" .................."
Tần An Nhiên cũng không biết là cậu trêu cô hay là nghiêm túc.
Sau một lúc đành phải nói một câu : " Tự tôi cũng có thể kiếm tiền.
"
Nhờ vào việc làm thêm trung tâm đào tạo nên sinh hoạt phí của cô hiện tại có thể tự lo, nếu thuận lợi còn có thể tích góp dành đóng một phần học phí kỳ sau.
Hứa Giác mím môi, cúi đầu ăn cơm, không nói gì.
Ba ngày hội nghị rất nhanh đã kết thúc.
Chập tối ngày cuối, Tần An Nhiên tiễn khách quý đến sân bay.
Sau khi đi cùng làm thủ tục đăng ký, đi ra phát hiện người lái xe đã đi rồi, bởi vì chỉ đặt chiếc xe này trong khoảng thời gian ngắn.
Cô bỗng nhiên mới ý thức được, vậy mà không có lưu phương thức liên lạc.
Hiện tại làm sao giờ ? Sân bay xa nội thành như vậy, khẳng định không có khả năng đón xe về, chỉ có thể đi xe bus rồi đến tàu điện ngầm.
Tần An Nhiên ở ven đường nhìn xung quanh một hồi, xác nhận người lái xe đi thật rồi, lấy điện thoại ra bắt đầu tra tuyến đường.
Bỗng nhiên, một chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước mặt cô.
Tần An Nhiên lùi lại, tưởng có người xuống xe.
Cửa kính được hạ xuống, cô nhìn đến, hóa ra là Hứa Giác.
Cậu lái xe ôtô.
Tần An Nhiên ngạc nhiên, chỉ vào chiếc xe định hỏi gì đó.
" Lên xe.
" Hứa Giác trực tiếp nói.
Tần An Nhiên biết nơi này không thể dừng lâu, liền mở cửa xe nhanh bay vào chỗ phó lái.
Sau khi lên xe ngồi, nhìn thấy Hứa Giác thuần thục khởi động, hai tay đặt trên vô- lăng bình tĩnh điều khiển.
Chiếc xe rất nhanh lẫn vào giữa dòng xe cộ.
" Cậu học lái xe lúc nào vậy ? " Cô dò hỏi.
" Sau khi thi đại học xong thì liền lấy bằng lái.
" Nói xong Hứa Giác nhìn cô một cái, nhắc nhở nói " Dây an toàn."
" Ừ ừ.
" Tần An Nhiên lúc này mới nhận ra, vội vàng đeo vào, còn không quên nhìn bên trong xe một cái " Cậu mua xe ? "
" Ừ.
Làm dự án có những việc phải thường xuyên đi lại, có xe thì tiện hơn.
" Hứa Giác nói xong lại hỏi " Cậu sao ở đây ? "
" Tôi đến sân bay, kết quả đi ra phát hiện xe đi trước rồi.
" Tần An Nhiên lại hỏi " Cậu thì sao ? "
" Tôi có chuyện bàn với người phụ trách của một công ty, sau đó tiễn anh ta để phát triển quan hệ.
"
" Ồ.
"
" Cậu ăn cơm chưa ? " Hứa Giác hỏi.
" Chưa kịp ăn.
"
" Vậy cùng đi ăn đi.
"
Tần An Nhiên gật đầu.
Bỗng nhiên, điện thoại Hứa Giác kêu.
Cậu ấn nút ở trên xe, là bật loa, đầu bên kia truyền đến giọng nam.
" Giác ca, đoạt giải mà im lặng không nói sao ? "
Vẻ mặt Hứa Giác thản nhiên : " Tiền thưởng không đủ để chia ? "
" Này, tiền sao so được với anh em, chúng ta là loại quan hệ lạnh băng chỉ quan tâm đến tiền sao ? Không nói nữa, chúng tôi đang ở khách sạn lớn Kim Điển, chờ cậu tới trả tiền.
"
Tần An Nhiên : ".........."
Hứa Giác tắt điện thoại, quay đầu nói cô : " Cùng đi ? "
Tần An Nhiên nghĩ mình không quen với mấy người đó, lắc đầu : " Tôi không đi đâu, cậu cứ đưa tôi đến chỗ cửa tàu điện ngầm nào đó, sau đó tôi tự về trường là được.
