Vùng Đất Vô Hình


Minh Khánh bước đi dưới phố. Hắn ngó qua những ngôi nhà với dáng vẻ kỳ quái, những tấm biển bên ngoài với đủ các loại hình thù, kiểu dáng và màu sắc. Người đàn ông tự xưng là Văn Quýnh giới thiệu: “Khu phố này hầu hết là những người buôn bán lâu năm. Bọn họ có nguồn hàng từ những kẻ thám hiểm trong đầm hoặc là từ các nơi chuyên chở đến.”
Minh Khánh hỏi: “Bọn họ bán cái gì?”
-“Đủ các loại mặt hàng. Từ các loại thuốc quý, đến bùa chú, vũ khí, các loại bảo vật…” Ông ta nháy mắt với Minh Khánh. “Cậu cũng đến đây để mua bán phải không?”
-“Tôi muốn đổi một ít tà vật lấy một số thứ cần thiết.” Minh Khánh ngượng ngùng nói. “Trên người tôi không có nhiều bạc cho lắm.”
Văn Quýnh cười phá lên.
“Cậu đùa với tôi sao? Trên người có một đống tà vật mà lại nói không có bạc? Cậu biết giá một cái tà vật thông thường nhất là bao nhiêu không? Một vạn lượng đấy. Thậm chí còn không có người bán. Từ đầu năm đến giờ tự nhiên số lượng ma quỷ tăng lên rất nhiều. Tà vật cung không đủ cầu, cứ tăng giá vùn vụt.”
Minh Khánh cũng ngạc nhiên. “Làm sao ông biết tôi có rất nhiều tà vật?”

Đôi mắt của Văn Quýnh hiện lên ý cười. “Tôi đoán. Hiện giờ ma quỷ rất nhiều. Với thực lực của cậu, chả lẽ không thể bắt quỷ để kiếm tà vật hay sao?”
Rồi ông ta vỗ vai Minh Khánh. “Đi thôi, để tôi đãi cậu một bữa. Cậu mới đến lần đầu chắc chả biết chỗ nào ăn ngon đâu nhỉ?”
Minh Khánh nhìn theo dáng đi của ông ta. Cái tấm lưng bệ vệ ấy bỗng gợi cho cậu một cảm giác thâm sâu khó tả. Hai người dừng ở một quán cơm bé nhỏ ven đường. Ông chủ quán lúc này đang bận túi bụi nhưng thấy Văn Quýnh vẫn ngửng đầu vồn vã chào: “Úi trời hôm nay rồng đến nhà tôm.”
Văn Quýnh cười mắng: “Tuần nào chả đến nhà lão ăn mà rồng với chả tôm. Còn bàn không?”
Ông chủ quán cười: “Còn mỗi một cái. Ông may mắn lắm đấy.”
Nói rồi dẫn hai người vào trong một chiếc bàn gỗ trong góc tối om. Ông chủ quán hỏi: “Lâu lắm mới thấy ông dẫn người đến ăn cùng nhỉ? Cậu này là…?” Minh Khánh vội đứng lên. “Minh Khánh của phái Phổ Linh. Đây là lần đầu tôi đến đây.” Ông chủ quán liền ấn vai cậu xuống. “Không cần đứng lên. Hoan nghênh cậu đến đầm Nhất Dạ.” Rồi hỏi cậu: “Cậu thích ăn món gì?”
Minh Khánh đáp:”Tôi rất dễ tính. Món gì cũng được cả.”
Ông chủ quán cười. “Thế sao được. Cậu đã đến đây thì tôi phải để cậu ăn một bữa mà nhớ mãi nơi này mới được. Thôi được rồi, tôi sẽ mời cậu ăn những món đặc trưng nhất của vùng này. Xem nào, cá mòi rán, chim nướng muối ớt, bánh cuốn, tương bần, còn gì nữa nhỉ? À cậu uống rượu không?”
Minh Khánh từ chối. Ông chủ quán xắn tay áo đi vào bếp. “Hai người chờ tôi một tí.”
Văn Quýnh giới thiệu với Minh Khánh: “Nhìn lão có vẻ thường thường thế thôi chứ đã từng nấu ăn cho cả mấy môn phái lớn đấy. Ở cả phố này ai cũng biết tiếng lão cả.”
-“Sao ông ấy không tiếp tục nấu cho các môn phái. Tôi nghĩ tiền họ trả chắc còn bằng mấy lần mở quán ấy chứ.”
-“Hà. Ai biết được. Nghe lão bảo lão thích nấu nướng tự do. Nấu cho nhiều người thì khó mà làm công phu lắm.” Văn Quýnh nhấp một ngụm rượu trong cái hồ lô mà ông ta đeo theo người. Cái hồ lô trơn bóng rất đẹp làm Minh Khánh lúc đầu còn tưởng là bảo bối.
Chỉ một lát sau ông chủ quán đã bê lên một đĩa cá rán và một đĩa chim nướng. Ông chủ quán báo: “Cá và chim vừa mới bắt hôm qua, cậu nếm thử xem tay nghề chế biến của tôi thế nào?” Minh Khánh cầm một miếng thịt chim trên tay. Miếng đùi vàng sẫm, mỡ dính đầy ngón tay hắn. Mùi thịt béo hòa cùng mùi thơm của sả ớt khiến hắn chảy nước dãi. Hắn nhúng miếng thịt vào bát nước chấm, sau đó đưa lên miệng. “Trời ạ sao mà ngon thế?”
Da chim giòn rộm, thịt chim béo, ăn ngọt và mềm. Từng miếng thịt hơi xém cạnh, lại ngấm đều gia vị chua cay mặn, ăn vào sướng từ đầu đến chân, khiến hắn xuýt xoa không thôi. Ông chủ quán cười: “Thế nào? Ngon chứ?”

