Vùng Đất Tự Do

Emily Hà quay sang hỏi Teddy:

- Teddy, liệu tôi có quyền triệu tập cuộc họp Hội Đồng An Ninh Tối Cao không?

Teddy đáp:

- Thưa cô, cô không đủ thẩm quyền. Ngay cả ông Trần Tuấn Tài cũng không đủ thẩm quyền. Phải là Tư Lệnh hoặc quyền Tư Lệnh mới được.

- Chẳng lẽ không còn cách nào khác?

- Còn một cách nữa. Đó là nếu tất cả các Phó Tư Lệnh tại nhiệm yêu cầu tiến hành phiên họp bất thường thì có thể bỏ qua cơ chế người đứng đầu.

- Được rồi. Vậy thì ngày hôm nay, tôi ra lệnh cho cô Valencia ngay lập tức ngừng cung cấp lương thực cho gia đình các Phó Tư Lệnh chống đối. Tôi sẽ cho người bảo vệ cô. Cô chỉ việc ở yên trong nhà không cần xuất hiện. Nếu họ đến thì nói với họ rằng hãy đi tìm tôi.

Marley cười nói:

- Chị thật dũng cảm, chị Emily. Em thật không dám công khai chống đối bọn họ, nhất là khi anh Tài đang trong thời kỳ dưỡng bệnh.

- Hẳn là chồng tôi đã giúp đỡ cô rất nhiều.

- Không có anh ấy thì em không còn được ở đây nói chuyện với chị nữa. Anh ấy là một con người tuyệt vời, chị thật may mắn có được anh ấy. Em luôn ghen tị với chị về điều đó.


Emily Hà im lặng.

Câu nói của Marley nếu đặt vào miệng một người phụ nữ bất kỳ nào khác sẽ thuần túy mang tính xã giao, nhưng vì nó được Marley nói ra, nên không biết thật hay giả.

Marley nhận ra thái độ không vui của Emily, liền nói chữa:

- Là em nói vớ vẩn vậy thôi. Chị đừng hiểu nhầm.

- Anh Tài có trái tim rộng mở với người khác. Đó chính là lý do tôi yêu anh ấy, nhưng cũng là lý do khiến anh ấy trở nên suy kiệt như lúc này, người ta không thể lo cho tất cả mọi người xung quanh.

- Chị nói đúng lắm.

- Được rồi, Marley, thật vui được gặp cô ngày hôm nay. Hãy nhớ những gì tôi đã đề nghị.

- Em nhất định làm điều chị bảo.

Nguồn thực phẩm cho các quan chức Liên Minh vừa bị cắt, mọi người đã trở nên náo loạn.

Nguồn thực phẩm không chỉ bao gồm lúa mỳ, yến mạch là các mặt hàng để được lâu, mà còn cả thịt bò, thịt gà, sườn lợn và các loại rau là những thứ cần được cung cấp trong ngày để đảm bảo độ tươi sống.

Nhà William Perkin dự định trưa hôm đó tổ chức tiệc nướng thịt ngoài trời, mời hơn hai trăm quan khách, đều là gia đình các Đại Biểu cấp cao. Khi phát hiện ra thiếu thịt bò, bà vợ lập tức làm ầm lên.

William liền cho người đến kho lấy thịt về, khi đó mới phát hiện ra rằng có rất nhiều người lạ mặt đang đứng canh kho theo mệnh lệnh của Đặc phái viên Phó Tư Lệnh thường trực.

William liền yêu cầu đội Cấm Vệ Quân xử lý đám người gây rối này. Sean Foley đang ở tiền tuyến bảo vệ Jackson, lực lượng còn lại nể vì chủ cũ là Ethan Kath, tuyên bố không can thiệp.

Tức thì các Phó Tư Lệnh nhận ra rằng mình đã bị trói tay. Họ liền yêu cầu tổ chức một phiên họp khẩn nhằm lấy thế đa số trấn áp Emily Hà.

Emily Hà bước vào, ngồi đúng chiếc ghế chủ tọa. Các Phó Tư Lệnh đồng loạt phản đối.

William tức giận quát:

- Đó không phải là ghế của cô. Mau tránh ra chỗ khác.

Emily vặn lại:

- Xin hỏi ai là người chịu trách nhiệm cao nhất ở đây?


- Cô.. nhưng cô còn không phải là Đại Biểu Liên Minh.

- Quyền lợi của Đại Biểu Liên Minh là như thế nào?

- Các Đại Biểu sẽ được Liên Minh bảo trợ, trả lương và cung cấp thực phẩm hàng tháng. Ngoài ra các Đại Biểu cấp cao còn được bỏ phiếu bầu Tư Lệnh và hưởng các quyền miễn trừ hình sự đối với các tội nhẹ.