"
" Cậu không phải còn chưa ăn cơm sao ? Hiện tại căng tin không còn cơm đâu.
Đi chung đi, chính là mấy người cùng phòng tôi.
"
Tần An Nhiên không có từ chối nữa.
Sau khi tới khách sạn lớn Kim Điển, Hứa Giác dừng xe, cùng Tần An Nhiên tiến vào phòng riêng.
Bên trong đã có ba nam sinh, nhìn thấy Hứa Giác đi cùng một nữ sinh, trừng mắt lớn, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên liên vây quanh lại đây.
" Đây là chị dâu ? Một nam sinh dẫn đầu đặt câu hỏi.
Thấy Hứa Giác không nói gì, Tần An Nhiên xua tay, nói : " Không phải.
"
" Chính là chị dâu.
"
Tần An Nhiên : "........."
Hứa Giác không đáp lại mấy lời này, trực tiếp giới thiệu mấy nam sinh này với cô : "Bọn họ đều là bạn cùng phòng của tôi, đều cùng lớp.
Lương Tri Viễn, Lí Tuấn Thuần, Cung Thiệu Cường.
"
Lương Tri Viễn...
Tần An Nhiên nhìn nam sinh này, bỗng nhiên nhớ tới chính là sinh viên vốn cùng cô ở một đội trong hoạt động phá băng, kết quả bị Hứa Giác đi thay.
Hóa ra là bạn cùng phòng của cậu.
Cô lễ phép cười và chào hỏi với bọn họ.
Sau đó cậu lại giới thiệu cô với bọn họ, lời ít ý nhiều : Tần An Nhiên.
"
Lời nói ngắn gọn, đơn giản.
" Ồ ~ " Nghe ba chữ vậy, ba nam sinh đều phát ra âm thanh tỉnh ngộ, trên mặt lộ ra ý cười sâu, bộ dáng hiểu được.
Bọn họ đánh giá Tần An Nhiên : dáng người nữ sinh gầy nhỏ, tóc đen , màu da trắng sáng, mắt hạnh trong sáng linh động, khi cười lên có cảm giác ôn nhu dịu dàng, xinh đẹp theo kiểu trong sáng nhẹ nhàng.
Hóa ra Hứa Giác thích kiểu người như này a !
Bọn họ không hề nói gì, đi đến bên cạnh bàn, tiếp tục cầm thực đơn gọi món ăn.
Tần An Nhiên theo phía sau, nhỏ giọng hỏi Hứa Giác : " Bọn họ biết tôi là ai không ? "
" Không phải rất rõ sao ? " Vẻ mặt Hứa Giác như thường, cũng đi tới bên cạnh bàn.
Tần An Nhiên không nói gì, cô ngồi xuống bên cạnh Hứa Giác.
Hứa Giác cầm lấy thực đơn, đưa cho cô xem muốn ăn gì, chính mình cũng cầm lấy một cái.
" Lấy một cá hầm cải chua.
" Hứa Giác tùy ý xem qua, sau đó đặt thực đơn xuống, nhàn rỗi tựa lưng vào ghế ngồi " Còn lại tùy ý mọi người.
"
" Vừa rồi chúng ta gọi món vịt nướng nổi nhất chỗ này rồi, để nó được quay.
" Lí Tuấn Thuần nói với cậu, sau đó hỏi những người khác một câu " Bây giờ gọi tôm càng cay phần ăn bình thường ? "
Người phục vụ nghe xong thì ghi lại.
" Đừng đừng, tôi dị ứng hải sản.
" Lương Tri Viễn lên tiếng từ chối.
" Vậy không gọi tôm càng cay phần bình thường.
" Hứa Giác nghe xong liền bình quay đầu lại nói với người phục vụ.
" Cảm ơn Giác..." Lương Tri Viễn chắp tay, vẻ mặt vui vẻ.
" Đổi thành phần lớn đi.
"
" ...........!"
Lí Tuấn Thuần lật thực đơn, hỏi : " Mọi người có thích ăn bò xào cay không ? "
" Không thích, tôi không thích ăn thịt bò.
" Lương Tri Viễn phản đối.
" Vậy gọi một phần.
" Hứa Giác nói.
" ...........!"
Tần An Nhiên không gọi gì, ở một bên yên lặng nghe.
Cô bỗng nhiên cảm thấy, người như Hứa Giác có phải không được chào đón ở ký túc xá ?
