Vùng Đất Tự Do

Emily Hà thường đến văn phòng Thủ tướng vào lúc tám giờ sáng.

Một ngày làm việc của cô bắt đầu bằng việc xem xét nhanh các báo cáo mà nhân viên gửi lên, sau đó tổ chức một cuộc họp với các trợ lý do cô đích thân tuyển chọn nhằm xác định các việc cần làm.

Vào ngày Tài rời khỏi nước cộng hòa để tiến hành ám sát Thomas, Emily cảm thấy bất an nên muốn ở nhà. Nhưng điện thoại gọi về liên tiếp, nhiều người thúc giục cô đến văn phòng để giải quyết các sự vụ phát sinh.

Không hiểu sao hôm đó lại phát sinh lắm việc như vậy, từ thất lạc tài liệu cho đến một nhóm giáo viên đình công đòi tăng lương.

Cuối cùng, sau khi trang điểm một cách vội vã, Emily Hà rời nhà cùng đội cận vệ và có mặt ở văn phòng vào lúc chín giờ.

Jackson Jay đã ngồi trong văn phòng đợi sẵn từ lúc nào.

Emily Hà sớm nhận ra rằng rất có thể mọi sự hỗn loạn trong sáng nay đều ra người này tạo ra cả.

Cô khẽ gật đầu với Jackson.


- Xin chào Tổng thống.

- Chào cô Emily, liệu chúng ta có thể nói chuyện với nhau một lát được không?

- Tất nhiên rồi.

Hai người ngồi đối diện với nhau.

Jackson bắt đầu trước:

- Cô Emily, cô biết rằng tôi đánh giá rất cao năng lực của cô. Từ khi cô bước vào cuộc sống chính trị, Liên Minh và sau đó là nhà nước cộng hòa đã thay da đổi thịt hàng ngày. Mọi người đều công nhận điều đó.

- Ông quá khen rồi. Đó là nhờ công sức của tất cả mọi người.

- Cô không cần khiêm tốn. Vùng đất Tự Do là một thế giới hoang dại, không thích hợp cho phụ nữ, nhưng cô là một người phụ nữ đặc biệt. Cô là một thành tố rất quan trọng của nước cộng hòa, và tôi thường tự hỏi tại sao cho đến giờ này cô vẫn chưa nhận được bất kỳ chức vụ đáng kể nào ở Dực Long, trong khi rõ ràng cô có thể quản lý nó cũng tốt như cô đang quản lý các mảng việc ở nhà nước cộng hòa vậy.

- Dực Long là một thế giới khác. Những người đang phụ giúp chồng tôi lãnh đạo Dực Long đều là các nhân vật ưu tú, họ đã quen với trò chơi ám sát, bạo lực và sự có mặt của tôi sẽ khiến cho họ cảm thấy không thoải mái. Tôi không phải là một con mụ đàn bà nhiều chuyện chỗ nào cũng muốn xía mặt vào.

- Điều gì sẽ xảy ra nếu một vài hoặc phần lớn các lãnh đạo của Dực Long hiện nay không thể tiếp tục tại nhiệm được nữa?

Emily nhìn thẳng với mắt Jackson, hỏi:

- Ông nói vậy là có ý gì?


- Cô Emily, tôi không muốn làm mất thời gian của cô. Cô cũng biết chồng cô và tôi là kẻ thù. Sự hợp tác giữa hai người chúng tôi hiện nay chỉ là giải pháp tình thế, sớm hay muộn cũng phải có một người chiến thắng. Peoria là một cái bẫy. Chồng cô sẽ mất mạng ở đó, tôi có cách đảm bảo rằng anh ta phải chết.

Jackson quan sát thái độ của Emily. Lão ngạc nhiên nhận ra rằng Emily không hề tỏ vẻ xúc động chút nào.

Ánh mắt của Emily trước sau như một, tựa như có một làn nước thăm thẳm phủ lên mắt cô, che đi thế giới nội tâm sâu sắc bên trong.

Emily bình tĩnh hỏi:

- Ông có bao nhiêu phần trăm nắm chắc rằng âm mưu của ông sẽ thành công?

Câu hỏi ấy như được nói ra từ một kẻ đồng phạm chứ không phải một người vợ đang lo lắng cho chồng.

- Một trăm phần trăm.

Thấy Emily Hà vẫn đang chăm chú nhìn mình, Jackson cảm thấy hơi nhột, liền sửa lại:

- Tám mươi phần trăm.


- Ông Jackson, tôi có thể hiểu được suy nghĩ trong đầu ông và tại sao ông lại mặt dày cầu viện đến sự giúp đỡ của tôi. Ông cần sức mạnh của Dực Long nhưng đồng thời ông cũng sợ nó. Dực Long là một tổ chức ông không thể kiểm soát được, đơn giản bởi nó quá lớn. Bảy triệu con người là một con số khủng khiếp, không có cách nào để sáp nhập vào một lực lượng nhỏ hơn nhiều lần là Lữ Đoàn Đỏ mà không khiến cho Lữ Đoàn Đỏ bị nuốt trọn hoặc tan biến, hoặc chí ít thì cũng biến chất đến mức không nhận ra được. Dực Long cần phải được duy trì nguyên vẹn như hình thái hiện nay, nhưng như vậy thì làm thế nào để kiểm soát được nó? Ông là một kẻ xâm nhập xa lạ. Không ai ở Dực Long chấp nhận ông lãnh đạo nó. Ông cần nhờ cậy một nhân vật có đủ uy tín với tổ chức nhưng lại không được tham vọng đến mức tương lai sẽ thay thế anh Tài trở thành đối thủ mới của ông. Người duy nhất đáp ứng được các tiêu chí đó dường như là tôi.

Jackson ngồi tựa lưng vào thành ghế, gương mặt trở nên lạnh lùng. Lão không khen ngợi, cũng không phản bác những lời nói của Emily.

Khen ngợi hay phản bác đều là cử chỉ của người trên nhận xét kẻ dưới. Jackson hiểu rằng mình đang phải đối đầu với một con người cũng xuất sắc về chính trị như mình, và tốt nhất nên im lặng nghe cô ta nói hết.

- Ông có thể giao Dực Long cho tôi, nhưng ông cần phải lấy một thứ gì đó để làm tin. Thứ duy nhất có thể ép buộc được tôi nghe theo lời ông là hai đứa con nhỏ của tôi. Có lẽ ông sẽ tách chúng khỏi tôi và chỉ để cho chúng tôi được gặp nhau vào một ngày nhất định trong tháng. Tôi nói có đúng không, ông Jackson?

- Thành thực mà nói cô làm tôi hoảng sợ. Nói tiếp đi Emily, hãy cho tôi biết điều gì sẽ xảy ra nếu tôi làm thế?

Emily Hà nhỏ nhẹ nói:

- Ông Jackson, ông đang mắc phải một sai lầm nghiêm trọng. Đó là ông đang chơi cờ một mình. Trên bàn cờ mà ông chơi không chỉ có mình ông hay chồng tôi, mà còn có cả những đấu thủ khác nữa. Hãy lấy ví dụ của người yếu nhất trong số đó, là tôi. Tôi sẽ cho ông biết tôi định đánh ván cờ này như thế nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui