Vùng Đất Tự Do

Tài có thể nhìn thấy rõ sự mệt mỏi trên gương mặt của vợ mình.

Lúc này đã là đầu tháng 12/2118, sắp đến Giáng Sinh. Cuộc chiến đã kéo dài tám tháng, quân Dực Long đã rút xuống thành phố ngầm được một tháng, cuộc sống đạm bạc, kham khổ, thiếu ánh nắng mặt trời ảnh hưởng đến tâm lý của tất cả mọi người, đặc biệt là trẻ em.

Mặc dù vậy, đôi mắt của Emily vẫn tỏa ra ánh sáng kiên cường như một vì sao không bao giờ tắt.

Cô ngồi xuống ghế, hai bàn tay đặt lên nhau:

- Nếu hết ma túy, anh có thể chịu được bao lâu?

Tài đáp sau vài giây suy nghĩ:

- Nửa năm. Anh tin là như vậy.


- Các Sát Thần khác có thể chịu được bao lâu?

- Daniel có lẽ sẽ ổn. Hắn không thể tệ hơn bây giờ được nữa. Còn đám bên Đế quốc Đại Bàng sẽ gặp nhiều rắc rối đấy vì chúng sử dụng ma túy một cách bừa bãi. Tuy nhiên theo thông tin mà Adriel cung cấp thì Thomas đã tích lũy một lượng lớn ma túy Hãm Thần đủ dùng cho vài tháng, nên cuối cùng chúng cũng sẽ chịu được như anh, tức là khoảng sáu tháng.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================

- Sau sáu tháng thì sao? Điều gì sẽ xảy ra?

- Loạn thần, điên dại, không kiểm soát nổi bản thân, điều gì cũng có thể xảy ra.

- Anh là Tổng thống một nước, nếu anh trở nên mất kiểm soát thì đất nước này sẽ tan vỡ.

- Emily, anh đã suy nghĩ về điều đó trong một khoảng thời gian dài. Khi Daniel mất kiểm soát thì vẫn còn có anh để cản hắn lại, nhưng nếu anh mất kiểm soát thì ai sẽ cản tay anh lại? Không ai cả. Anh là mối đe dọa tiềm tàng cho em, cho các con, cho mọi người xung quanh anh và cả đất nước này. Quân đội không cản bước được anh, cảnh sát không làm gì được anh, anh có thể giết hàng nghìn người, thậm chí hàng chục nghìn người trong thời gian rất ngắn. Bởi vì chúng ta đều đang sống trong lòng đất nên chẳng ai có thể chạy thoát. Anh là một con quái vật không cần thở, không cần ăn, không cần ngủ. Dao đâm anh không chết, đạn bắn anh có thể tránh được. Anh khỏe hơn sư tử và nhanh hơn chim cắt. Đó không phải là những lời huênh hoang mà là một nỗi lo sợ. Anh lo sợ về thứ mà anh sẽ trở thành một khi sự thiếu thốn ma túy làm anh hóa rồ. Emily em ơi, có những thứ ta bắt buộc phải làm trước khi quá muộn. Vào tháng thứ tư sau khi cạn kiệt ma túy, nghĩa là tháng thứ sáu kể từ bây giờ, khi mà lý trí vẫn chưa rời bỏ anh hoàn toàn, anh sẽ giết Daniel và tự sát để bảo đảm an toàn cho những người mà anh yêu mến.

Emily nhìn chồng, sắc mặt trở nên nhợt nhạt:

- Cái chết của anh sẽ đánh dấu chấm hết cho nhà nước Cộng hòa.


Tài lắc đầu:

- Anh không nghĩ vậy. Anh muốn em tiếp bước anh để trở thành Tổng thống thứ ba của đất nước chúng ta. Thứ đã làm nên sức mạnh và sự hấp dẫn của nước Cộng hòa không phải là vũ khí mà là một ước mơ, ước mơ về một nền hòa bình vĩnh cửu và xã hội phồn vinh nơi mọi người đều bình đẳng và tự do, chính vì thế mà nhiều người đã chọn đi theo chúng ta chứ không phải là một quốc gia được xây dựng trên nền tảng quân sự như Đế quốc Đại Bàng hay xã hội được cai trị bởi một ông vua như Pedius. Ước mơ này không thể bị kết thúc chỉ vì cái chết của anh.

- Gánh nặng ấy quá lớn. Em không thể sống thiếu anh được.

Tài ôm vợ, nói một cách âu yếm:

- Em là con người dũng cảm và kiên cường nhất mà anh biết. Các con của chúng ta sẽ mang lại cho em sức mạnh. Chúng cần em, em cần phải sống tiếp một cách hạnh phúc và lạc quan.

- Có lẽ anh không cần phải tự sát. Anh chỉ cần ở trong tù như Daniel bây giờ và chờ cho đến khi nguồn cung ma túy được phục hồi, khi ấy..

- Khi ấy là khi nào? Em đã thấy rồi đấy, Daniel vĩnh viễn không thể bình thường trở lại. Tác hại của ma túy lên cơ thể các Sát Thần là mãi mãi và không có cách nào đảo ngược. Anh sẽ điên loạn vĩnh viễn, và ai mà biết được cái nhà tù ấy có đủ chắc chắn để giữ anh lại không? Không, Emily, anh không muốn cuộc đời anh kết thúc bằng những tháng năm dài dằng dặc sống trong sự điên rồ và vô nghĩa. Đối với anh, khi ma túy đã cạn, thì cái chết chính là sự giải thoát.

Emily Hà đứng lên, nói:


- Thời gian còn dài. Chúng ta sẽ tìm ra cách. Em sẽ tìm ra một cách nào đó để anh không phải chết. Em sẽ đốc thúc Jeremy tiếp tục suy nghĩ. Đó chỉ là một cỗ máy thôi mà. Cỗ máy nào cũng có cách để sửa chữa.

Cô nói thêm trước khi rời đi:

- Tối nay em sẽ nấu cho anh món thịt hầm mà anh thích. Không được để cho tinh thần của mình suy sụp.

Tài nhìn theo dáng người thon gọn và uyển chuyển của Emily cho đến khi cô khuất sau cánh cửa.

Hắn bất giác thở dài.

Cuộc chiến này đòi hỏi sự kiên nhẫn cao độ, nhưng kiên nhẫn đồng nghĩa với thời gian, mà thời gian chính là thứ mà hắn thiếu nhất lúc này.

Thật nghịch lý khi con đường tốt nhất dẫn đến chiến thắng cho quốc gia lại là con đường gần nhất đưa hắn đến cái chết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận