Vùng Đất Tự Do

Nhà riêng của Darius có ba mươi người canh giữ, lúc này cả ba mươi người đều đã chết hết.

Jackson Jay dẫn theo đoàn quân hai trăm người vượt qua dãy Whitney, nhân lúc đối phương lơ là mà tiến hành cuộc tập kích. Để tỏ lòng tôn trọng với kẻ thù lớn nhất trong cuộc đời, Jackson Jay ra lệnh cho đoàn quân đứng bên ngoài cửa, mình lão tiến vào bên trong phòng khách, nơi lão nhìn thấy Darius đang ngồi trên chiếc ghế sofa, trên mặt bàn để cốc rượu uống dở.

Bộ dạng của Darius rất bình tĩnh.

Jackson Jay mỉm cười:

- Darius, không có cốc rượu nào cho tôi sao?

- Rượu của tôi, ông có dám uống không?

- Tôi sẽ không uống, nhưng không phải vì sợ trong rượu có độc, mà là đang trong lúc làm việc không nên uống rượu.

Jackson ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Darius. Cảnh tượng như hai người bạn già đang ôn lại kỷ niệm cũ.


- Darius, chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi nhỉ?

- Bốn mươi năm.

- Quả vậy. Chúng ta đã từng là những người bạn thân thiết, vậy mà kết cục lại là kẻ thù không đội trời chung. Điều đó chẳng đáng buồn hay sao?

Darius nhìn Jackson với ánh mắt căm hận.

- Không người bạn nào lại đi cướp vợ của người khác.

- Maria chưa bao giờ yêu ông, cô ấy yêu tôi. Mối quan hệ này đã làm tôi rất khó xử, nhưng ông không thể nói rằng tôi đã cướp vợ của ông. Giữa ông và Maria chỉ là tình cảm một chiều.

- Jackson, nếu ông là bạn tốt của tôi thì ông đã từ chối Maria. Nhưng ông đã đặt ham muốn cá nhân lên trên tình bạn của chúng ta. Ông là một thằng bạn đểu và là một kẻ cơ hội.

- Thôi nào, cô ấy đã chết từ lâu lắm rồi. Hãy quên những việc cũ đi.

- Ông nghĩ tại sao tôi lại không lấy vợ, Jackson?

Jackson thở dài.

Darius là một người ngạo mạn nhưng chung tình. Tình cảm quá sâu đậm khi không được đáp ứng sẽ biến thành lòng hận thù, người như Darius sẽ ôm mối thù cho đến lúc chết.

- Darius, tôi tự hỏi tại sao ông lại tìm con nuôi và sau bao nhiêu vất vả đã chọn một người như Quintus. Thằng bé ấy nào có điểm gì giống ông? Ông nóng nảy, nó bình tĩnh, ông trực tính, nó mưu mô. Nhưng nó thực sự rất giỏi. Vô cùng giỏi. Đó phải chăng là lý do? Có phải để cho tôi thấy rằng mặc dù thế hệ này tôi đã thắng ông, nhưng thế hệ sau sẽ thua?

- Quintus là một thằng bé tuyệt vời, hơn đứt Logan nhà ông. Quintus sẽ cho thấy ai mới là người chiến thắng sau cùng.


- Đó chính là điều tôi nghĩ. Ông nhận nuôi thằng bé không phải vì ông quý mến gì nó mà chỉ vì ông muốn sử dụng nó như một thứ vũ khí cho cuộc đấu truyền kiếp giữa hai chúng ta. Việc ấy sao mà tàn nhẫn và bệnh hoạn. Ông không chỉ muốn giết tôi mà còn muốn giết Logan. Một nửa dòng máu của Logan thuộc về Maria. Ông đã bao giờ nghĩ về điều đó chưa?

- Dòng máu thuần khiết của cô ấy đã bị ông vấy bẩn. Những kẻ bị vấy bẩn không được quyền sống sót.

Khi nói câu ấy, gương mặt của Darius trở nên dúm dó lại, tựa như chỉ cần nghĩ về việc đó thôi đã khiến cho lão bị tổn thương sâu sắc.

Jackson lắc đầu, rồi lại lắc đầu.

- Thật không ngờ, Darius, lẽ ra tôi không nên quen biết ông. Người mang trong lòng cảm xúc quá mãnh liệt có thể là người bạn tốt nhất trên đời mà cũng có thể là kẻ thù đáng sợ nhất. Tôi đã rất nhiều lần nương tay với ông. Dĩ nhiên ông không biết điều đó mà dẫu có biết chắc gì ông đã thèm quan tâm? Ông nghĩ làm sao hai băng lớn như chúng ta đã cạnh tranh trong suốt mười năm mà thủ lĩnh của hai phe chỉ đụng đầu trực tiếp mỗi một lần duy nhất? Đó là vì tôi tránh mặt ông đấy, Darius. Tôi đã bỏ qua nhiều cơ hội làm ăn tuyệt vời vì tôi không muốn thách thức ông thêm nữa. Lý do khiến Cá Voi Xanh vượt qua T-rex để trở thành tổ chức sát thủ lớn nhất Vùng đất Tự Do là vì tôi đã cố tình nhường ông chứ không phải vì ông giỏi hơn tôi. Thật đáng tiếc khi ông không hề đếm xỉa gì đến những nỗ lực hòa giải từ phía tôi. Nếu tôi chỉ có một mình thì thôi đi, tôi không chấp ông đâu. Sự nhường nhịn này xem như cái giá phải trả cho tình cảm mà Maria đã giành cho tôi. Tôi cũng yêu cô ấy nhiều như ông vậy. Nhưng ông lại âm mưu giết hại con trai độc nhất của tôi, đứa con mà Maria đã để lại cho tôi, thì tôi không thể tha thứ được. Ngày hôm nay tôi đến đây là để kết thúc mối thâm thù này. Chuyện của hai chúng ta phải được giải quyết một lần cho mãi mãi.

Darius nhìn Jackson, khóe miệng hơi nhếch lên.

- Ông tự tin quá đỗi, Jackson. Ông nghĩ thắng được tôi sao?

Jackson đặt một con dao lên bàn. Đây là lần đầu tiên lão dùng dao sau rất nhiều năm lùi sâu vào trong hậu trường và để Tavon chiếm trọn ánh sáng của T-rex.

- Vũ khí của ông đâu?


Darius cũng đặt lên bàn một con dao. Hai con dao trông giống hệt nhau.

Jackson lại thở dài.

- Ông đã đặt làm đôi dao này trong dịp kỷ niệm sinh nhật mười tám tuổi của tôi. Đôi dao này được đặt tên là Chí Hữu Song Dao. Thậm chí ông còn khắc tên lên chuôi dao nữa. Dao ông cầm khắc tên tôi và dao tôi cầm khắc tên ông. Bây giờ chúng ta sẽ dùng dao này để giết nhau. Làm sao một việc đáng buồn như vậy có thể xảy ra, Darius, bạn ơi?

- Hãy xem đó là số phận. Hãy xem đó là cái giá cho sự phản bội.

Jackson lấy từ ngăn bàn bên dưới một cốc rượu rồi tự rót cho mình một cốc đầy, sau đó lại rót cho Darius một cốc rượu đầy.

- Nâng ly, được chứ? Hãy xem đây là món quà cuối cùng mà chúng ta dành cho nhau, là lần chạm cốc xóa bỏ tình bạn giữa hai ta.

Darius hơi chần chừ, nhưng rồi cũng cầm cốc lên, chạm khẽ vào cốc của Jackson đã đưa ra sẵn. Hai người đàn ông nâng ly và uống cạn cốc rượu vang có màu đỏ như máu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận