Tài tháo bộ râu giả và kính trắng vứt sang một bên, hỏi:
- Jackson lừa Thần Thoại vụ Mc Alister một lần chưa đủ tởn đến già hay sao mà chúng mày lại nghe theo lão lần nữa?
- Trước sức mạnh của tiền bạc, mọi ân oán đều trở thành thứ yếu.
- Lão trả chúng mày bao nhiêu tiền để làm vụ này?
Cặp mắt của Trung sáng lên:
- Ba tỷ đô la Liên Minh. Một phần ba số tiền đó sẽ thuộc về mình ta.
- Jackson làm gì có nhiều vậy mà trả cho chúng mày?
- Tiền của Dực Long. Có phải John và Kevin đã trả cho anh từng đấy tiền để giết Thomas không? Sau khi anh chết tiền đó sẽ thuộc về Jackson, và ông ta sẽ đưa số tiền đó cho Thần Thoại.
- Lấy mỡ nó rán nó à? Lão già khốn kiếp. Ngày tao trở về được Liên Minh cũng là ngày chết của thằng khốn nạn gắn mác Tổng thống ấy.
- Trở về? Anh đang nằm mơ đấy à, anh trai Phó Tổng thống của tôi?
Tài không đôi co nhiều. Hắn gầm lên một tiếng, tiếng gầm chưa dứt người đã đến sát bên em trai, tay trái nắm lại thành quyền đấm luôn vào mặt. Trung thấy uy lực cú đấm quá lớn, trong bụng hơi sợ, liền hơi dịch người tránh sang một bên, ngón tay cong lại, nhằm thẳng vào ngực anh bắn ra liên tiếp hai viên bi.
Tốc độ hai viên bi ấy như đạn bắn, người bình thường cho dù đứng cách xa mười mét cũng không thể nào tránh được. Vậy mà Tài chẳng những tránh được, hắn còn tiện tay móc ra một con dao lưỡi cực dài và nhọn, xoay người đuổi theo một trong hai viên bi, xuyên thủng nó, sau đó lại đuổi theo viên bi thứ hai, tiếp tục xuyên thủng viên bi. Hai viên bi bị xuyên thủng nằm trên lưỡi dao chẳng khác gì xiên thịt nướng.
Toàn bộ cảnh tượng đuổi bắt kinh thế hãi tục chỉ diễn ra trong một phần trăm giây. Trung quan sát được hết, lưỡi líu cả lại:
- Linh giác! Linh giác thật là ghê gớm.
- Mày cũng biết linh giác à? – Tài hỏi, giọng nửa châm biếm, nửa lo sợ.
Hắn chưa từng kể cho ai nghe về linh giác, vậy mà Trung lại đoán ra được.
- Ngài Sát Chúa không chỉ là một chức sắc tôn giáo mà còn là một nhà khoa học vĩ đại. Ngài đã dùng toán học tính ra rằng trong số một triệu Sát Thần chỉ có một người may mắn sở hữu linh giác. Việc được bước chân vào không gian bốn chiều với các Sát Thần mà nói chẳng khác gì trúng số độc đắc. Nhưng từ khi phát hiện ra cây Hãm Thần đến nay, tổng số Sát Thần cộng hết cả vào cũng chưa được năm mươi người. Vậy mà anh lại.. Tài, tại sao? Tại sao? Tại sao anh luôn may mắn hơn tôi?
Tài nhíu mày, không trả lời.
Hắn nhận ra rằng Trung vẫn luôn ghen tị với hắn. Ẩn sâu đằng sau vẻ mặt kiêu ngạo và những lời nói khinh bạc là một trái tim cực kỳ dễ bị tổn thương. Trung tự biết tài năng thiên bẩm của mình không bằng anh trai. Gã còn biết rằng mọi người đều biết điều đó. Đó là một bí mật công khai. Đau đớn hơn cả nằm ở chỗ, cho dù gã cố gắng và tỏ ra trung thành đến đâu đi chăng nữa thì Sát Chúa vẫn một lòng hy vọng Tài sẽ trở thành người kế vị tiếp theo của Thần Thoại chứ không phải là gã.
Hai anh em đã thôi không còn gặp nhau kể từ trận chiến ở Olympus diễn ra cách đây đã năm năm. Khi ấy đẳng cấp của Trung vượt trội hơn Tài rất nhiều, khác nào thần đấu với người, vậy mà sau năm năm sự chênh lệch ấy chẳng những đã biến mất, thậm chí còn đảo ngược.
Nhờ cơ duyên mà Tài tiến nhập được vào không gian bốn chiều, xét về tốc độ hắn đã ở trạng thái bất bại. Bất kể đối phương nhanh đến đâu đi nữa trong mắt hắn cũng chậm như sên, trong vòng tròn có bán kính ba bước chân lấy hắn làm tâm điểm, hắn có thể điều chỉnh tốc độ di chuyển của vạn vật hoặc thấp đến mức gần như bất động hoặc nhanh đến mức như tốc độ ánh sáng.
Cứ theo lý mà nói thì Tài có thể đấm cho Trung sưng mặt nằm ngất ra đất chỉ với một quyền đầu tiên, nhưng thật đáng ngạc nhiên tốc độ của Trung lại ngang ngửa với hắn, tất cả các đòn đánh của Tài dù đã gia tốc hết lực vẫn không chạm được vào người thằng bé mảy may. Tài biết rằng Trung sở hữu bí quyết riêng, không phải dạng Sát Thần tầm thường, nên đánh hết sức kiên nhẫn.
Hắn rút ra một con dao, bẻ lưỡi dao gãy đến tận chuôi, vứt cán đi, bẻ đôi lưỡi dao gãy ấy, rồi lại chập hai phần vào nhau, thuận tay bẻ thêm lần nữa để tạo thành bốn mảnh nhỏ, tất cả những điều này được thực hiện trong khi vẫn đang tránh né các cú đòn tấn công của Trung. Trung há mồm ra nhìn Tài thể hiện sức mạnh thể chất, tự hỏi phải chăng ngoài linh giác, ma túy còn mang lại cho anh gã nguồn năng lượng vô tận. Ý nghĩ ấy tựa như lửa thiêu tâm hồn, càng khiến cho gã trở nên oán độc.
Tài ném bốn phần dao gãy vào người Trung, vì tình cảm anh em mà cố tình tránh đi phần đầu và trái tim. Trung đang định tránh, Tài nhíu mày, linh giác đỏ bao trùm lên người Trung tựa như biển máu, từ biển máu ấy một sợi mỏng như tơ, thẳng băng như lưỡi kiếm đâm xuyên trán của Trung từ đằng trước ra đằng sau.
Thế giới mà Trung quan sát được không giống với thế giới mà Tài quan sát được. Thế giới của Tài là linh giác đỏ, tạo thành từ sự kết hợp giữa không gian bốn chiều với máu độc của Matthew Miller. Với linh giác hắn là đối tượng thụ hưởng thụ động, nhưng với bức màn máu mọi chuyện lại khác hẳn. Năng lực hiện tại cho phép hắn khống chế tâm trí của một hoặc nhiều người nằm trong phạm vi của linh giác đỏ. Số người cần khống chế càng tăng lên thì hiệu quả khống chế càng giảm đi. Đây là lý do giải thích vì sao trong cuộc đấu cờ ngày trước hắn không khống chế được tâm trí của cả năm Sát Thần.
Trung bị sơi tơ máu đâm xuyên đầu, ánh mắt đột nhiên trở nên thất thần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...