Vùng Đất Tự Do
Tài nằm trong phòng, cửa không khóa. Cứ cách bốn tiếng Sophia lại vào kiểm tra nhiệt độ một lần.
Đến nửa đêm, hắn sốt cao, trán nóng như lò lửa. Sophia phân vân một lúc rồi quyết định đánh thức hắn dậy để cho uống thuốc hạ sốt.
Sau vài lần lay gọi, Tài mở bừng mắt. Cặp mắt hắn lúc này đỏ máu, trong đêm tối phát ra ánh sáng đáng sợ.
Hắn nhìn Sophia một lúc lâu, sau khi đã tỉnh táo trở lại, liền nói một cách khó nhọc.
- Có chuyện gì vậy?
Sophia đáp:
- Nhiệt độ của ngài bây giờ là bốn mươi ba độ C. Cần phải uống thuốc hạ sốt ngay.
Tài thở dài:
- Sophia, cô là một bác sĩ, ta hiểu được suy nghĩ của cô. Nhưng cơ thể của ta không giống người bình thường, nó có thể tự phục hồi. Cô cũng tận mắt nhìn thấy rồi còn gì. Chỉ cần ta có đủ thời gian tĩnh dưỡng là cơn sốt sẽ tự lui bước. Cô đánh thức ta dậy làm gián đoạn giấc ngủ quý giá.
Sophia cúi đầu nói:
- Em xin lỗi.
- Thôi bỏ đi. Mấy giờ rồi?
- Đã gần mười hai giờ đêm rồi.
Tài nhìn ra cửa sổ. Cửa sổ đã được kéo rèm, hắn không thấy được cảnh tượng bên ngoài.
- Ngài đang nhớ nhà chăng?
- Ta vừa gặp ác mộng. Ta mơ thấy em trai ta đang cầm trên tay một cây rìu. Cả hai bàn tay của nó đều đã gãy, lủng lẳng như sắp rụng đến nơi, nhưng nó vẫn giơ được cái rìu lên và cố gắng chặt đầu ta, vừa chặt vừa van xin: "Nếu anh thương em thì hãy chấp nhận số phận của mình". Ta mơ thấy Jackson giết chết con trai ta. Ta mơ thấy vợ ta ôm xác con mà khóc. Trước đây cô ấy chưa bao giờ khóc. Cô đánh thức ta đúng vào giữa cơn ác mộng, vì thế mà ta nhớ được từng chi tiết của nó.
- Thật là một giấc mơ đáng sợ.
- Cả cuộc đời ta là một cơn ác mộng. Không rõ giữa thực và ảo, cái nào đáng sợ hơn.
- Ngài nói đúng lắm, cả Vùng đất Tự Do là một cơn ác mộng không bao giờ chấm dứt. Có lẽ ngài có thể chấm dứt được nó. Bố em đã nói rằng..
Tài xua tay:
- Đừng nói thêm gì nữa. Ta không muốn để lọt vào tai những kỳ vọng mà ta không thể thực hiện được.
Sophia gật đầu. Cô định bước ra khỏi phòng, nhưng nghĩ thế nào, lại quay lại nói:
- Đằng nào ngài cũng đã tỉnh lại rồi. Hay để em lấy cho ngài viên thuốc hạ sốt.
Sophia một mực kiên trì với chức phận của mình. Tài chỉ còn cách đồng ý uống viên thuốc mà cô ta đưa cho, sau đó nằm xuống giường, ngủ li bì.
Abraham thấy Sophia bước ra, liền hỏi:
- Sức khỏe thủ lĩnh ổn chứ?
Sophia thoáng do dự trước khi trả lời:
- Đã tốt hơn ban chiều. Nhưng ngài vẫn còn rất yếu.
- Chỉ cần thủ lĩnh có thể đi lại, thì tôi có cách đưa anh ta trở về. Hai ngày nữa ông vẫn ở lại đây, Mackenzie, nhưng con gái ông sẽ đi với chúng tôi, bởi chúng tôi cần một bác sĩ túc trực hai tư trên hai tư.
Mackenzie đồng ý ngay.
Abraham đốt một điếu thuốc, nói:
- Đám cháy đã khiến bọn Đại Bàng nhất thời trở nên mê muội. Chúng không hiểu điều gì vừa xảy ra, nhưng sau khi đã lục soát hiện trường đám cháy mà không tìm thấy xác thủ lĩnh thì tất chúng sẽ nhận thức được rằng mình đã bị lừa. Khi ấy chúng sẽ quay lại đây lần nữa. Có lẽ là sáng mai. Nếu chúng đến thì chúng tôi sẽ nấp ở trong hầm còn ông dẫn chúng vào lục soát. Cứ để chúng tiêu tốn thời gian ở đây. Ngày mai chưa đi được. Chúng ta sẽ xuất phát vào ngày kia. Nhưng làm thế nào để ra khỏi đây được?
Cỡ người như Abraham mà phải hỏi câu đấy thì Mackenzie biết trả lời sao? Thế nên người đàn ông râu xồm này chỉ biết trố mắt ra nhìn.
Gã chiến tướng hít một hơi thuốc cho khói đầy phổi.
- Đi bộ thì chậm lắm. Cách tốt nhất là dùng xe ô tô của ông để phóng về nước cộng hòa cho nhanh.
Mackenzie lắp bắp:
- Ông định dùng ô tô chở Phó Tổng thống đi ngênh ngang giữa đường à, Abraham? Chúng sẽ phát hiện ra ngay. Khi đó chúng sẽ xả súng nát xe đấy. Ông sẽ làm con gái tôi chết theo mất.
- Yên tâm, bọn Đại Bàng sẽ không cản chúng tôi lại đâu. Con gái ông nhất định sẽ an toàn.
- Mắt chúng có bị mù đâu mà không nhìn thấy ta?
- Mắt chúng tốt đấy, nhưng tôi cá là chúng sẽ không nhìn thấy gì hết.
Abraham ăn nói một cách hàm hồ, Mackenzie càng nghe càng khó hiểu.
- Việc của ông làm là đi đổ xăng trước đi, Mackenzie. Đường về nước cộng hòa rất xa, chúng tôi không muốn rơi vào cảnh hết xăng giữa đường.
Sophia vốn là người thông minh, lập tức hiểu rằng Abraham không muốn tiết lộ kế hoạch quá sớm, bèn nói với bố:
- Bố đừng hỏi những câu thừa thãi. Ông Abraham đã nói vậy tất có phương pháp. Vào thời điểm thích hợp ông ấy sẽ giải thích cho chúng ta hiểu.
Mackenzie cũng mang máng nhận ra điều này, nên không nói thêm gì nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...