- Vậy là danh hiệu này chỉ đi kèm với quyền lợi vật chất chứ không đi kèm với đặc quyền chính trị, trừ khi cần bỏ phiếu bầu Tư Lệnh, nhưng ở đây tôi không yêu cầu bỏ phiếu bầu Tư Lệnh. Tôi thay mặt Phó Tư Lệnh thường trực Trần Tuấn Tài, người đã nhận lệnh trực tiếp từ quyền Tư Lệnh Jackson Jay về việc cai quản trụ sở Liên Minh, cũng tức là người có quyền lực cao nhất ở đây. Tôi ngồi ghế này là chính danh.

Connor ôm đầu, rên rỉ:

- Chưa từng có người phụ nữ nào được bước chân vào căn phòng này, vậy mà cô ta còn dám ngồi trên chiếc ghế của Tư Lệnh.

Emily Hà mỉm cười:

- Vậy thì càng vinh dự cho tôi. Các vị, ngày hôm nay các vị là những người triệu tập cuộc họp. Các vị muốn nói gì, xin cứ tự nhiên.

William nói một cách hằn học:

- Cô Emily, cô thật ngông cuồng, dám công khai ăn cướp tài sản của Đại Biểu cấp cao, lại còn chặn nguồn thực phẩm phân phối cho các Phó Tư Lệnh. Cô tưởng được chồng cô chống lưng là muốn làm gì cũng được sao? Xâm phạm quyền lợi hợp pháp của các Phó Tư Lệnh là tội chết đấy.

- Nếu các vị không phục thì có thể gửi thư tố cáo lên quyền Tư Lệnh để tước bỏ vai trò của tôi. Tôi dám chắc ngài Jackson rất quan tâm đến những gì đang diễn ra ở đây, và tại sao lương thực cho quân lính thì thiếu mà nhà ông Perkin lại dám tổ chức đại tiệc, mời đủ cả ba Phó Tư Lệnh khác cùng tham dự.

William nghe vậy, không dám nói gì nữa.

Emily Hà nói tiếp:


- Các vị ăn chơi phè phỡn không phải việc của tôi, nhưng ngăn chặn xe chở lương thì đó lại thành chuyện lớn. Bây giờ mỗi bên cùng nhượng bộ một tí, các vị không can thiệp vào việc vận lương, chúng tôi sẽ cấp thực phẩm cho bữa tiệc.

Max Webber nói:

- Cô Emily, có nhiều điều cô còn chưa hiểu. Cuộc chiến này chắc chắn sẽ kéo dài, mà các kho dự trữ sắp cạn rồi, cứ phung phí cho binh lính thì sau này đến các Đại Biểu cấp cao cũng không có gì ăn. Ngay cả Dực Long của các người cũng vậy. Các người có đến năm triệu thành viên, nhiều hơn cả tổng số binh sĩ Tam Quân đang có mặt trên chiến trường, làm sao mà nuôi nổi bây giờ?

Mason Kendall nói:

- Hai bên lấy chiến trường là Khu Đông, bên nào thắng thì các cánh đồng cũng bị phá hủy, sau chiến tranh nạn đói sẽ lan tràn. Cô Emily, nếu cô nhắm mắt thực hiện mệnh lệnh của người thậm chí còn không phải là Tư Lệnh đích thực, thì sau này chính gia đình cô cũng chết đói. Hãy tỉnh ra đi. Chúng ta có mặt ở đây là để tìm ra giải pháp tốt nhất cho các Đại Biểu cấp cao trong đó chồng cô cũng là một thành viên.

Emily Hà nhận ra rằng các Phó Tư Lệnh nói cũng có lý.

Ngành sản xuất lương thực đang bị phá hủy tận gốc rễ, chỉ vài tháng nữa toàn bộ Vùng đất Tự Do sẽ cảm nhận được hậu quả.

Cô nói một cách nhẹ nhàng:

- Tôi hiểu lo ngại của các vị. Tôi sẽ đem các lo ngại này trao đổi với chồng tôi. Nhưng nhất định cuộc chiến này phải thắng, Thomas phải bị đánh bại. Các vị hãy chọn việc chết đói ngay bây giờ hay chết đói sau vài tháng nữa. Không có lệnh của tôi, không ai gửi thức ăn cho các vị hết. Tôi dám chắc các vị ở đây đều không muốn trở thành các Đại Biểu cấp cao đầu tiên phải đi xin ăn, đúng không nào?

William Perkin thấy không thể thuyết phục được Emily, lại nhớ đến thái độ giận dữ của bà vợ đanh đá, chỉ còn biết thở dài:

- Thôi được, nếu cô bướng bỉnh như vậy thì không còn gì để nói nữa. Các đoàn xe chở lương có thể đi, nhưng tôi muốn thịt bò được gửi đến nhà tôi trong vòng một tiếng nữa


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui