Câu chuyện đáng sợ của chú Miên bị cắt đứt bởi một làn sương mù dày đặc. Sương ở đây không hề giống bất cứ một nơi nào khác mà Minh Khánh từng nhìn thấy. Nó cứ quánh lại, thậm chí cảm thấy có thể cầm nắm, vo viên và ném vào người khác như lũ trẻ vẫn thường chơi ném bùn. Ngoài ra, sương mù nơi đây còn lạnh lẽo một cách kỳ quái. Hơi lạnh như xông qua da qua thịt, thấm vào tận trong máu khiến chân tay tê dại đi. Minh Khánh hơi vẩy vẩy cánh tay cho nó bớt lạnh, rồi đưa lên miệng thổi phù phù. Đột nhiên thuyền bỗng ngừng lại như va phải một cái gì đó. Chú Miên hô:”Đến nơi rồi.” Lúc này Minh Khánh mới phát hiện ra con thuyền đã đi vào bên cạnh một bãi cát thoai thoải. Chú Miên nhảy xuống kéo thuyền vào. Sư phụ thì buộc dây neo thuyền vào một cái cọc trên bãi cát. Sau đó ba người bắt đầu dỡ đồ trên thuyền lên một bờ đá cao.
Dỡ xong hết hàng, chú Miên và sư phụ bắt đầu đi sâu vào trong đảo. Hòn đảo này cũng không phải quá rộng, chỉ tầm cỡ vài chục mẫu đất. Bên trong hòn đảo là một rừng cây rậm rạp. Sương mù và tán cây khiến cho Minh Khánh không thể thấy đường mặc dù lúc này đang là giữa trưa. Chú Miên đốt một cây đuốc lên, soi rõ xung quanh. Đất trong khu rừng cảm giác mềm nhũn như đi giữa vũng lầy mặc dù hoàn toàn khô ráo. Nền đất ghồ ghề nhiều đá khiến người ta rất khó đi. Cây cối ở đây có vẻ khẳng khiu lạ thường, với vô số rễ cây xấu xí đâm ngang đâm dọc lung tung. Đặc biệt bên trong rừng cực kỳ tĩnh lặng và kín gió. Ở nơi đây tiếng thở phì phò của Minh Khánh là tiếng động to lớn duy nhất.
Chú Miêu có vẻ thạo đường, băng qua rất nhiều tảng đá hay rễ cây mọc ngang một cách dễ dàng. Cuối cùng ba người có vẻ đã tìm đến nơi cần đến. Đó là một ngôi miếu nhỏ giữa một khoảng rừng trống trải, nằm quay lưng về hướng Bắc. Minh Khánh đi vòng ra phía trước ngôi miếu. Tường ngoài của nó được đắp bằng đát, mái lợp ngói. Bên trong ngôi miếu chỉ có một cái bàn thờ. Trên đó ngoài một cái lư hương lớn bằng đất sét thì Minh Khánh chẳng thấy tượng thần phật hay cái gì khác cả. Cái lư hương cũng mốc mốc cũ cũ như bị bỏ quên từ rất lâu rồi. Minh Khánh thấy sư phụ đốt một bó hương to, khấn vái rồi chia cho chú Miên và hắn một ít. Xong rồi, sư phụ thắp hương lên lư và đi vòng quanh cắm vào gốc mấy cái cây mọc xung quanh miếu thờ. Chờ chú Miêu khấn và thắp hương xong, Minh Khánh cũng tiến lại sát để thắp hương. Hắn giật mình đánh thót khi thấy bên trong căn miếu bé nhỏ là hàng ngàn lá phù các loại dán đầy trên tường. Mặc dù tối không thấy chữ nhưng Minh Khánh dựa vào kích cỡ và kiểu giấy vẫn đoán được trong ngôi miếu có trấn hồn phù, trấn tà phù, quang minh hộ thần phù và vô số những loại phù chú chuyên đuổi tà ma khác.
Ngôi miếu này tại sao lại có nhiều phù chú đến thế? Minh Khánh tự hỏi. Lúc này sư phụ và chú Miêu đang đứng dưới gốc một cái cây to. Hai người đang nói chuyện gì mà mặt rất căng thẳng. Thấy Minh Khánh tiến lại gần, sư phụ và chú Miên đã nói xong. Ba người bắt đầu trở về trên bãi đá nấu cơm. Cơm nước xong xuôi, chú Miên và sư phụ ngồi uống nước chè còn Minh Khánh lăn quay ra ngủ. Vì cũng mệt hắn ngủ một giấc đến lúc tối mịt. Khi tỉnh giấc, Minh Khánh thấy mình đang nằm trong chiếc lán nhỏ mà chú Miên và sư phụ đã dựng xong lán tự bao giờ. Xung quanh trời tối om om. Đống lửa cháy leo lắt khiến cho Minh Khánh cảm giác vẫn lạnh. Hắn cuộn tấm chăn trấn thủ xung quanh người, vừa đẩy củi vào trong đống lửa, vừa thổi phù phù. Ngọn lửa lập tức bùng lên, tàn lửa cháy tí tách đỏ rực.
Minh Khánh trút cái chăn quanh người xuống, bắt đầu nhìn quanh xem có thấy chú Miên và sư phụ không. Sương mù vẫn dày đặc như lúc sáng mới đến. Minh Khánh bước xuống khỏi tảng đá, lò dò ra bãi cát. Bãi cát phẳng và trắng bóc. Minh Khánh lò dò đến tận bên hồ, vốc một vốc nước rửa mặt. Nước hồ lạnh ngắt, lai có một mùi vị hơi tanh tanh như mùi cá chết. Minh Khánh nhăn mũi dùng hai ống tay áo thấm hết nước trên mặt rồi trở về lán. Bỗng nhiên, hắn nghe thấy tiếng bõm bõm như có ai đang lội nước. Một cơn rợn người bắt đầu chạy dọc sống lưng Minh Khánh. Câu chuyện chú Miên kể công thêm việc đi bắt ma khiến hắn có cảm giác chẳng lành. Bàn tay hắn sờ vào túi. Nơi đó có lá bùa mà sư phụ viết sẵn chuyên dùng để bảo vệ tính mạng.
Minh Khánh quay người bước tiếp về nơi có tiếng lội lõm bõm ấy, miệng hô lên: “Sư phụ à? Chú Miên à?” Hắn cứ hô lên mấy lần mà không có ai đáp lại cả. Đã đến gần mép nước. Từng cơn sóng cuộn lên chân Minh Khánh, mang theo hơi lạnh kỳ quái như trong nhà mồ của quan lại mà hắn từng đi qua. Sương mù vẫn đặc quánh lại như muốn che đi hết những bí ẩn trên mặt hồ. Đột nhiên, một bóng trắng lao thẳng vào mặt Minh Khánh khiến hắn giật nảy.
******************* Đêm đã khuya lắm. Ông cụ Trầm bước ra bên ngoài sân để đi giải. Gió thổi mát rười rượi. Gốc hoa lài ban đêm thơm thoang thoảng làm ông cụ thấy thoải mái. Đột nhiên ông cụ nghe thấy tiếng rên ú ớ trong căn nhà mới xây ở góc vườn. Ngôi nhà này cụ xây cho đứa con trai út mới lấy vợ để vợ chồng nó ở riêng. Thương con, ông cụ cũng cố lo cho ngôi nhà tường gạch mái ngói như nhà của mọi người khác trong làng. Nhưng đứa con út vừa cưới xong thì vợ thằng con trai cả sinh cháu, hàng quán không ai trông nom. Sợ mất khách, vợ chồng đứa con trai cả đành nhờ vợ chồng em vào trong thành giúp đỡ. Thế là ngôi nhà mới vẫn chưa có ai ở. Hôm nay có người khách lạ vào hỏi nhà trọ. ông bà phân vân một lúc rồi cũng đồng ý.
Người khách là một chàng thanh niên trẻ tuổi, thậm chí có khi còn ít tuổi hơn đứa con út nhà ông. Lúc vào nhà, ông cụ Trầm mới nhận ra người thanh niên đang bị ốm. Khuôn mặt đổ hồng hồng, hơi thở nỏng bỏng, đôi môi khô nứt nẻ. Thấy thương chàng trai,nghĩ cũng như con cháu mình cả, khi chàng trai nhờ nấu cháo và xin nước uống, ông cụ đồng ý ngay. Trong bát cháo tía tô ông cụ còn đập vào cả quả trứng gà mới đẻ và ít hành tăm xin được bên hàng xóm. Ngoài ra ông cụ cho nước đun sôi để nguội vào trong cái ống nứa mà ông cụ hay dùng để mang ra đồng rồi treo trên tường nhà, phong khi đêm hôm người bệnh khát nước. Lúc ông cụ treo nước xong thì người thanh niên đã mê man.
Ông cụ sờ trán, sờ mũi người thanh niên thì thấy hơi thở tuy nóng, nhưng vẫn đều đặn, yêm tâm về nhà ăn cơm. Bây giờ nghe tiếng rên của người thanh niên, ông cụ tự nhiên lại thấy lo. Thế là cụ Trầm lấy cái khăn nhúng nước giếng đi vào đắp lên đầu người thanh niên cho giảm sốt. Lúc này cơn buồn ngủ cũng vừa trôi đi đâu mất. Ông cụ Trầm vớ lấy cái ống điếu, định ra thềm rít một bi thì nghe thấy có tiếng thét rất to ở trong làng. Sau đó chó bắt đầu sủa râm ran. Rồi tiếng hò hét kêu khóc bắt đầu ầm ĩ khắp đầu đường cuối xóm. Cụ Trầm treo tạm cái ống điều lên tường, bắt đầu đi ra cổng. Lúc này hàng xóm trong làng cũng bắt đầu đổ ra.
Thì ra đứa con trai bị bệnh của bà Cung lại gây chuyện. Nữa đêm, nó đá tung chăn trong nhà rồi trèo lên ngọn cây cao đầu làng. Cả nhà bà Cung ra dỗ nó xuống mà không được. Ông cụ Trầm chép miệng. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Nhà ông mặc dù thằng con trai lớn chả coi bố mẹ ra gì, nhưng ít ra nó còn bình thường, biết làm ăn, lấy vợ sinh con, thỉnh thoảng còn đem tiền về. Chứ nó cũng như thằng con bà Cung thì chắc ông chết.
Thằng con bà Cung tên là Huỳnh, tuổi cũng bằng con trai đầu của ông cụ Trầm. Ngày xưa hai đứa thân nhau lắm. Nhưng rồi đùng một cái, thằng bé Huỳnh đổ bệnh, rồi trở nên ngớ ngẩn. Từ đó, thằng con trai lớn của ông cụ cũng xa lánh bạn dần. Mỗi lần thấy thằng bé Huỳnh đến là con trai ông liền đóng cửa cài then. Từ đấy ông cũng ít gặp thằng Huỳnh hơn. Nghe đồn vì gia đình bà Cung nghi thằng bé Huỳnh bị ma ám, bà Cung đã năm lần bảy lượt mời thầy trừ tà các nơi về làm phép cho cọ. Thế nhưng không hiểu do con ma quá mạnh hay thầy trừ tà không linh, bệnh tình của thằng bé càng ngày càng nặng. Dần dần, gia đình bà Cung cũng chấp nhận số phận. Đứa con lớn lên bị bố mẹ nuôi ở nhà, không cho đi đâu. Thế nhưng thi thoảng nó cũng làm cho ông bà Cung sợ hết hồn bởi những trò nghịch dại.
Ông cụ Trầm đứng sau lưng mấy nhà thân với nhà bà Cung. “Ôi trời ơi” Lúc này ông mới phát hiện ra thằng Huỳnh đang leo trên một ngọn tre cao chót vót. Cái thân tre không chịu được sức nặng của người lớn đang oằn ra, không biết lúc nào sẽ gãy và ném thằng Huỳnh xuống đất như một quả mít rụng. Thậm chí ông cũng chả biết thằng Huỳnh leo trèo thế nào mà lên được đến ngọn tre cao như thế. Đêm càng lúc càng về khuya. Bà Cung đã hô khản cả giọng nhưng thằng Huỳnh vẫn ngồi vắt vẻo trên ngọn cây, Chồng bà và mấy người hàng xóng đã đi lấy tấm lưới để căng đề phòng con trai rơi xuống. Mấy người hàng xóm cũng đã về hết , chỉ còn ông cụ Trầm đứng lặng im như một khúc gỗ. Cụ sợ quá. Dưới gốc tre mà thằng cu Huỳnh đang đứng có cái bóng trắng đứng đó tự bao giờ. Nó nheo mắt với cụ. Đôi mắt của nó như có phép thôi miên khiến chân cụ cứng như chì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...