Vùng Đất Tự Do
Hai giờ sáng ở Peoria.
Tài choàng tỉnh giữa đêm tối. Hắn vẫn đang sốt cao, cơ thể uể oải khó chịu, phải cố gắng lắm mới lê được người ra khỏi giường.
Hắn mở cửa phòng, đi tìm những người khác.
Nhà bếp vẫn còn sáng đèn. Hắn thấy Sophia đang chuẩn bị thức ăn.
- Sao cô chưa ngủ?
Sophia nghe thấy tiếng hỏi bất ngờ, vội quay lại. Thấy Tài, cô mừng rỡ đáp:
- Phó Tổng thống đi lại được rồi sao? Chiều mai chúng ta trở về nhà nước cộng hòa, ông Abraham dặn em chuẩn bị đồ ăn cho cả đoàn. Lúc này các cửa hàng đều đã đóng cửa hết, rất khó mua được lương thực chế biến sẵn.
Tài nói:
- Cô làm sắp xong chưa?
- Sắp xong rồi.
- Vậy thì tốt, sáng sớm ta đi ngay, không đợi đến chiều.
- Gấp vậy sao?
Tài kéo một cái ghế, ngồi xuống cho đỡ mệt.
- Ta vừa mơ thấy Emily cầu cứu. Ta không sao ngủ lại được.
- Đó chỉ là một giấc mơ mà thôi.
- Nếu cô hiểu Jackson và tình thế của ta hiện nay, cô sẽ biết rằng đó không chỉ là một giấc mơ. Đó là nỗi sợ về một thứ chắc chắn sẽ xảy đến, vậy nên thay vì tìm mọi cách bao biện để tránh phải đối mặt với hiện thực ta cần trở về. Ở đó tất cả đều đang chờ đợi ta. Chậm một phút sẽ hối hận cả đời.
Sophia rửa tay, nói:
- Vậy để em đánh thức Abraham, ông ấy cũng vừa mới ngủ.
Abraham được gọi dậy, vội bước vào gặp Tài.
Tài nói:
- Chúng ta cần đi ngay.
Abraham do dự:
- Có thể đi lúc sáu giờ, mặc dù khi ấy vẫn chưa dọn xong kẻ địch.
- Không chờ thêm được nữa.
- Vậy thủ lĩnh cứ nghỉ ngơi thêm một chút, tôi xem tình hình thế nào.
Đến sáu giờ sáng, phía Tây thành phố vang lên tiếng pháo kích dồn dập.
Abraham cười lớn:
- Quân Oconnell phản công rồi.
Mackenzie hỏi:
- Làm sao anh biết?
- Ta bí mật đưa cho chúng địa điểm mà Thomas cùng các viên đại tướng của hắn đang ở. Đánh chiếm thì khó chứ pháo kích từ xa vẫn ổn. Lũ Oconnell sở hữu đội pháo binh thiện chiến lắm. Chúng có thể bắn từ khoảng cách xa hơn sáu mươi cây số với độ chính xác rất cao. Phen này Thomas không chết cũng sợ mất vía.
- Tôi thấy anh ở nhà suốt, có ra ngoài bao giờ mà biết Thomas đang ở đâu?
- Ồ, việc đó phải nghĩ ra từ trước và có nhóm riêng để theo dõi, chứ đâu thể đợi đến lúc lửa cháy đến đít mới nhảy cẫng lên tìm nước dập. Vốn ta định đợi đến chiều, khi ấy pháo kích ngớt đi rồi và quân Đại Bàng đã tan hoang thì việc di chuyển sẽ an toàn hơn.
Một lúc sau, có quả đạn pháo rơi ngay gần nhà Mackenzie. Lão la toáng lên:
- Sao anh bảo chúng chỉ pháo kích vào chỗ ở của Thomas thôi mà?
Abraham nói:
- Chúng muốn nhân cơ hội này tiêu diệt lực lượng chủ lực của Đại Bàng. Càng tốt cho ta, mặc dù có hơi mạo hiểm. Thủ lĩnh, đi thôi. Giờ này chắc không còn kẻ nào thiết tha việc kiểm tra an ninh nữa đâu.
Tài gật đầu. Hắn lên xe, ngồi ở ghế sau. Sophia ôm bố, hôn tạm biệt. Cô mang theo hộp đựng thuốc và các công cụ y tế lên ngồi cạnh Tài. Abraham ngồi cạnh tài xế. Chiếc xe chở bốn người lập tức khởi hành.
Đúng là cảnh mưa bom bão đạn. Dễ thường quân Oconnell phải sử dụng đến hai trăm nghìn quả đạn pháo cho cuộc tấn công này. Cứ cách vài giây lại có tiếng nổ, nhiều tiếng nổ ở sát xe đến nỗi những người trên xe lâm vào cảnh điếc tạm thời.
Tài nhận ra rằng Sophia không la hét hay hoảng loạn mỗi khi có tiếng nổ.
- Cô là một người dũng cảm đấy, Sophia.
- Em quen rồi. Từ khi cố Tư Lệnh Mc Alister chết, các Lữ Đoàn đã bắt đầu bắn nhau triền miên. Chỉ có điều bắn to như thế này thì chưa bao giờ.
- Ngay cả như vậy đi nữa thì cũng không phải ai cũng có thể giữ được yên lặng trong tình hình này.
Tài nói và bất giác thở dài. Hắn nghĩ về Emily. Cô ấy có thể nhìn một quả bom rơi thẳng vào đầu mình mà mặt không biến sắc.
Emily là người phụ nữ can đảm nhất mà hắn biết.
Cả hắn và Emily đều muốn có một gia đình truyền thống. Chỉ có điều Emily là nhân tài hiếm có, theo dòng đời xô đẩy mà phải bước ra tiền tuyến. Đây là cảnh ngộ bất khả kháng.
Quyền lực đi kèm với trách nhiệm, trách nhiệm đi kèm với rủi ro. Thời buổi chiến loạn, đàn ông đã khó sống, với phụ nữ thì còn nguy hiểm hơn nữa.
Gây tổn thương cho một người phụ nữ luôn dễ hơn là gây tổn thương cho một người đàn ông.
Sophia hiểu ý hắn, liền an ủi:
- Quý phu nhân tất không sao. Các thiên thần sẽ bảo vệ cô ấy.
- Ta cũng hy vọng như vậy.
Pháo kích càng lúc càng dữ dội. Trời đã sáng mà sắc trời vẫn đen sì, một phần vì đạn pháo, một phần vì khói đen bốc lên che kín bầu trời.
Chiếc xe đang phóng hết tốc lực thì thân xe bỗng rung lên.
Tài rít lên một tiếng, nghe vừa tức giận, lại vừa có phần phấn khích.
- Hercules.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...