Vùng Đất Tự Do

Các ước tính của tình báo Đế quốc Đại Bàng và Vương quốc Pedius đều đưa đến một kết quả thống nhất, cho thấy nhà nước cộng hòa có thể tồn tại trong khoảng thời gian kéo dài từ hai mươi tư tháng cho tới ba mươi tháng tại thành phố Dực Long trước khi cạn lương thực.

Ước tính này dựa trên số lượng lương thực mà nhà nước cộng hòa đã thu mua trước đó chia cho số dân. Đó là chưa kể giữa Vương quốc Pedius và nhà nước Cộng hòa vẫn đang duy trì chương trình đổi ma túy lấy lương thực quy mô nhỏ.

Hai tới hai năm rưỡi là quãng thời gian rất dài. Cuộc vây hãm mới kéo dài ba tháng mà bên Đại Bàng đã cảm nhận được sức ép cần phải sớm tìm ra phương thức kết thúc chiến tranh.

Lý do là bởi quân Đại Bàng đang huy động tới ba triệu người để vây hãm Dực Long. Người ta không thể duy trì một đội quân khổng lồ lên tới ba triệu người trong quãng thời gian dài mà không thu được thành quả nào.

Một đội quân xâm lược cần liên tục đạt được tiến bộ để duy trì cỗ máy chiến tranh. Sự tiến bộ đó có thể bao gồm việc mở rộng lãnh thổ, kiểm soát các thị trường tiêu thụ mới, chiếm đoạt các nguồn tài nguyên quan trọng, cần thiết cho hoạt động sản xuất công nông nghiệp hoặc bổ sung nguồn lao động rẻ mạt.


Việc hai nước dồn tổng cộng mười ba triệu người, chiếm gần một phần ba tổng dân số ở Vùng đất Tự Do, vào một khu vực chỉ rộng hơn một nghìn năm trăm cây số vuông, đã hút kiệt sức sống ở các vùng đất còn lại và khiến cho mỗi ngày chiến tranh đều trở thành gánh nặng với cả hai bên.

Vào cuối tháng thứ ba, bên Đại Bàng quyết định đánh lớn nhằm phá vỡ thế bế tắc.

Thành phố/Pháo đài Dực Long có bốn cửa chính nằm ở bốn phía Đông – Tây – Nam – Bắc cùng mười cổng phụ, trong đó phía Tây chiếm số lượng nhiều nhất là bốn cổng.

Thomas ra lệnh cho em trai là Julian chỉ huy Đại Đoàn Quân Sao Băng tiến hành cuộc tấn công cấp Đại Đoàn đầu tiên kể từ khi bắt đầu chiến dịch vây hãm Dực Long. Cuộc tấn công nhằm vào phía Tây của thành phố, nếu thành công sẽ tạo được bước đột phá làm thay đổi cục diện chiến trường.

Ngày 1/8/2118, các sư đoàn pháo binh của Đại Đoàn Quân Sao Băng đồng loạt nã pháo dữ dội vào các lỗ tổ ong trên khắp vòm bê tông phía Tây nhằm tạo ra quãng thời gian an toàn cần thiết để triển khai lực lượng. Các sư đoàn tăng thiết giáp kết hợp với bộ binh nhân lúc này ồ ạt tiến công cửa Tây cùng bốn cổng phụ nằm gần đó.

Quân cộng hòa phản kích dữ dội. Các lỗ châu mai đồng loạt khai hỏa. Trong điều kiện khói lửa mù mịt, rất khó có thể nhắm bắn chính xác, nhưng nhắm bắn chính xác không phải là điều kiện tiên quyết với bên phòng ngự. Lệnh từ Bộ Tư Lệnh Chiến Tranh ban xuống yêu cầu các xạ thủ tiểu liên nhắm mắt mà bắn. Bắn cho đến khi nào có lệnh mới yêu cầu dừng mới thôi.

Trên trời dưới đất, chỗ nào cũng thấy súng nổ điên cuồng.

Sau chừng hai giờ tiến công với thiệt hại khủng khiếp, cuối cùng đội xe tăng của Đại Đoàn Quân Sao Băng cũng thành công áp sát cổng chính phía Tây.

Trên mặt đất cổng Tây từ từ hiện lên bốn mươi cái cột. Những cái cột này mọc từ dưới đất lên, tựa như bốn mươi ngón tay đang chọc thẳng lên bầu trời. Bốn mươi cái cột đạt đến chiều cao hai mươi mét thì dừng lại.


Những cái cột làm bằng thép siêu bền, siêu nặng, bom đạn không phá hủy được, khoảng cách giữa các cột là hai mét rưỡi, cho phép người, xe máy, ô tô con và các phương tiện chở quân hạng nhẹ đi qua, nhưng các cỗ xe tăng đều bị chặn lại.

Sự xuất hiện của bốn mươi cái cột thật bất ngờ. Những chiếc xe tăng đi đầu bị chặn lại ngay trước cổng, một vài chiếc liều mạng húc thử lập tức bị cong nòng pháo, xe móp đầu không vận hành được nữa.

Quân phía sau vẫn cứ dồn lên, tạo thành điểm nghẽn.

Julian thúc bộ binh bỏ lại xe tăng, tiến vào bên trong thành phố Dực Long nhằm chiếm đóng các tòa nhà hòng tạo thành bàn đạp để đánh lan bên trong.

Nhưng khi thiết kế thành phố, Augutus đã cố tình để khoảng trống kéo dài một cây số từ cửa chính tới các công trình xây dựng gần nhất.

Quân Đại Bàng chạy tán loạn trên khoảng trống mênh mông này tựa như đàn kiến bò trên sàn nhà, hoàn toàn mất phương hướng, không định hình được mình cần đến đâu, làm gì, điều gì sẽ chờ đợi mình tiếp theo.


Từ trên mái vòm, pháo và súng trường hướng xuống mặt đất nổ liên hồi. Những người lính Đại Bàng không có bất kỳ vật gì che chắn, xa thì chạy được hai trăm mét, gần thì mới năm mét đã bị bắn cho thủng đầu, lòi ruột, chết lăn quay trên nền bê tông cứng ngắc.

Quân Đại Bàng vào bao nhiêu chết bấy nhiêu, càng vào nhiều chết càng lắm. Không có người nào chạy tới được tòa nhà gần nhất bên trong thành phố Dực Long. Hơn nữa có chạy vào được cũng không chiếm được, bởi chờ đợi họ là một lực lượng quân sự cực mạnh sẵn sàng tiêu diệt những kẻ may mắn còn sống.

Cảnh tượng tương tự cũng được quan sát thấy ở bốn cổng phụ. Điểm khác biệt duy nhất nằm ở chỗ các cổng phụ chỉ cần mười cột đã chặn được đà tấn công của đối phương.

Đánh từ sáng tới chiều, Julian Grey bắt buộc phải ra lệnh thu quân.

Trận này Đại Đoàn Quân Sao Băng đại bại, chẳng những chết vô số người, còn để lại xác hơn một trăm xe tăng ở cửa chính phía Tây, biến chúng thành chướng ngại vật mới ngăn cản các cuộc tấn công tiếp theo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui