Bộ chỉ huy chiến dịch của Đại Đoàn Quân Sao Băng được đặt ở thành phố Dayton, nằm cách chiến trường chính hai mươi cây số và nằm cách kho xăng dầu dã chiến ba mươi cây số.
Tin tức về cuộc tấn công kho xăng làm tất cả cùng chấn động.
Julian đập tay xuống bàn, quát lớn:
- Kẻ nào đã gây ra vụ này?
Viên sĩ quan tham mưu báo cáo:
- Báo cáo Phó Tổng thống, theo lời tường thuật của các binh sĩ bảo vệ kho xăng thì chúng ăn mặc như quân Cộng hòa và sau khi hoàn tất cuộc tấn công chúng đã rút lui về phía biên giới nước Cộng hòa.
- Quân Cộng hòa?
Cade Johnson hết sức ngạc nhiên khi nghe thông tin này.
- Quân Cộng hòa chủ động tấn công chúng ta sao? Đây là lời tuyên chiến ư?
Julian thận trọng nói:
- Đừng vội kết luận. Tổng thống đã nói rõ chúng ta cần phải giữ bằng được sự hòa hoãn với nhà nước cộng hòa cho đến khi tiêu diệt xong Meridia. Chúng ta chưa đủ sức để đối phó với cùng lúc hai kẻ thù đâu, nhất là Trần Tuấn Tài.
- Vậy thì chúng ta phải làm gì bây giờ? Chẳng lẽ bỏ qua vụ này? Chưa nói đến yếu tố danh dự, kho xăng có vai trò lớn lắm, mất tới hai tháng mới tập trung lại được từng đấy nhiên liệu, thiếu nó ta mất khả năng tấn công tổng lực trên toàn mặt trận.
Julian không trả lời ngay, mà quay sang hỏi viên sĩ quan tham mưu:
- Đối phương có bao nhiêu người?
- Ước tính khoảng hơn hai nghìn người. Chúng đông hơn tiểu đoàn canh giữ kho xăng.
- Chúng đã rút về biên giới, nhưng nhiều khả năng chưa tẩu thoát được hết. Cade, ông tiếp tục chỉ huy chiến dịch, tôi đi thị sát kho xăng và truy lùng những kẻ xâm nhập. Nếu chúng đúng là quân cộng hòa thì ta sẽ có ưu thế trên bàn đàm phán.
Julian một mặt ra lệnh cho sư đoàn đóng quân ở gần kho xăng nhất lập tức tổ chức truy kích theo hướng biên giới, mặt khác đích thân dẫn đầu một toán quân chừng hai trăm người đến thị sát hiện trường.
Đoàn xe chạy băng băng, chẳng mấy chốc đã tận mắt chứng kiến khói lửa ngút trời, tiếng nổ đinh tai nhức óc. Kho xăng đã cháy suốt một giờ đồng hồ mà ngọn lửa vẫn chưa hề có dấu hiệu suy yếu, ngược lại đám cháy càng lúc càng to.
Julian nhìn thấy cảnh tượng này, vừa tiếc vừa tức.
Ở khoảng cách năm trăm mét vẫn cảm nhận được sức nóng tỏa ra ngùn ngụt.
Ngọn lửa chiếu sáng gương mặt đầy nỗi tức giận của Julian. Một viên đại tá đến chào gã:
- Thưa Phó Tổng thống, chúng tôi không kịp truy đuổi những kẻ tấn công. Chúng đã rút sang bên kia biên giới, tiến vào lãnh thổ nhà nước cộng hòa, lực lượng biên phòng cho chúng đi qua mà không kiểm tra giấy tờ.
- Lũ khốn kiếp.
- Tôi biết rằng mình không được bước sang lãnh thổ của chúng, nhưng liệu ta có nên tiến hành pháo kích ở quy mô hạn chế để chúng biết điều mà lần sau không dám làm bậy nữa không?
Julian quay sang nhìn viên đại tá, đôi môi mấp máy định trả lời, nhưng lại lập tức để ý đến chuyện khác.
Gã nhận ra rằng do ánh lửa sau lưng mình sáng chói quá đỗi mà gã không thể quan sát được khung cảnh sau lưng viên đại tá.
Khi nheo mắt cố nhìn thì dường như cách vị trí của gã đang đứng chừng ba trăm mét là một quả đồi thấp với các cây to rậm rạp đan xen lẫn nhau.
Julian nghĩ ra điều gì đó, thốt lên:
- Hỏng rồi.
Đúng lúc ấy gã bật ngửa ra đằng sau. Một viên đạn đã xuyên thủng ngực trái của gã, chỉ cách vị trí trái tim có vài phân.
Tiếng súng nổ và tiếng hét thất thanh của viên đại tá bị chìm khuất đi trong tiếng nổ đinh tai nhức óc của kho xăng.
Các sĩ quan cận vệ của Julian vội vã lấy thân mình che chở cho chủ tướng, sau đó đưa gã lên xe, phóng thẳng về bệnh viện ở Oconnell.
Logan bắn được phát đạn ấy rồi, không kịp ở lại quan sát thêm, ngay tức khắc thu hồi khẩu súng trường rồi cùng người của mình lập tức rút lui. Do quang cảnh hỗn loạn mà các toán quân Đại Bàng phải mất vài phút mới hiểu được điều gì đã xảy ra, mang lại cho gã đủ thời gian chạy trốn.
Logan đã tính trước cuộc tấn công này.
Đốt cháy kho xăng dĩ nhiên là một chiến công rực rỡ, nhưng cái giá phải trả về mặt chính trị quá lớn, khiến cho nó về bản chất là một thất bại.
Gã không muốn dừng lại ở việc đốt kho xăng. Cũng giống như người bố Jackson, một khi gã đã chơi liều thì nhất định sẽ liều đến cùng, liều đến mức người khác không dám tin đó là sự thật.
Gã đã quyết chí ám sát Julian.
Nói đúng ra thì gã không biết mình sẽ ám sát ai, Julian hay Cade, gã cầu mong rằng một trong hai người đó sẽ đến đây. Khi nhận ra rằng người xuất hiện chính là Julian, Logan bỗng cảm thấy canh bạc này thật đáng giá.
Julian là người chỉ huy cao nhất của quân Đại Bàng trên chiến trường, cái chết của gã nhất định sẽ làm lòng quân rối loạn.
Vụ ám sát Julian đã được Logan lên kế hoạch một cách tỉ mỉ.
Gã đã tính trước được rằng Julian từ Dayton trở về, nhất định sẽ dừng lại ở khu vực phía Tây của kho xăng, vị trí này vừa khéo có ngọn đồi rất thích hợp cho việc phục kích từ xa.
Logan cho đại quân rút lui để đánh lạc hướng quân địch, còn bản thân mình và hai sĩ quan thân cận nấp sẵn trên ngọn đồi phía sau, chọn đúng vị trí và thời điểm mà khai hỏa.
Có đến chín chín phầm trăm khả năng là Julian đã chết.
Logan cùng hai sĩ quan cận vệ ra sức chạy đến vị trí chiếc xe đỗ dưới chân đồi, leo lên, phòng thẳng ra đường cái.
Ba người bọn họ đều đang mặc quân phục Đại Bàng, Logan thậm chí còn đeo phù hiệu đại tá.
Phải liều lĩnh gan dạ lắm mới dám làm điều này. Logan biết rằng sư đoàn quân đang trấn giữ khu vực quanh kho xăng sẽ dồn toàn lực để truy tìm tên sát thủ, cách duy nhất thoát thân là trà trộn vào hàng ngũ quân địch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...