhóm người, đi về nơi ít người ở bên cạnh.
Sức của anh khá lớn, bước chân cũng khá vội vàng, kéo cổ tay cô hơi đau.
Tần An Nhiên rất lo lắng, dường như Hứa Giác không quá vui vẻ, là muốn chất vấn chuyện cô và Tống Thư Giai sao ? Sớm biết thì lúc đó đã không đùa anh.
Hứa Giác dừng lại ở một góc tường.
Nơi này cây cối xanh ngát, nhiều lá xanh, bên chân là một dòng suối nhỏ chảy từ ngoài tường vào, ồ ồ im ắng mà chảy.
Đang lúc đầu xuân, cành hoa tường vi trên bức tường loang lổ cũ uốn lượn bốn phía.
Trên cây mây và giây leo non xanh được tô vẽ bởi nụ hoa đỏ đầy phấn, trong đó có một hai bông đã nở, gió chuyển bóng lay, thổi rơi ít cánh hoa, hương thơm tan biến trong gió.
Tần An Nhiên mới vừa đứng vững, liền vội vàng ngẩng đầu hỏi : " Hứa Giác, có phải anh không vui hay không ? "
" Cái gì ? "
" Bởi vì chuyện tấm hình, có phải anh hiểu lầm không ? " Tần An Nhiên cuống quít giải thích, lo lắng quan sát vẻ mặt của anh " Nhưng không phải như vậy, chúng em không hề vào, chỉ là đi ngang qua mà thôi ...!"
Ánh mắt Hứa Giác di chuyển trên khuôn mặt cô, dường như không hiểu một giây, ngay sau đó lại trở lại bình thường.
Tần An Nhiên vẫn đang không ngừng giải thích : " Ngày đó em không nên đùa giỡn anh, cũng không biết ai đùa dai đúng lúc này, cho nên anh có tin không ? "
Đôi mắt đen sáng của Hứa Giác dường như bị lông mi che lại, giọng trầm thấp từ từ mở miệng, hình như không vui : " Ừ, cả buổi sáng anh không vui thật.
"
" Ồ ...!" Quả nhiên, anh cố ý không nhận không điện thoại không trả lời tin nhắn.
Hứa Giác bước một bước nhỏ về phía trước, hai cánh tay quấn lấy vòng eo cô, cúi đầu, giọng nói dường như mang theo sự đe dọa : " Em muốn bù đắp cho anh như nào ? "
" Bù đắp ? "
Còn không chờ Tần An Nhiên kịp phản ứng, Hứa Giác đã cúi người hôn xuống.
Tần An Nhiên bị bất ngờ không kịp đề phòng bởi nụ hôn đột ngột này, nhưng nghĩ tới anh không hề vui vẻ, cô lại không đẩy anh ra.
Chỉ có thể rúc lại trong lồng ngực của anh, ngửa đầu bị động đón nhận.
Sức anh dùng cho động tác này lớn hơn rất nhiều so với lần trước, một chút lại một chút cọ mạnh cánh môi của cô, giống như cắn nhẹ, lại giống như trêu chọc.
Một lát sau, tay Hứa Giác quấn chặt trên eo cô, dành một tay khác xoa khuôn mặt cô, nhẹ nhàng đi xuống nhéo cằm của cô một chút.
Giọng nói anh trong mạnh mẽ, còn mang theo hơi thở nóng rực rõ ràng :
" Mở miệng.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...