Vùng Đất Tự Do

Wang Shi tuy không phải là người họ Zhao, nhưng ai gặp gã cũng phải chào một tiếng ông Wang, lý do đơn giản là vì gã đang quản lý tổng kho của nhà Zhao ở Vùng đất Tự Do.

Một ngày làm việc của Wang Shi bắt đầu bằng việc dậy từ lúc năm giờ sáng để mở cửa kho hàng đón đoàn xe tải của Liên Minh. Những chiếc xe sơn màu đỏ cực kỳ nổi bật, được hộ tống bởi một nhóm đông đảo từ mười đến mười lăm Hiệp Sĩ cũng mặc đồng phục màu đỏ, nhìn qua cứ tưởng đoàn diễu hành của các ông già Noel, trên xe trang bị súng liên thanh là thứ vũ khí có tính sát thương khủng khiếp trong một vùng đất mà chín mươi phần trăm số vụ sát nhân được thực hiện bằng dao. Những chiếc xe này sau đó sẽ dỡ hàng xuống tổng kho và từ nay việc xử lý chúng ra sao thuộc về nhà Zhao. Liên Minh không quan tâm đến việc nhà Zhao xử lý số hàng hóa này như thế nào, miễn là hàng tuần gia tộc người Hoa cống nộp đủ số tiền mặt đã được hai bên giao ước từ trước.

Nhà Zhao rõ ràng không đủ sức để đảm bảo an toàn cho số hàng hóa quá lớn và hấp dẫn này, nên họ phải cầu viện đến các tổ chức sát thủ hàng đầu. Nhiệm vụ của băng Cá Voi Xanh là bảo vệ cho những chiếc xe tải cỡ nhỏ của nhà Zhao khi chúng lăn bánh đến các cửa hàng bán lẻ nằm ở khắp mọi ngõ ngách, cùng với đó là giữ an ninh cho các cửa hàng khỏi bị cướp phá. Có đến năm nghìn cửa hàng bán lẻ như vậy, mỗi cửa hàng cần tối thiểu hai mươi bảo vệ, những cửa hàng lớn cần bốn mươi đến sáu mươi người, riêng tổng kho là hai trăm người. Sở dĩ cần nhiều người đến thế là bởi vì ở Vùng đất Tự Do không tồn tại các dịch vụ công như cảnh sát, Liên Minh không quan tâm đến việc các công dân của mình sống chết ra sao, vì thế mà thân ai người nấy phải tự lo. Chỉ riêng lực lượng bảo vệ hàng hóa cộng vào đã lên tới cả vài trăm nghìn người mỗi ngày, đó là chưa kể lực lượng bảo vệ cứ điểm, lực lượng bảo vệ các yếu nhân, lực lượng thực hiện các bản hợp đồng sát nhân và đặc biệt là một lực lượng cực mạnh dùng để tru diệt các tổ chức dám xâm phạm quyền lợi của băng Cá Voi Xanh dưới bất kỳ hình thức nào. Chính vì cần rất nhiều người mà các tổ chức sát thủ phải không ngừng gia tăng số lượng thành viên để có thể thực hiện nhiều nhiệm vụ cùng lúc. Chúng tựa như những bong bóng không ngừng phình to ra và trong quá trình phình to chúng sẽ hút cạn không khí của những bong bóng nhỏ hơn xung quanh.


Wang Shi tuy không phải là kẻ bất tài nhưng lý do chủ yếu giúp gã vượt qua hàng tá những người cũng giỏi bằng hoặc hơn gã để leo lên vị trí quản lý tổng kho nằm ở chỗ gã là anh ruột của Wang Zhaojun, vợ ba của ông chủ. Mối quan hệ thù địch giữa cô em gái với Zhao Wu đã khiến cho gã cũng tỏ vẻ kênh kiệu ra mặt mỗi khi đứng trước cậu chủ, người mà gã vẫn gọi sau lưng là thằng ăn hại. Zhao Wu nói gì gã cũng cãi, mấy lần hai bên còn suýt đánh nhau. Những lần như thế Wang anh lại kêu với Wang em và Wang em sẽ đến khóc với chồng.

Wang Zhaojun vừa đẹp người lại vừa khéo nói. Cô ta đẻ được thằng con trai ba tuổi bụ bẫm, kháu khỉnh, về tư chất thì cũng bình thường nhưng qua mồm bà mẹ thì cứ như lãnh tụ Kim Jong Un tái sinh. Cứ theo cô nàng thì phải để thằng con này lên kế tục thì gia tộc mới có tương lai. Zhao Ji chuyện gì cũng khôn mà dưới sự rủ rỉ của vợ trẻ đầu óc cũng dần dần trở nên mụ mị, cuối cùng tước hết quyền lợi của con trai trưởng và tuyên bố từ mặt. Ngày Zhao Wu bị đuổi khỏi gia tộc, Wang Shi liền tổ chức tiệc chiêu đãi hoành tráng cho đám đàn em, công khai tuyên bố rằng từ nay gã là người thứ ba trong hệ thống kinh doanh lớn lao của Thần Tài.

Ngày hôm nay, Wang Shi cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Đêm qua, gã mơ thấy mình bị chó cắn. Mơ bị chó cắn thì cũng thường nhưng vấn đề là lại có tới ba con chó. Sáng ra, trong lúc còn chưa được tỉnh táo gã đập đầu vào cửa ba lần. Thật là kỳ lạ.


Wang tự hỏi phải chăng vũ trụ đang gửi điềm báo nào đó cho gã. Gã là một kẻ rất tâm linh, nỗi buồn lớn nhất từ cuộc chiến tranh hạt nhân là việc tất cả những ông thầy xem tử vi, tướng số, bói toán hậu vận của gã đều chết sạch. Từ nay đúng là không còn biết trông cậy vào ai.

Wang gật đầu chào hai tên sát thủ được băng Cá Voi Xanh cử đến để bảo vệ gã. Nhờ địa vị quan trọng mà gã có người bảo vệ riêng. Danh tiếng của băng Cá Voi Xanh mang lại cho gã cảm giác an toàn. Gã đi lại vì thế cũng nghêng ngang hơn.

Trời hôm nay âm u, quãng đường từ nhà đến tổng kho văng vẳng tiếng chó sủa. Wang Shi tự hỏi không hiểu con chó nào đã sống sót qua nạn đói đang lan tràn trên Vùng đất Tự Do. Một số gia đình có nuôi chó nhưng đều phải nhốt kỹ trong nhà, bởi cứ để chúng lang thang bên ngoài chừng mười phút là kiểu gì cũng bị tên nào đó chém chết và mang xác đi làm thịt.


Đến chỗ quanh, nơi có nhiều bụi cây rậm, ba con chó to bỗng xồ ra cắn làm cả đám hoảng hồn. Hai tên sát thủ băng Cá Voi Xanh trở nên luống cuống. Chúng không có chút kinh nghiệm nào với những việc như thế này. Mãi chúng mới rút được con dao ra, nhưng vừa thấy dao ba con chó lại cong đít lên chạy mất.

Hai tên sát thủ chửi um lên. Chúng nhìn về phía Wang Shi. Gã đang nằm trên mặt đất, chết còng queo, hai mắt vẫn đang mở trừng trừng, trên đầu cắm một con dao có thể tìm thấy ở bất cứ vệ đường nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui