Việc chiếm được hẻm núi có giá trị chiến lược đã mở đường cho đại quân của Đế quốc Đại Bàng tiến đến khu vực phòng thủ thứ hai, trước là một vùng đất nông nghiệp có diện tích vừa phải, nay đã chuyển đổi mục đích sử dụng sang lĩnh vực quân sự, được gọi là Vùng Cấm.
Từ trên đỉnh núi, các sư đoàn pháo binh nay thuộc quyền kiểm soát của đế quốc nã đạn ngày đêm xuống cánh đồng Vùng Cấm nhằm kích nổ bom mìn được cài sẵn ở đây. Sau khi phần lớn bom mìn đã được phá hủy, lực lượng công binh tiến hành xây dựng một con đường dã chiến dành cho các thiết bị cơ giới.
Sau hai ngày, đạn pháo rơi xuống cánh đồng Vùng Cấm đã ngừng lại, nhưng đạn pháo nã vào thành phố Vùng Giao Lưu càng trở nên cấp tập. Trong suốt mười lăm ngày liên tiếp sau đó, các khẩu pháo bắn không ngừng nghỉ, ngày đã bắn triền miên, đến đêm lại càng trở nên dữ dội. Lực lượng pháo binh của Oconnell nổi tiếng tinh nhuệ mà không thể đáp trả lại được, thứ nhất là vì phe đế quốc có ưu thế về địa hình, nấp từ trên núi bắn xuống tất nhiên dễ dàng hơn nhiều so với từ thành phố trống trải bắn ngược lên, thứ hai là số lượng đạn pháo của đế quốc nhiều gấp mười lần so với liên quân Oconnell – Meridia.
Quintus bán vũ khí cho cả hai phe, nhưng Đế quốc Đại Bàng giàu hơn, lại ký được thỏa thuận đổi lương thực lấy đạn dược, nên số lượng vũ khí mua được cũng nhiều hơn hẳn.
Ba tháng chuẩn bị vũ khí đã giúp phe đế quốc có đủ số lượng đạn pháo để bắn vung vãi mà không cần quan tâm đến độ chính xác. Sau nửa tháng bắn liên tục, tất cả các công trình kiến trúc cao trên ba tầng ở Vùng Giao Lưu đều đã bị phá hủy.
Các Sát Thần bên Oconnell xét cho cùng cũng là con người, nghe tiếng pháo nổ dội vào màng nhĩ cả ngày lẫn đêm cuối cùng cũng không chịu đựng thêm được nữa.
Vào một buổi chiều, Tổng thống O'connell của đất nước Oconnell đang ngồi thẫn thờ trong một tầng hầm ở độ sâu mười mét dưới lòng đất thì nghe thấy tiếng gõ cửa rất dứt khoát.
Gã nói vọng ra:
- Vào đi.
Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi bước vào. Vóc dáng của gã cao lớn và mặc quân phục nhà binh.
Đằng sau gã là một thanh niên chừng hai mươi bảy tuổi, nét mặt y hệt. Trên tay gã cầm một cái máy quay phim nhỏ.
O'connell hỏi:
- Có chuyện gì vậy, Jack? Cả cậu nữa, Edgar?
Jack Moore nhìn thẳng vào mắt O'connell, nói:
- Ngài Tổng thống, cuộc chiến đã kết thúc. Đế quốc Đại Bàng đã thắng. Bướng bỉnh không chịu đầu hàng chỉ khiến thương vong của binh sĩ và dân chúng tăng lên một cách vô nghĩa. Máu đổ thế đã đủ nhiều rồi. Xin ngài hãy từ bỏ lòng hiếu thắng để nghĩ đến quyền lợi của nhân dân.
O'connell giật mình, hỏi lại:
- Cái gì? Cậu đang nói chuyện gì thế, Jack?
- Tôi đại diện cho quân đội yêu cầu Tổng thống ngừng kháng cự và lập tức đầu hàng.
O'connell đứng phắt dậy, quát lớn:
- Láo xược. Quân đội là quân đội nào? Các tướng lĩnh của ta đâu? Gọi họ vào đây ngay.
- Tôi nghĩ điều đó không cần thiết, thưa ngài.
O'connell liền hiểu ra.
- Không phải quân đội, mà là anh em các người. Thomas đã trả cho các người bao nhiêu tiền để phản bội ta?
- Tôi rất tiếc khi ngài vẫn cứ một mực cố chấp.
Jack hỏi em trai:
- Mày đã sẵn sàng chưa?
Edgar cầm máy quay, hướng về phía O'connell, nói:
- Rồi. Bắt đầu đi.
Jack nhìn thẳng vào mắt O'connell, khuôn miệng thô kệch hơi mỉm cười:
- O'connell, nhân danh hòa bình và công lý, tôi, Jack Moore, tuyên bố ông là tội phạm chiến tranh. Ngày hôm nay, ông phải chết.
O'connell la lên hoảng hốt. Gã muốn cầu cứu lực lượng vệ binh bên ngoài. Nhưng Jacks lại là người đứng đầu đội bảo vệ trực tiếp cho tổng thống, xung quanh gã lúc này đều là anh em trong nhà hoặc nhân viên thân tín. Thêm vào đó, do là tầng hầm nên cách âm rất tốt, tiếng hét của O'connell không lọt được ra ngoài căn phòng.
Jack tiến tới, chụp hờ lấy cổ của O'connell, rồi lại thả ra:
- Nể tình ông là tổng thống, tôi đối xử với ông bằng lòng tôn trọng. Nhưng tôi cũng cần lưu lại bằng chứng để tổng thống Thomas biết rằng nhiệm vụ này đã hoàn thành.
Cái chụp ấy giống như cơn gió thoảng qua, không có một chút sức lực nào, chẳng khác gì Jack chạm nhẹ lên cổ của O'connell, vậy mà O'connell không sao thở được, cơ thể giật đùng đùng vài cái rồi lăn ra chết.
Edgar kêu lên thích thú:
- Thần Chết Jack Moore. Anh chính là thần chết đấy, Jack. Anh chỉ cần chạm được vào đối phương là cơ thể của chúng sẽ tự tìm mọi cách để chấm dứt sự sống, trên đời này không có ai khác làm được như anh. Không hiểu sao lần trước mấy người bên đế quốc lại thoát được nhỉ?
Jack tước lấy máy quay trong tay Edgar, tắt nó đi, rồi quát khẽ:
- Lần đấy tao cố tình tha cho bọn chúng để chừa đường lui sau này, chứ tao đã định giết thì mấy thằng khốn ấy sống sao được. Chúng ta đi thôi, đừng mất thời gian ở đây nữa.
Đôi mắt của Edgar sáng rực lên:
- Thông minh quá, anh trai của em.
Hai người bước ra khỏi phòng, bên ngoài đã có năm người khác trong nhà Moore chờ sẵn. Bảy người lợi dụng vị thế là quan chức cấp cao trong lực lượng an ninh bảo vệ tổng thống, lần lượt vượt qua nhiều lớp kiểm tra, ngay trong buổi chiều hôm đó bí mật rời khỏi thành phố Vùng Giao Lưu, đầu nhập Đế quốc Đại Bàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...