Minh Khánh nhồm ngoàm trả lời: “Quá ngon.”
Ông chủ quán vui vẻ cười lên ha hả, gắp cho hắn một con cá rán. “Ăn thử cá đi kẻo lão tham ăn kia ăn hết bây giờ. Tôi đi chuẩn bị những món khác.”
Minh Khánh cầm con cá trên tay, hít hà. Cá sao mà thơm thế. Văn Quýnh lại chén xong một con cá, vừa hớp một hớp rượu, vừa giới thiệu. “Rất thơm đúng không? Đừng nhìn món cá rán này dễ làm, nhưng làm cho ngon thì rất khó. ” Ông ta lại hớp một ngụm rượu.
“Để tôi nói cho cậu, có lần thấy ông ta làm lâu quá, tôi lẻn vào nhìn trộm. Cậu biết ông ta chế biến thế nào không?”
“Ông ta không mổ dọc bụng như các loại cá khác, sau khi đánh sạch vảy cá chỉ cần cắt ngang một lát vừa tầm ở phía dưới mang rồi moi mật, ruột ra, dùng tay móc mang cá, và tiện dao khía những đường nhỏ quanh sườn cá. Rồi ông ta cho cá vào ướp, tôi cũng chẳng rõ với gia vị gì. Sau ông ta xâu cá lên nướng trên than. Sau khi cá dậy mùi thơm, ông ta cho ngay vào chảo mỡ lợn nóng rán nổi trên mỡ. ”
Minh Khánh gỡ một bụi trứng vàng ruộm trong bụng cá cho vào miệng. Rồi gã gỡ từng miếng thịt cá trắng cho đến khi chỉ còn xương. Mùi cá thơm ngọt, hương vị của gừng tỏi trong nước chấm khiến hắn mê say. Đang chén một cách hăng hái thì Minh Khánh thấy có thứ gì đó nằng nặng nhảy lên đùi mình. Hắn nhìn xuống.
Bà Mun đã tỉnh ngủ từ bao giờ, đang tròn mắt nhìn con cá trên tay hắn. Hai hàng ria của bà rung rinh, nước dãi trong miệng chảy ra trông khá buồn cười. Nhìn vào cái đĩa trống không, Minh Khánh hơi do dự. Hắn hỏi bà Mun: “Chia đôi nhé?” Bà liền lắc đầu.
Minh Khánh lại thương lượng: “Vậy thì chia ba, bà hai phần có được không?”
Bà lại lắc đầu, nước dãi chảy ra càng nhiều. Minh Khánh chưa kịp mặc cả tiếp thì ‘Méo’, con cá đã bay vào miệng bà rồi. Hắn bất đắc dĩ vỗ vỗ cái bụng béo của bà Mun: “Được rồi, bà xuống đi. Rơi cả vào quần áo của tôi bây giờ.” Bà Mun vẫn nằm nguyên trên đùi hắn.
Văn Quýnh nhìn chằm chằm vào bà Mun hỏi: ”Một con linh miêu thành tinh?”

Minh Khánh gật đầu.
-“Nó có thể hồi sinh xác chết không?” Văn Quýnh tò mò hỏi.
-“Ông cũng tin mấy chuyện như thế sao?” Minh Khánh phì cười.
-“Tại sao không? Bản thân người tu đạo đã là một thứ gì đó nằm ngoài sự giải thích rồi. Linh miêu nếu hồi sinh xác chết cũng chẳng có gì lạ cả. ”
-“Ông nói cũng đúng.” Minh Khánh ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
-“Thôi ăn uống no say rồi, để tôi dẫn cậu đi đến chỗ làm ăn.” Ông ta lảo đảo đứng lên trả tiền rồi xiêu xiêu vẹo vẹo dẫn Minh Khánh đi đến cuối con phố. Ở đó có một tòa nhà bốn lầu rất to.
-“Đây là khu chợ cho những người ở xa đến, không muốn mua cửa hàng. Vào trong đấy cậu chỉ cần tìm người phụ trách đóng tiền là có ngay một gian.”
Thế rồi ông ta tiếp tục xiêu xiêu vẹo vẹo bước đi, miệng còn hừ một câu ca gì khá lạ mà Minh Khánh chưa từng nghe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui