Cái chết của Jackson đã khiến Thần Thoại mất đi một nguồn thu nhập đáng kể.
Điều này không ảnh hưởng nhiều đến Hercules hay Achilles. Hai người này sống như thầy tu, chi phí lớn nhất của họ là ăn uống và các món ăn mà họ ưa thích đều là các loại thực phẩm cơ bản.
Ở chiều ngược lại, cả Adonis lẫn Trung đều cảm thấy bất mãn.
Adonis ưa thích cuộc sống hào nhoáng. Gã tiêu pha như một hoàng tử, hễ có điều kiện là mua quần áo, xe cộ, đồ trang sức để đắp lên người. Trung không có nhu cầu về phụ kiện như Adonis nhưng gã cũng thèm khát được sống trong nhung lụa.
Khi thu nhập bị cắt giảm, Adonis cắn răng chịu đựng và tìm cách thích nghi, còn Trung càng ngày càng trở nên khó kiểm soát.
Gã đứng dậy, đi thẳng về phòng riêng trước cả khi Sát Chúa cho phép giải tán.
Achilles cau mày, tức giận nói:
- Thằng nhóc này thật hỗn xược.
Sát Chúa cười:
- Đừng để tâm đến những chuyện vặt vãnh ấy.
- Thưa cha, con nghĩ cần phải dạy cho nó một bài học.
- Nó sẽ nhận được bài học vào thời điểm phù hợp. Nhưng thời điểm ấy chưa đến, các con phải kiên nhẫn.
Achilles nhìn vào đôi mắt mù lòa của Sát Chúa:
- Con vẫn thường tự hỏi phải chăng cha nhìn thấy trước tương lai.
- Con nghĩ vậy sao?
- Con đã theo chân cha mười lăm năm, ban đầu con không nhận ra, nhưng dần dần có nhiều việc khiến con phải thay đổi suy nghĩ. Chẳng hạn như lần cha tiễn David về với Chúa. Một chuỗi các sự kiện đáng ngạc nhiên đã diễn ra sau đó, dẫn đến cái chết của Mc Alister và Vùng đất Tự Do bị chia nhỏ thành bốn quốc gia, mở đường cho sự vươn lên của người đó. Không ai có thể tính trước được chuỗi sự kiện này, ngay cả cha đi nữa. Con tin rằng cha đã nhìn thấy trước tương lai.
Sát Chúa hơi động dung. Gương mặt lúc nào cũng bình thản như tạc tượng của lão quay về phía Achilles, động tác ấy làm gã Sát Thần hơi rùng mình, nhưng do bản tính ngang tàng mà vẫn cứ nói tiếp.
- Cha bị mù không phải do ma túy. Ma túy không gây ra hậu quả đáng tiếc nào lên cơ thể cha, chính vì vậy mà cha đã vô cùng ngạc nhiên khi David bị mù. Trong những năm qua, con đã nghĩ rất nhiều về trường hợp của David. Ma túy Hãm Thần là một loại ma túy kỳ diệu. Nó là ma túy duy nhất tồn tại nguyên tắc. Nguyên tắc của nó vô cùng đơn giản nhưng lại vô cùng nhất quán, đó là những người cùng chung huyết thống thì sẽ có chung phản ứng với ma túy. Những trường hợp ngoại lệ không phải quá đỗi hiếm gặp, chẳng hạn như điều đã xảy ra với bốn anh em nhà Miller, nhưng vấn đề nằm ở chỗ cả hai cha con cha đều bị mù.
Tròng mắt của Sát Chúa tựa như đang động đậy, ẩn đằng sau mí mắt lúc nào cũng khép chặt, dần dần hiện lên một loại áp lực nào đó khiến cho tất cả những người trong phòng đều cảm thấy khó thở.
Adonis rít lên:. truyện xuyên nhanh
- Achilles, mày câm mồm ngay. Hôm nay tự dưng ngứa mồm à? Ra ngoài giết ai đó cho thoải mái lại đi.
Achilles đã nung nấu ý nghĩ này trong nhiều năm, làm sao dễ dàng từ bỏ thế được? Khi ấy khảng khái đứng lên nói:
- Con biết lý do tại sao.
Cuối cùng Sát Chúa cũng lên tiếng, giọng hơi khác ngày thường:
- Con biết?
- Con tin rằng cha đã làm giống như Abraham, đó là chấp nhận hiến tế đôi mắt của mình cho Thiên Chúa để đổi lấy sự che chở của ngài. Nhưng khổ nỗi mỗi đôi mắt của cha thì chưa đủ. Chúa còn lấy đi cả đôi mắt của David nữa, bởi vì đó là một phần của nghi lễ hiến tế mà ban đầu chính cha cũng không biết. Có lẽ cha đã đến giết David để hoàn thành nghi lễ hiến tế giống như Abraham quyết giết người con trai Isaac của ông ta, chỉ có điều lần này chúa đã không ngăn cha lại.
- Hàm hồ.
Sát Chúa đập tay xuống ghế, cùng lúc ấy ngực của Achilles lập tức thủng một lỗ to tướng, máu từ vết thương chảy ra như suối.
Không ai hiểu được Sát Chúa đã làm điều đó như thế nào, nhưng tất cả các Sát Thần đều sợ xanh mặt.
Hercules vội can thiệp:
- Xin cha tha cho Achilles. Anh ta đã bị quỷ Satan chiếm hữu. Satan đã sai khiến anh ta nói ra những lời xàm ngôn làm cho cha thất vọng. Achilles theo cha nhiều năm, lúc nào cũng trung thành cẩn thận, chưa từng làm hỏng việc bao giờ, không thể chỉ vì một lần bất cẩn mà đã bị tước đi mạng sống. Xin cha hãy để con bảo ban Achilles.
Sát Chúa ngồi xuống, nói:
- Các con chẳng hiểu gì hết. Những chuyện hoang đường như vậy lần sau cấm nhắc đến trước mặt ta. Đúng là có Chúa, nhưng không phải giống như điều Achilles vừa nói xằng nói bậy. Các con hãy thử nghĩ xem tại sao một loài cây như Hãm Thần tự nhiên lại mọc ra ở cái hang ấy? Các con cho rằng đó là sự ngẫu nhiên ư? Hà hà, đúng là một lũ trẻ con ngốc nghếch. Thôi cút hết cả đi, để ta được nghỉ ngơi.
Hercules và Adonis đỡ Achilles, nhanh chóng rời khỏi phòng họp, để lại mình Sát Chúa ngồi đó trong nỗi tức giận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...