Anh em nhà Miller vừa rút lui, Linh Giác Đỏ đã ổn định trở lại. Tài không lý gì đến hai người này, ánh mắt chỉ nhìn chòng chọc vào Trung. Hắn dậm chân, nhảy tới chỗ của em trai. Trung sợ hãi, vội vàng chuồn sang bên phải, tìm cách tránh né. Cú đảo người ấy rất khá, ngược hướng di chuyển của Tài, theo lẽ thường có thể tạo ra khoảng cách đủ lớn để chuẩn bị sẵn tư thế phản công hoặc nếu không muốn đánh nữa cũng có đủ thời gian chạy trốn. Ai dè Tài còn đang lơ lửng trên không, người bất thần ngoặt gấp như chim ưng đảo cánh. Bàn tay vươn ra, chộp ngay được cổ Trung.
Bàn tay của Tài cứng rắn như thép, khi ấy siết lại. Trung không thở được, cảm tưởng như xương cổ sắp gãy đến nơi.
Gã la ầm lên:
- Anh Tài, đừng giết em. Đừng giết em.
Lời cầu xin ấy đã đánh thức lý trí đang bị máu độc tha hóa của Tài. Hắn bừng tỉnh, bàn tay lập tức mềm ra, kéo em lại gần muốn xoa đầu.
Hắn quên bẵng rằng Trung đang cầm dao trên tay. Con dao lập tức xuyên thủng bụng hắn, ruột phòi cả ra ngoài. Máu theo vết thương chảy thành dòng.
Tài cúi xuống nhìn vết thương, sự phẫn nộ không còn, chỉ còn lại nỗi chán chường.
Miệng Trung méo xệch. Gã nói lắp bắp:
- Ta là thần Apollo. Ta không thể thua anh. Ta sẽ không để anh ngáng đường ta trở thành Sát Chúa. Anh cần phải chấp nhận số phận của mình.
Tài chộp lấy cổ tay gã, một lần nữa kéo lại. Hắn bẻ rắc một cái, cổ tay của Trung lập tức gãy lìa.
Trung đau quá, bật khóc.
Gã xảo quyệt chứ không hung bạo, thèm khát quyền lực chứ không mạnh mẽ, tuyệt tình chứ không dũng cảm.
Tài đặt tay lên đầu em, dằn giọng:
- Tao có thể giết mày.. ngay bây giờ. Và lẽ ra tao nên giết mày. Mày làm tao đau đớn muốn chết.
Trung không dám nhìn thẳng vào mắt Tài:
- Em biết, là do con dao, là do con dao.
- Không, là do mày. Cho dù có bị người ta đâm một nghìn con dao vào người tao cũng không đau đớn bằng lúc này. Tao không hiểu vì sao mày lại trở nên như thế này, Trung ạ. Có đáng không em, có đáng không?
Trung hoảng loạn quá đỗi. Gã không hiểu câu hỏi của Tài, chỉ quan tâm đến sự sống còn của bản thân.
- Xin đừng giết em.
Tài thấy em như vậy, không kìm lòng được, cũng khóc theo. Nhưng tiếng khóc của hắn khác của Trung. Trung khóc là vì tham sống sợ chết, còn Tài khóc là vì không chịu được nỗi mất mát về tinh thần.
- Mày đã giết chết tất cả niềm ham sống trong con người tao. Sự đốn mạt của mày khiến tao cảm thấy cuộc đời này thật là vô nghĩa. Tao ước gì mày hiểu được rằng tiền bạc, quyền lực, danh vọng, tất cả những thứ ấy chỉ là phù du. Điều quan trọng nhất với con người là ở đây này, trái tim của mày, nhưng mày đã bán nó để đổi lấy những thứ không đáng.
Trung vùng lên, nói lớn:
- Những điều anh nói thật sáo rỗng, sách vở và ngớ ngẩn. Anh tỏ vẻ cao thượng như vậy là bởi anh đã có mọi thứ. Anh là Phó Tổng thống của nước Cộng hòa Liên Minh Thần Thánh, là thủ lĩnh của Dực Long, tiền bạc không thiếu. Đúng là người giàu chê tiền, ha ha. Tôi thì có gì? Có ai biết tôi là ai không? Mọi người chỉ biết tôi là em trai của Trần Tuấn Tài. Tôi không muốn thế. Tôi cũng tài năng như anh vậy và tôi muốn xây dựng một sự nghiệp lừng lẫy hơn cả anh nữa kìa.
- Mày xây dựng sự nghiệp của mày bằng cách giết tao.
Câu nói ấy thật đau khổ. Ngay cả Steward nghe được cũng thương cảm thay cho hắn.
Trung run bắn người lên. Gã vừa mới hiên ngang cãi mấy câu đã lập tức trở lại bản chất hèn nhát.
- Anh Tài, là em lỡ tay. Không phải em cố tình đâu.
- Có những lúc phải giết người thân trong nhà để tạo phước cho thiên hạ. Phải chăng tao đã nghe thấy câu nói đó ở đâu rồi? Tao ước gì mình đủ cứng rắn để bóp gãy cái cổ mềm yếu của mày. Như vậy là mày chết, tao chết, dòng họ Trần Tuấn sinh ra từ cát bụi và sẽ trở về với cát bụi. Nhưng tao không thể nói với bố, với mẹ rằng chính tao đã giết chết đứa con trai bé bỏng của ông bà. Tao sợ rằng bố mẹ chúng ta sẽ tuyệt vọng đến nỗi chết thêm lần nữa. Tao tha mạng cho mày, nhưng cần phải dạy cho mày bài học.
Tài cầm lấy cổ tay còn lại của Trung, bẻ một phát gãy đôi như bẻ que củi.
- Cút đi. Cút cho khuất mắt tao.
Trung được thả ra, vội vã lủi đi mất.
Các toán lính của Đại Bàng từ bốn phương dồn về. Steward nói với hắn:
- Phó Tổng thống, chúng ta thuộc về hai quốc gia khác nhau nhưng tôi tôn trọng con người ngài. Tôi cho ngài ba phút để bỏ trốn, sau thời gian đó chúng tôi sẽ phải truy lùng và giết chết ngài. Ở thành phố này có một sư đoàn bộ binh, toàn bộ khu vực đều đã bị vây kín. Nếu ngài không muốn chạy nữa có thể tự sát, tôi sẽ cầu xin Tổng thống Thomas cho phép đưa xác ngài trở về cố hương.
- Cố hương của ta không phải ở đây. Cố hương của ta ở bên kia bờ Thái Bình Dương. Cảm ơn Steward, nếu hôm nay ta thoát được, sau này ta sẽ tha mạng cho hai anh em anh.
Tài rút con dao khỏi bụng, máu theo vết thương tuôn ra xối xả. Hắn cởi áo ngoài, buộc chặt vết thương để cầm máu, sau đó cố sức chạy vào trong một cái ngõ hẹp.
Đây là con đường rút đã được Adriel vạch sẵn cho hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...