Vùng Đất Tự Do

Logan nghe Jackson nói dài dòng mà đầu óc chỉ nghĩ về một điều duy nhất.

- Tài đã chết rồi?

Jackson gật đầu, xác nhận:

- Hắn chết rồi.

- Tôi không tin. Tài không thể chết như vậy được.

- Tại sao hắn lại không thể chết?

- Bởi vì anh ta là Đệ nhất Sát Thần, bởi vì anh ta là Trần Tuấn Tài, không ai giết nổi, cho dù là Thần Thoại đi nữa.

- Logan, ta suýt chút nữa thì đã giết được thằng khốn ấy tới hai lần. Giết hắn không phải là điều gì khó khăn, chẳng qua hắn gặp nhiều vận may mà thôi. Bây giờ vận may đã hết, hắn tất chết không thể nào tránh được.


- Tôi không tin ông. Ông chỉ đang cố lừa tôi.

Jackson nhìn sâu vào trong mắt Logan:

- Logan, nghe ta nói đây. Con có thực sự tin rằng nếu Tài vẫn còn sống và khỏe mạnh bình thường liệu ta có dám đến đây gặp con và nói ra những chuyện này hay không? Chẳng lẽ ta bị điên hay sao mà công khai thách thức Tài, một trong những sát thủ nguy hiểm nhất từng được biết đến từ trước tới nay? Hắn đã sai lầm khi xung phong đi ám sát Thomas. Người của Thomas cùng Thần Thoại đã phục kích và giết chết hắn ở Peoria. Con phải chấp nhận sự thật, Logan, chẳng mấy chốc nữa thi thể lạnh lẽo của hắn sẽ được Đế quốc Đại Bàng gửi về nhà nước cộng hòa để chôn cất, lúc ấy con mới công nhận thì đã muộn rồi.

Logan dùng hai tay ôm mặt, nước mắt chảy ra dàn dụa.

Gã tin lời Jackson nói là thật. Từ trước đến nay Dực Long đã tránh được rất nhiều tai ương chỉ vì Tài đang sống và hiện diện đâu đó ngoài kia. Cái chết của hắn sẽ vĩnh viễn tước bỏ tấm màn sắt đã bảo vệ Dực Long trong suốt mười năm tròn.

Cái chết của Tài là cú sốc quá lớn cho Logan. Gã còn đau lòng hơn cả lúc Nadeem bị giết, bởi Nadeem chỉ là bạn thân của gã còn Tài là đại diện cho niềm hy vọng vào một tương lai mà tất cả mọi người cùng hướng tới. Gã không thể hình dung ra một Vùng đất Tự Do chỉ có toàn những người như Quintus, Thomas và cha của gã. Đó sẽ là một vùng đất chết, xám xịt và buồn thảm.

Jackson thấy con mình sa sút tinh thần như vậy, liền tỏ thái độ không vui.

- Logan, hãy thôi khóc lóc như mấy con mụ đàn bà ấy đi và nghe ta nói đây. Thời gian không còn nhiều. Con phải cứng rắn lên. Tất cả các lãnh đạo của Dực Long đều đã bị vô hiệu hóa. Dực Long hiện đang vô chủ. Ta muốn con bước lên phía trước và tiếp nhận vai trò thủ lĩnh của tổ chức này. Thủ lĩnh Dực Long sẽ kiêm nhiệm chức Phó Tổng thống của nước Cộng hòa Liên Minh Thần Thánh. Con sẽ có được tất cả trong một ngày.

- Ông điên rồi, Jackson. Dực Long còn có Bộ Tư Lệnh Chiến Tranh, còn có rất nhiều nhân tài. Họ không đời nào chịu nghe theo lời sắp xếp của ông.

- Ồ, Bộ Tư Lệnh Chiến Tranh, nghe kêu đấy. Sao con không thử trở về Pháo Đài Thằn Lằn và xem bên trong hiện nay còn những ai. Ta dám cá là con sẽ bất ngờ về những điều mình nhìn thấy.

Lời nói ấy khiến Logan choáng váng.

- Bằng cách nào, hả? Bằng cách nào mà ông có thể khống chế được bọn họ?

- Chuyện đó con đừng bận tâm. Thế nào, Logan, con sẽ nghe lời ta chứ?


Logan vùng đứng dậy, nói một cách dữ dội:

- Không, không, không. Tôi sẽ không bao giờ làm thế.

- Con sẽ không làm vậy ngay cả để cứu Dực Long khỏi bị hủy diệt? Ta cứ nghĩ con yêu quý nó? Logan, nếu con không tiếp nhận chức thủ lĩnh Dực Long tổ chức này sẽ tan rã, hỗn loạn sẽ nổ ra, bạo lực lan tràn. Bảy triệu thành viên của Dực Long sẽ trở thành những kẻ vô gia cư đói khát.

- Vẫn còn đó Emily Hà, Aleksei, Adriel, Alexander, Abraham cùng những người khác nữa, họ giữ cho Dực Long tồn tại.

Jackson giơ hai tay lên trời, than:

- Logan, có phải con không hiểu những gì ta vừa nói? Những người đó không còn nữa. Nói chuyện nhiều ở đây cũng vô ích. Tại sao con không cùng ta về Dực Long để tận mắt chứng kiến tình hình?

- Cùng với ông ư?

- Phải, chỉ có ta và năm vệ sĩ. Thôi nào, con hẳn không nghĩ ta có thể làm được gì chỉ với sáu người chứ hả?

Jackson là một trong những nhân vật quan trọng nhất đã góp phần định hình nên Vùng đất Tự Do trong suốt chiều dài lịch sử, Logan tuy là con lão nhưng vẫn không thể so sánh được với bố.


Logan thấy Jackson tỏ ra tự tin như vậy, trong lòng xao động.

- Được rồi, ông chỉ được mang theo năm người. Tôi muốn những người của tôi được trả tự do.

Jackson mỉm cười, tỏ vẻ hài lòng.

- Tất nhiên rồi, con trai ta.

Jackson và năm cận vệ của lão chia thành hai nhóm, ngồi lên hai chiếc xe của Logan để trở về căn cứ Dực Long.

Giữa lúc rối bời, Logan không hỏi tại sao lão lại không ngồi xe riêng của mình.

Xe của Jackson kích thước rất lớn, sơn màu đen, gắn quốc kỳ trên mui và xung quanh luôn có sáu chiếc xe khác hộ tống. Đi đến đâu còi hụ ầm ĩ đến đấy. Đó chính là biểu tượng quyền lực của Tổng thống, và cũng là điềm báo cho người khác biết khó mà tránh sang một bên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận