Vùng Đất Tự Do

Sophia thấy quân Dực Long ầm ầm kéo đến, mừng quá, hét toáng lên:

- Ngài Jackson, Tổng thống Jackson, tôi đã bảo ngài rồi mà. Ngài mau thả cô Emily ra để nhận được khoan hồng. Phó Tổng thống Tài đã hứa là sẽ không trừng phạt ngài, Phó Tổng thống nhất định giữ lời.

Jackson nhìn Sophia, mặt xạm lại:

- Mày không sợ tao giết mày à?

- Không, tôi không sợ ngài giết tôi. Tôi chỉ sợ ngài giết cô Emily, như thế Phó Tổng thống sẽ buồn lắm.

Câu nói cuối cùng của Sophia khiến Jackson lặng thinh trong vài giây trước khi thốt lên đầy cay đắng:

- Trần Tuấn Tài, mày đã làm cách nào mà tất cả mọi người đều sẵn sàng chết vì mày? Thật là khốn kiếp.

Tình thế lúc ấy thật hỗn loạn. Lính Lữ Đoàn Đỏ thi nhau vứt súng bỏ chạy chẳng khác gì ong vỡ tổ.

Ba người đàn ông đi ngược chiều đám đông, tiến lại gần chỗ của Jackson.

Người đứng đầu bỏ khăn choàng đầu, để lộ khuôn mặt trẻ trung, ngoại hình có nhiều nét giống Thomas nhưng hung dữ và liều lĩnh hơn.

- Ngài Jackson, xin tự giới thiệu, tôi là Julian Grey, em trai Tổng thống Thomas Grey. Tôi phụng mệnh anh trai đến đây để mời ngài về giữ chức Phó Tổng thống Đế quốc Đại Bàng. Hai nước chúng ta vốn là một, do những biến cố lịch sử mà phải tách ra làm đôi, anh tôi vẫn tiếc nuối về điều ấy. Nếu ngài chịu về Đế quốc thì sẽ mang lại sự hỗ trợ to lớn với chúng tôi. Chúng tôi rất cần kinh nghiệm và kiến thức của ngài.

Jackson không giấu được vẻ ngạc nhiên. Lão nhìn Julian từ đầu đến chân, thấy người này oai phong lẫm liệt, quả xứng danh là một trong tam kiệt nhà Grey. Nghe nói năm mười lăm tuổi Julian đã gia nhập quân đội, mười bảy tuổi đã thống lĩnh cấp Sư Đoàn, hai mươi tuổi đã thống lĩnh cấp Đại Đoàn, hai mươi ba tuổi đã là nhân vật số hai của Lữ Đoàn Đen. Julian là mãnh tướng trong mãnh tướng, huân chương chiến công trên ngực nhiều đến nỗi không đeo hết nổi.


- Chẳng phải anh đang là Phó Tổng thống Đại Bàng hay sao? Tôi về đó thì anh giữ chức gì?

Sắc tối thoáng qua đôi mắt của Julian.

- Tôi rất vui lòng nhường lại cho ngài chức vụ ấy. Tôi vốn là người nhà binh, nay lại chuyên tâm cho binh nghiệp cũng là điều hợp lẽ.

Jackson cười ha hả:

- Julian, anh không thích tôi đến Đại Bàng, tôi có thể đọc được cảm xúc ấy trong mắt anh. Anh đến đây không phải vì tôi mà là vì bốn người này, có phải không? Các Sát Thần luôn là viên ngọc quý trên vương miện của bất kỳ đấng quân vương nào. Anh muốn lôi kéo bọn họ nhưng lại không dám nói thẳng điều ấy ra với tôi.

Julian mỉm cười:

- Ngài Jackson quả là thiên tài chính trị, vừa gặp đã đọc được hết bụng dạ của tôi. Đúng vậy, chúng tôi muốn mời bốn vị đây về Đế quốc Đại Bàng, xin cam kết giữ nguyên các quyền lợi vật chất lẫn chức vụ mà các vị đang được hưởng, sau đó cứ một năm lại tăng lương một lần, mỗi lần không ít hơn mười phần trăm. Các vị nghĩ sao?

Cả bốn Sát Thần cùng dao động.

Sean Forley, Alex Fudge, Kyrie Irving, Braxton Shaw nhìn nhau, tròng mắt thấy rõ sự phân vân.

Sau cùng Sean bước lên, nói:

- Tôi không đi. Tôi ở lại đây với Tổng thống.