Qua một lúc, thấy hầu hết các món đã được gọi, tất cả mọi người đều lật đến trang đồ uống.
" Uống rượu không ? " Lí Tuấn Thuần hỏi.
" Các cậu uống đi, hôm nay tôi không uống.
" Hứa Giác nói " Tôi còn đưa người về.
"
" Vậy bạn học Tần thay Giác ca uống một chút ? "
Tần An Nhiên cắn môi, cô cảm thấy không nên từ chối, uống một chút hẳn cũng được, đang muốn nói đồng ý.
Bỗng nhiên Hứa Giác lên tiếng thay cô từ chối : " Cô ấy không uống.
"
" Haizz, Giác ca thật là nghiêm khắc.
" Lương Tri Viễn ở một bên làm bộ làm tịch, thể hiện sự oán giận vì việc ban nãy " Khó trách đến bây giờ còn không có bạn gái, đến Võ Đại Lang* còn có vợ.
"
* Võ Đại Lang được tác phẩm miêu tả là một người lùn, xấu xí, được gọi là Tam thốn đinh nhưng hiền lành tốt bụng, bán bánh bao ở chợ, là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết cổ điển Trung Quốc Thủy hử của Thi Nại Am.
- theo Ladigi.vn
Hứa Giác nhướn mày : " Còn có người giúp Võ Đại Lang uống thuốc, ghen tị sao ? "
" .....!"
Sau đó ba người còn lại không có trêu cậu, tự trao đổi xem uống gì.
Tần An Nhiên có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nghiêng đầu nói với Hứa Giác : " Kỳ thật uống một chút cũng được...!"
" Với tửu lượng kia của cậu coi như xong.
" Hứa Giác nhìn cô một cái, tay bắt đầu bỏ giấy gói trên đồ ăn ra.
" Tửu lượng của tôi làm sao vậy ? "
" Sau khi kết thúc kì thi đại học, ở trên mái nhà chưa uống được bao nhiêu thì đã nói rất nhiều.
"
" Lúc ấy tôi nói những gì ? " Tần An Nhiên một chút cũng không nhớ.
" Không có gì.
" Hứa Giác thản nhiên nói, đổi phần đồ ăn đã bóc tới trước mặt cô.
Không lâu sau thì đồ ăn được mang lên.
Phần lớn tôm hùm đất cay được đặt ở giữa bàn.
Tôm hùm đỏ trộn vớt ớt càng làm nổi bật, màu đỏ tươi ngon, nước sốt đậm đà, trên phủ hành cùng rau thơm.
" Oa, thơm quá đi ! " Lí Tuấn Thuần cảm thán một câu, quay đầu hỏi Lương Tri Viễn " Cậu không ăn thật hả ? "
" Thật ra tôi rất muốn ăn, nhưng ăn rồi các cậu phải đưa tôi tới viện.
" Lương Tri Viễn tức giận nói.
" Vậy tôi an tâm rồi.
" Lí Tuấn Thuần hài lòng đeo lấy bao tay, đưa tay cầm lấy một con.
" ..........!
Hứa Giác cũng đeo bao tay vào, quay đầu hỏi Tần An Nhiên : " Tôi bóc giúp cậu ? "
" Không cần.
" Tần An Nhiên lắc đầu, làm trò trước mặt nhiều người như vậy cô cảm thấy xấu hổ.
Hứa Giác quay đầu lại, đặt bao tay ở một bên, không nói gì.
" Bạn học Tần, về sau có thể thường xuyên tụ họp cùng chúng tôi không ? " Lương Tri Viễn bỗng nhiên nói cô, ánh mắt lộ ra vẻ gian trá.
" Hả ? Vì sao ? " Tần An Nhiên không hiểu.
" Tôi muốn nhìn bộ dạng bị từ chối của Hứa Giác.
" Lương Tri Viễn cười với vẻ mặt ngạo mạn " Ha ha ha ha, cậu ấy mà cũng có lúc bị từ chối ! Rất m* nó hài lòng ! "
" .....!"
Tần An Nhiên bất an nghiêng đầu nhìn Hứa Giác, chỉ thấy vẻ mặt cậu không chút thay đổi, đang bình tĩnh ăn cơm.
" Hai người hẳn là quen nhau lâu rồi hả ? " Cung Thiệu Đường vẫn luôn không nói chuyện đột nhiên hỏi.
" Ừ.
Từ nhỏ lớp 2.
" Tần An Nhiên đáp.
" Hứa Giác trước kia như thế nào ? Ba người vô cùng hiếu kì.
" Cậu ấy vẫn luôn rất nghịch ngợm, cũng không tuân theo những quy định.
" Tần An Nhiên nghe xong cười khẽ một chút " Có đôi khi làm người ta thấy ghét.
"
Nghe vậy, Hứa Giác vẫn đang chăm chú ăn cơm ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Lương Tri Viễn nghe xong rất hài lòng : "Bạn học Tần, không phải là tôi muốn lôi kéo làm quen* với cậu, kỳ thật hai ta có chung quan điểm.
Tâm linh tương thông, chỉ hận gặp nhau quá muộn.
"
* sử dụng lời nói hoặc quà tặng để mang lại mối quan hệ gần gũi hơn.
Để giành được mối quan hệ với một người mà bạn không biết rõ có nghĩa là phải kết thân (chủ yếu là theo nghĩa xúc phạm), và cũng phải kết thân.
Tâm linh tương thông, chỉ hận gặp nhau quá muộn.
"
" Có m* nó chuyện gì với cậu ? " Hứa Giác liếc xéo cậu ta.
" Rồi rồi rồi, tôi không xứng nói.
" Lương Tri Viễn biết điều xua tay " Chỉ có bạn học Tần có thể nói cậu.
"
Tần An Nhiên : " .....!"
Bữa ăn kết thúc trong bầu không khí ồn ào.
Sau khi kết thúc, Hứa Giác đưa Tần An Nhiên về trường học.
Bởi vì không muốn bị chú ý, Hứa Giác đậu xe cách cổng trường 200m, sau đó hai người đi bộ đến ký túc xá của Tần An Nhiên.
Buổi tối trong sân trường có không ít người, có nhiều loại âm thanh khác nhau truyền bên tai.
Đèn hai bên đường sáng lên, ánh đèn lờ mờ làm giảm bớt tiếng ồn xung quanh một chút.
Hai người cùng đi nhưng không nói chuyện, bỗng nhiên Hứa Giác lên tiếng : " Vì sao tôi khiến người khác ghét ? "
" Hả ? " Tần An Nhiên quay đầu thấy cậu nhìn chằm chằm mình, xem ra vẫn còn canh cánh trong lòng lời cô vừa nói lúc ăn.
Cô đưa mắt nhìn hai bên, có chút chột đạ, giống như mình ở trước mặt bạn cùng phòng của cậu nói xấu cậu.
Nhưng là, quả thật cô không có nói xấu cậu mà.
Cô hơi lo lắng, đắn do mở miệng : " Tôi nói chính là có đôi khi, có đôi khi cậu lại có thể làm ra một số ....!"
Cô chưa nói xong, cô nghĩ hẳn là tự Hứa Giác cũng biết điểm này.
Hay cậu vẫn nghĩ mình là học sinh tốt ?
Vì thế, cô dò hỏi : " Vậy cậu cảm thấy bộ dáng trước kia của cậu là như nào ? "
Hứa Giác hơi ngẩng đầu, dõng dạc nói : " Tôi luôn được mọi người quý.
"
" .....!"
Tần An Nhiên nhìn bộ dáng chắc chắn của cậu, bỗng nhiên cảm thấy áy náy.
Vừa lúc đến tầng dưới của ký túc xá, cô cùng Hứa Giác chào tạm biệt, liền xoay người lên lầu.
Trở lại ký túc xá, chỉ có một mình Khúc Sam Sam, cô ấy đang ăn vặt xem chương trình tạp kỹ.
Nhìn thấy Tần An Nhiên về, Khúc Sam Sam đưa miếng khoai tây về phía trước : " Ăn không ? "
" Tớ không ăn đâu, cậu ăn đi.
" Tần An Nhiên ngồi xuống ghế, nghĩ lại nói một tiếng " Sam Sam.
"
" Hử ? Sao vậy ? " Tầm mắt Khúc Sam Sam vẫn hướng vào màn hình máy tính.
" Cậu đánh giá Hứa Giác lúc học cấp 3 như nào ? "
" Vì sao đột nhiên hỏi vậy ? " Khúc Sam Sam nhìn cô một cái, lại quay đầu tiếp tục xem tiết mục.
" Không có gì, chính là...!Ờ thì...!" Tần An Nhiên nghĩ một chút, trực tiếp hỏi " Cậu có cảm thấy cậu ấy khiến người ta ghét không ? "
" À không.
Tớ cảm thấy mọi mặt của cậu ấy đều tốt.
"
" Thật vậy sao ? " Tần An Nhiên ngạc nhiên với câu trả lời này.
Chẳng lẽ thật là chính mình nói xấu cậu ? Chẳng lẽ cậu nói được mọi người quý mến là thật ?
Cô vội vàng lại hỏi : " Cậu không thấy là có nhiều lúc cậu ấy nói chuyện hay làm việc làm người khác ghét sao ? "
" Có thể là cậu ấy thích trêu chọc cậu đi, cậu ấy lại không trêu chọc tớ.
"
Đáp án này làm Tần An Nhiên nhẹ lòng đi chút, cô gật đầu : " Ừ, đúng rồi, cho nên trước khia tớ mới cảm thấy cậu ấy đáng ghét.
"
Ai ngờ, sau khi nghe nói vậy, Khúc Sam Sam ấn dừng, quay đầu với vẻ mặt phức tạp, hỏi : " Cậu chắc chắn là thấy vậy ? "
Tần An Nhiên sửng sốt : " Có ý gì ? "
" Kỳ thật lúc cấp 3 tớ vẫn luôn muốn nói là cậu rất bao dung với Hứa Giác.
Tuy rằng ngoài miệng thì nói ghét, nhưng từ trước giờ cậu vẫn luôn che chở cậu ấy.
Mặc kệ cậu ấy chọc giận cậu như nào, cậu đều rộng lượng bỏ qua.
Hai người các cậu, giống như....Tôn Ngộ Không cùng Quan Âm Bồ Tát.
" Khúc Sam Sam nói một đủ điều.
" Sao lại vậy chứ ? " Tần An Nhiên rất ngạc nhiên.
Ví dụ kì diệu này của Khúc Sam Sam suýt làmm cô sặc.
" Tớ hỏi cậu, đã có lần nào, lần mà cậu trừng phạt vì những gì cậu ấy đã làm chưa ? "Khúc Sam Sam hỏi, lại nói tiếp " Chính là ngoài miệng nói ghét bảo phạt,nhưng thực tế thì cậu không muốn làm vậy.
"
Tần An Nhiên nghĩ, dường như....!quả thật....không có.
Mỗi lần lý do của cô đều là do cậu từ nhỏ đã nghịch ngợm thích gây sự, cho nên lười so đo cùng cậu.
Là chính cô khoan hồng độ lượng, cũng không phải vì cậu.
Khúc Sam Sam lại tiếp tục nói : " Nhưng nếu là nam sinh, cậu sẽ so đo.
Nhớ lần nam sinh ở lớp bên cạnh vì muốn cậu chú ý, đem nước lau nhà vẩy vào người cậu.
Kết quả cậu lập tức đi nói với giáo viên, sau đó nam sinh kia bị phạt quét dọn toàn bộ cầu thang của giảng đường.
"
" Cái đó sao giống được ? Hứa Giác chưa bao giờ làm loại việc này.
" Tần An Nhiên buột miệng nói ra.
Sau khi nói ra mới ý thức được, cô vì sao mà bao che cho Hứa Giác chứ ?
Khúc Sam từ chối cho thêm ý kiến, ý là mọi thứ đã rõ như vậy, cô ấy còn cần nói thêm gì sao ? Cô ấy xoay người tiếp tục xem chương trình tạp kỹ.
Tần An Nhiên cũng không nói nữa, sau khi rửa mặt xong liền lên giường ngủ sớm.
Ôm chăn, nhưng thật lâu lại không ngủ được.
Cô nghĩ lại lời của Khúc Sam Sam.
Cô quả thật chưa từng nhận ra được chính mình bao dung với Hứa Giác.
Nhưng nghĩ kỹ lại, chính là khi hôm nay trên bàn ăn, tuy là ngoài miệng nói vậy, nhưng cô kỳ thật cảm thấy vui vẻ.
Cô giống như là, không thật sự cảm thấy Hứa Giác đáng ghét..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...