Chữ viết trong thư rất xấu, các đường nét run rẩy, tựa như nét chữ của người mắc bệnh Parkinson.
Tài thắc mắc:
- Sao tôi chẳng thấy nét chữ này giống chữ của em tôi gì cả?
Adonis liếc nhìn hắn qua chiếc gương trước mặt.
- Năm năm nay nó không viết chữ rồi. Run là điều tất nhiên. Nhưng đúng là nó viết đấy.
Tài im lặng.
Nội dung trong thư rất có thể là do Trung viết. Hắn cố gắng tin vào điều đó.
Bốn chiếc xe ô tô phía sau tiếp tục bấm còi dữ dội. Adonis cau mày, tỏ thái độ khó chịu:
- Tưởng ai, hóa ra là các đội trưởng Hiệp Sĩ. Đúng là chỉ có bọn này mới có xe ô tô riêng ở Vùng đất Tự Do.
- Sao ông biết?
- Chúng nó rút súng ra kìa.
Adonis hãm tốc độ chiếc xe cho nó chạy chậm lại. Tài ngoái lại nhìn, nhận ra cả bốn người lái bốn chiếc xe đằng sau đều mặt đồng phục đỏ của Hiệp Sĩ. Chúng đang nã đạn chì thiên liên tục, miệng hò hét như những thằng say rượu mất trí.
- Lũ chó đẻ cậy quyền cậy thế không coi ai ra gì.
Adonis vừa nói vừa lục túi áo.
Tài ngạc nhiên:
- Tìm giấy tờ à?
- Tìm sỏi.
- Ông định giết các đội trưởng Hiệp Sĩ? Ông điên rồi sao?
- Ta còn định giết cả Tư Lệnh đây. Bọn Hiệp Sĩ cấp thấp ta coi như kiến thôi. Không thấy sỏi, lúc nãy dùng hết rồi. Này, tìm hộ trong xe có vật gì dùng để giết người được không?
- Vật dùng để giết người, cụ thể là cái gì?
- Cái gì cũng được. Vào tay ta, cái gì cũng làm vũ khí được.
- Chẳng lẽ thường ngày ông không đặt sẵn thứ gì đó?
- Tính ta sạch sẽ, không thích có đồ thừa trên xe.
Tài móc túi của mình, lấy ra hai đồng tiền xu.
- Có mỗi hai đồng xu thôi.
Adonis nói với vẻ giễu cợt:
- Thủ lĩnh Con Lợn Nái Sề mà nghèo vậy sao?
- Chuyện thường mà. Tôi có bao giờ cần phải trả tiền mua gì. Toàn đàn em mua hộ.
- Cũng phải. Đưa đồng xu đây.
Tài đưa hai đồng tiền xu cho Adonis. Gã phanh gấp chiếc xe, để nó tụt lại ngang hàng với hai chiếc xe của các Hiệp Sĩ.
Một gã đội trưởng Hiệp Sĩ vươn cổ khỏi xe, gầm thét:
- Đ M mày là thằng nào?
Adonis nhoẻn cười:
- Tôi tên là Adonis.
- Tao không biết Adonis là thằng mả mẹ nào. Mày có biết bố mày là ai không? Thấy cái áo tao mặc không? Thấy các Hiệp Sĩ mà vẫn đạp lún ga à? Mau xuống xe quỳ lạy không tao bắn bỏ bây giờ.
- Đừng nóng, anh bạn. Đường rộng thế này cơ mà, cần gì phải tranh giành.
- Tao thích cái xe của mày. Mày muốn giữ xe hay giữ mạng, chọn đi.
Lời đe dọa giết người cướp của thật là trắng trợn.
Adonis nhẹ nhàng đáp lại:
- Để tôi nghĩ chút đã nhé.
Adonis thu hai tay khỏi vô lăng, giơ lên ngang vai, đoạn quay sang nói với Tài:
- Cúi đầu xuống kẻo tên bay đạn lạc.
Tài vội hạ thấp đầu, nhưng mắt vẫn hướng lên trên. Hắn nhìn thấy Adonis dùng hai tay bắn hai đồng xu theo hai hướng trái phải, hai đồng xu xuyên qua đầu của hai Đội trưởng Hiệp Sĩ, tiếp tục xuyên thủng cửa kính bên kia của hai chiếc xe, vòng ngược lên bầu trời, vẽ thành một đường cong như quỹ đạo của chiếc bumerang rồi quay ngược trở lại bàn tay của gã. Cả hai đồng xu đều dính máu.
Cảnh tượng ấy như ma thuật.
Còn chưa kịp thốt lên lời khâm phục, Adonis đã đạp phanh thêm lần nữa để chiếc xe quay ngang, hai đồng xu lại bắn đi. Hai gã đội trưởng còn lại đồng loạt hự lên một tiếng, hai chiếc xe xoay tít. Chúng va vào nhau ở tốc độ rất cao, một chiếc lật úp, chiếc còn lại đâm vào vệ đường.
Adonis mở cửa xe bước xuống, thái độ cực kỳ thản nhiên.
- Thằng lật úp chết rồi.
- Sao ông biết?
- Đồng xu xuyên đầu chả chết. Thằng kia vẫn sống. Ta đã cố tình bắn xuyên vai phải để nó vẫn được sống.
Nghe câu nói ấy sao mà đơn giản, nhưng trên thực tế lại không đơn giản chút nào. Adonis không chỉ hai tay bắn hai đồng xu mang theo uy lực của hai viên đạn, gã còn nhắm chính xác vào từng vị trí trên cơ thể của đối phương, hơn nữa những tên này còn đang lái hai chiếc xe cũng đang di chuyển với tốc độ rất cao. Kỹ năng ấy thật đáng sợ.
Adonis lững thững bước về phía chiếc xe đâm vào vệ đường. Tài theo sát phía sau.
Gã cúi xuống, nhìn tay Đội trưởng Hiệp Sĩ đang thở dốc.
- Trước khi chúng mày huy động nhân sự truy tìm tao, hãy báo cáo với Tư Lệnh về tên của tao, Adonis, xem gã sẽ nói gì.
Sau câu ấy, Adonis vỗ nhẹ vào má của viên đội trưởng.
Tài lập tức hiểu dụng ý của Adonis.
Nếu Adonis giết cả bốn tên Đội trưởng Hiệp Sĩ, nhất định Liên Minh sẽ lật tung cả Vùng đất Tự Do lên để truy tìm hung thủ. Cho dù Adonis chẳng ngại gì thì vẫn sẽ ảnh hưởng đến Hiệp Hội là đối tác làm ăn của gã, và có lẽ Hiệp Hội sẽ gửi thư phàn nàn.
Hiệp Hội không làm ăn được thì tiền đâu phục vụ cho lối sống xa hoa của Adonis?
Vậy nên gã cố tình để lại một người sống sót, cố tình nêu tên của mình để Liên Minh biết khó mà lui bước.
Sự tự tin và lòng kiêu hãnh của Adonis cao như bầu trời, cho dù đối đầu với toàn bộ Liên Minh cũng không vì thế mà run sợ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...