Trong mắt Jackson hiện ra nét ấm áp, nhưng lão lắc đầu, từ chối.

- Ngươi đi đi. Ta nghĩ Tài sẽ không tính sổ với ngươi, nhưng ngươi lại gây thù chuốc oán với Adriel. Adriel trên danh nghĩa là nhân vật số bốn của Dực Long nhưng thực tế lại là nhân vật số hai, người này thực sự là ai chúng ta còn chưa biết, chỉ biết rằng gã không phải là người mà ngươi có thể đối phó được. Ta chết rồi, không ai che chở cho ngươi đâu. Đi đi Sean. Đi đi con trai ta.

Sean quỳ một chân xuống, cúi đầu bái lạy Jackson.

Ba người khác vẫn đứng yên một chỗ.

Julian giục:

- Các vị, mau đi thôi, nếu để Dực Long vây kín chỗ này thì không chạy được đâu.

Bốn Sát Thần theo chân Julian, vội vã đi mất.

Còn lại mình Jackson. Lão bước đến bên cạnh Emily, khi đó vẫn đang bị thòng lọng quấn quanh cổ, tự tay tháo thòng lòng và cởi trói cho cô. Sau đó lão quay người rời khỏi sân khấu.

Emily gọi:


- Jackson, đừng làm vậy.

Jackson cười lớn.

- Cô có lời nhắn nhủ gì cho quỷ Satan không, Emily?

Jackson lên một chiếc xe, phóng về khu vực trước là trụ sở Liên Minh, nay là văn phòng Tổng thống nước cộng hòa.

Khu vực trụ sở vắng tanh, không một bóng người. Jackson xuống xe, đi bộ vào văn phòng, đi mãi vẫn không nhìn thấy ai hết.

Trong lòng lão bất chợt nổi lên cảm giác đau thương.

Hùng bá cả đời người, vừa thua một trận đã cô độc đến mức này.

Binh lính dưới quyền đã đành, ngay cả con trai lão cũng không thèm nhìn mặt lão.

Lão tự thấy mình không làm gì sai. Lão yêu con hết lòng, lo cho nó từng tí một, chỉ vì quan điểm xung khắc mà thành ra cảnh hai cha con đối đầu.

Thế giới này rộng lớn nhưng không có nơi nào cho lão dung thân.

Jackon cảm thấy mệt mỏi quá đỗi. Lúc này lão chỉ muốn gặp Maria. Cả đời lão luôn nhớ về nàng, nếu bây giờ được tái ngộ thì còn gì mừng hơn nữa?

Đã đến lúc rồi.

Maria trong trắng như thiên thần còn Jackson tội lỗi đầy người. Hẳn giờ này nàng đang ở trên thiên đường còn lão sẽ phải xuống địa ngục, nhưng địa ngục thì đã làm sao? Miễn Satan biết nói chuyện và có lý trí thì Jackson tin rằng mình có thể đánh bại hắn, chiếm lấy địa ngục và dẫn lũ quỷ lên thiên đường giành lại vợ mình.

Lão bước vào văn phòng, từ tốn ngồi vào chiếc ghế Tổng thống.


Chiếc ghế quyền lực nhất đất nước. Biết bao người thèm khát được ngồi vào vị trí mà lão đang ngồi bây giờ.

Lão sẽ ngồi đó cho đến lúc chết chứ không nhường cho ai cả.

Cả đời lão luôn là nhân vật số một. Lão đã là nhân vật số một của thế giới sát thủ, sau đó lại đứng đầu Liên Minh, và cuối cùng là Tổng thống nhà nước cộng hòa.

Quyền lực, danh vọng, địa vị, không gì không có. Bây giờ chết cũng chẳng còn gì nuối tiếc.

Jackson rút ra một con dao sắc, ngắm nghía nó hồi lâu.

Lập nghiệp bằng dao, chết bằng dao.

Jackson mỉm cười. Lão ngồi thật ngay ngắn trên ghế, tay ấn nhanh vào ngực.

Con dao dài xuyên thủng ngực lão, cắm vào ghế, ghim chắc cơ thể.

Đầu Jackson từ từ gục xuống.

Ngay cả lúc chết, lão cũng chết như một ngôi sao.

Vì sao ấy đã qua đời, khép lại một chương đáng nhớ nữa trong lịch sử Vùng đất Tự Do.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui