Vùng Đất Tự Do

Lúc Tài bước chân ra khỏi cửa khách sạn thì thần mã của Thomas cũng vừa vặn đến nơi. Hắn còn cách Thomas chừng năm mươi mét, xen giữa hai người là hàng chục binh lính và sĩ quan Đế quốc Đại Bàng. Một vài người lính nghe tiếng động vội quay đầu lại nhìn, thấy Tài xuất hiện bất chợt, bèn chĩa thẳng họng súng vào mặt, bắt quay ngược vào bên trong.

Tài mỉm cười.

Hắn dậm chân, nhảy qua đầu những người này, dễ dàng như nhảy qua một gò đất nhỏ.

Lúc này sức mạnh thể chất của Tài đã trở nên cực kỳ ghê gớm. Cú dậm chân của hắn làm chấn động cả mặt đất, tựa như tên lửa thăng thiên đưa hắn lên đến độ cao năm mét, vượt qua quãng đường dài ba mươi mét chẳng khác gì loài chim khổng lồ tung cánh bay giữa trời, lúc sắp hết đà rơi xuống, hắn hít một hơi đầy ngực, phần nửa trên bật lên, lại bay xa thêm hai mươi mét nữa.

Hercules mà thấy hắn di chuyển theo kiểu này, cũng chỉ có thể lắc đầu thán phục mà thôi.

Sau một giây, Tài đã áp sát Thomas.


Hắn đã tính toán rất kỹ về cuộc ám sát lần này. Hắn để ngỏ khả năng Jackson sẽ thông báo với Thomas về vụ ám sát, nhưng dù Thomas biết trước chắc gì đã cản lại được? Hắn là đệ nhất Sát Thần, chỉ cần lại gần đối phương trong khoảng cách mười mét thì khả năng ám sát thành công lên đến chín chín phẩy chín chín phần trăm.

Một cuộc ám sát thành công phụ thuộc vào nhiều yếu tố, trong đó yếu tố bất ngờ là quan trọng nhất. Sự bất ngờ cũng có tầng có lớp. Biết có người âm mưu ám sát mình chỉ là tầng đầu tiên và thô thiển nhất, để ngăn chặn hiệu quả cần phải biết chi tiết thời gian, địa điểm, phương tiện di chuyển, loại vũ khí sử dụng, phương pháp tiếp cận và trên hết là năng lực của sát thủ.

Chính vì lý do này mà Tài đã cố gắng giữ kín hành động của mình và tiến hành kế hoạch ám sát trong khoảng thời gian ngắn nhất có thể. Ngoài Tài, người duy nhất nắm được kế hoạch tổng thể là Adriel, từ Adriel các mệnh lệnh mang tính đơn lẻ sẽ được truyền xuống cho các nhóm biệt lập bên dưới, nhóm này không biết nhóm kia, mỗi nhóm sẽ thực hiện phần việc rất hẹp của mình. Cách thức này đảm bảo thông tin không bị lộ, lọt, cho dù trong hàng ngũ có kẻ phản bội đi nữa cũng rất khó để đối phương ngăn chặn kế hoạch ám sát.

Thấy Tài, ánh mắt của Thomas hiện ra vẻ lo lắng chứ không bất ngờ.

Căn cứ vào ánh mắt này, Tài gần như tin chắc rằng một lần nữa Jackson lại đâm sau lưng hắn.

Nhưng dù vậy đi chăng nữa..

Steward phát hiện ra Tài trước chủ nhân. Hắn vội vàng rút súng bắn ra năm phát đạn.

Thấy Steward hành động như vậy, Tài bất giác cảm thấy vui vẻ.

Chỉ có thế thôi sao? Nếu chỉ có thế thôi thì chưa đủ để ngăn hắn lại đâu.

Đúng lúc ấy một lực khủng khiếp lao đến từ phía sau đầu, nhắm thẳng vào phần gáy của Tài. Tài phát hiện ra lực ấy không phải bằng linh giác mà đơn thuần dựa trên sự chuyển động của các luồng không khí. Khoảng cách giữa hắn và Thomas vô cùng gần, nếu cố chấp hắn có thể giết Thomas ngay lúc này, nhưng lực bí ẩn kia chắc chắn sẽ bửa hộp sọ của hắn ra làm đôi.

Tài vặn người, toàn thân đang bay về phía trước bỗng bắn ngược lại đằng sau theo một cách thức quỷ dị không sao tưởng tượng nổi. Vật ấy bay sượt qua đầu Tài. Tài nhìn theo, hóa ra nó là một viên bi ve.


Cơ thể của Tài khẽ run lên. Hắn rơi xuống đất, ánh mắt hướng về phía kẻ đánh lén.

Đó đúng là Trần Tuấn Trung, em trai hắn. Thằng bé nay đã trưởng thành, chiều cao không thua hắn bao nhiêu.

Cơ hội ám sát đã trôi qua mất rồi. Thomas giục ngựa trắng ra sức chạy, trong khi hai Sát Thần hộ vệ ở lại, hiệp với Trung vây Tài ở giữa. Các binh sĩ đế quốc dường như đã nhận lệnh từ trước, không can thiệp vào cuộc đấu này mà tập trung bảo vệ các tướng lĩnh cấp cao nhanh chóng rút lui.

"Đây là một cái bẫy." – Tài thầm than. – "Khá lắm Jackson."

Hắn quên phắt rằng Jackson là người đại diện cho Hiệp Hội Sát Thủ liên lạc với Thần Thoại trong bao nhiêu năm. Hẳn lão vẫn giữ mối liên lạc này phòng trường hợp cần thiết. Các Sát Thần bình thường không đấu nổi hắn, nhưng thằng Trung thì chưa chắc.

Tài nhận ra rằng mình tưởng như đã hiểu rõ Jackson, mà hóa ra vẫn đánh giá lão quá thấp cả về độ mưu trí lẫn tàn nhẫn. Xét về thủ đoạn hắn không phải là đối thủ của người này, càng chần chừ hắn càng chịu thua thiệt mà thôi.

Emily Hà nói đúng. Mọi thứ cô ấy nói trong buổi tối hôm ấy đều đúng. Lẽ ra hắn nên quyết đoán hơn. Lẽ ra hắn nên giết Jackson ngay khi có cơ hội. Sự thống nhất quốc gia và đoàn kết nội bộ chỉ có ý nghĩa nếu hắn không phải đối diện với nguy cơ bị ám hại một cách thường trực. Nếu đối tác của hắn là một nhân vật nguy hiểm như Jackson thì ưu tiên trước nhất phải là tìm mọi cách tiêu diệt khối ung nhọt này trước đã.


Hối hận lúc này cũng muộn mất rồi. Vụ ám sát bất thành. Điều quan trọng bây giờ là phải tìm cách thoát thân an toàn.

Trung nhìn hắn với vẻ ngạo mạn:

- Đầu hàng thì ta tha cho khỏi chết.

- Thằng em mất dạy này, mày ăn nói với anh trai mày thế à?

- Chính vì anh là anh tôi nên tôi tha chết cho anh. Nếu là người khác thì lúc nãy tôi đã giết mất rồi.

Tài khẽ rùng mình. Hắn nhớ lại viên bi ve của Trung không hiểu bằng cách nào mà lại xuyên được qua hàng rào phòng hộ của linh giác tựa như vật thể vô hình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận