Vùng Đất Tự Do

Emily Hà lấy tờ giấy, viết một phong thư gửi cho Quintus.

Thư viết:

"Ông Pedius thân mến,

Thời thế đổi thay, tôi được giao nhiệm vụ đại diện cho Liên Minh lo lắng công việc hậu cần. Tôi được biết đạn pháo từ Khu Tối gửi ra không đạt tiến độ, làm giảm năng lực chiến đấu của binh sĩ trên chiến trường. Ông là người giám sát Khu Tối, trách nhiệm rất lớn. Tôi hy vọng tình hình sẽ được cải thiện sau ba ngày. Nếu không, tôi bắt buộc phải ngừng gửi nguyên vật liệu và rút hết kỹ sư của mình về khu vực trung tâm để thành lập các nhà máy thay thế.

Emily Hà."

Ngày hôm sau, Quintus gửi thư phúc đáp:

"Emily thân mến,

Tôi rất ngạc nhiên và vui mừng nhận được thư của em. Tôi tự hỏi bệnh tình của Phó Tư Lệnh thường trực đáng kính của chúng ta phải nguy hại đến mức nào thì anh ta mới phải đẩy em ra mặt.


Về vấn đề nhà máy. Chín mươi phần trăm mỏ quặng sắt, đồng, niken, cobalt, tám mươi phần trăm mỏ vàng và toàn bộ các địa điểm khai thác đất hiếm đều nằm ở Khu Bắc. Chính vì thế mà Khu Tối mới được đặt ở vị trí này. Nó cần phải nằm gần vùng nguyên liệu. Tôi tự hỏi em sẽ ngừng gửi kim loại thô cho chúng tôi bằng cách nào? Hơn nữa, em cần biết rằng từ cách đây ba năm tất cả các kỹ sư giàu kinh nghiệm đều đã trở thành người của Cá Voi Xanh. Em không thể rút người không còn nằm trong biên chế Liên Minh nữa. Nhưng để tránh làm cho em khó xử thì Khu Tối sẽ gửi vũ khí ra như đã hứa.

Chút ân tình nhỏ để nhắc em nhớ rằng tôi yêu em nhiều như thế nào.

Quintus."

Emily Hà nhận được thư, liền hỏi Teddy:

- Tất cả các mỏ khai thác quan trọng của chúng ta đều nằm ở Khu Bắc sao?

Teddy gật đầu, đáp:

- Đúng vậy. Đó là khu vực có giá trị chiến lược, tương đương với Khu Đông nắm giữ mảng lương thực.

- Tại sao một khu vực có tầm quan trọng đặc biệt như vậy mà Liên Minh không cử bất kỳ Lữ Đoàn nào trấn giữ?

- Sau cuộc chiến tranh hạt nhân, cố Tư Lệnh Mc Alister cho rằng các loại vũ khí hủy diệt là nguồn gốc của mọi tai ương nên ngài muốn giữ Vùng đất Tự Do ở trạng thái bán khai. Ngay từ đầu ngài đã ban hành lệnh cấm các Lữ Đoàn tuyệt đối không được xâm phạm Khu Bắc.

- Điều đó giải thích khoảng trống quyền lực ở Khu Bắc. Thật đáng tiếc. Lệnh cấm này chẳng những không thể ngăn ngừa chiến tranh ở quy mô công nghiệp, ngược lại còn tạo cơ hội cho một kẻ nguy hiểm như Quintus chiếm giữ khu vực trọng yếu số một, số hai ở Vùng đất Tự Do.

Emily Hà nhớ lại lúc Cá Voi Xanh rơi vào tình cảnh khó khăn, bị Jackson đè ép đến mức phải rút khỏi khu vực trung tâm. Đó tưởng đã là dấu chấm hết cho tổ chức sát thủ này. Thật không ngờ chỉ sau vài năm, T-rex cùng hầu như tất cả các tổ chức sát thủ năm xưa đều đã tan rã, trong khi Cá Voi Xanh vẫn còn tồn tại và ngày càng phủ bóng lên Vùng đất Tự Do.

Tầm nhìn của Quintus thật khiến cho người ta phải kinh ngạc. Gã đã tính trước đường đi cho Cá Voi Xanh trong hàng thập niên, đồng thời tự tay xây dựng tổ chức này thành một thế lực quân sự hùng mạnh đầy bí ẩn. Hiện tại, Dực Long vẫn chưa biết nhiều về đối thủ tiềm năng này. Cho dù đã rất nỗ lực, lực lượng tình báo của Dực Long vẫn thất bại trong việc cung cấp thông tin chi tiết về quy mô sản xuất, năng lực chiến đấu và cơ cấu vận hành ở các cấp bậc thấp của Cá Voi Xanh.


Emily Hà tin chắc Cá Voi Xanh cũng có một cơ quan tình báo và phản gián độc lập rất lớn và hiệu quả, có lẽ tương đương với nhóm của Adriel, thậm chí còn mạnh hơn.

Cô biết sẽ phải trao đổi với chồng mình về việc này, nhưng trước mắt còn nhiều vấn đề phải giải quyết.

- Gọi Marley đến đây cho tôi.

Đó là lần đầu tiên hai người phụ nữ có tầm ảnh hưởng lớn bậc nhất Vùng đất Tự Do ngồi đối diện với nhau. Trước đó họ chỉ nhìn nhau từ xa.

Marley ngắm nhìn Emily Hà. Người phụ nữ này không cao bằng cô, có lẽ cũng không đẹp bằng, nhưng từ Emily toát ra khí chất vương giả mà Marley không thể nào có được.

Teddy chủ động rót cho hai người cốc nước. Sau vài ngày cộng tác, Teddy đã khâm phục Emily Hà quá đỗi nên tự nguyện túc trực tại văn phòng Phó Tư Lệnh thường trực để giúp đỡ.

Emily Hà mở lời:

- Cô Valencia, hẳn cô cũng biết, chúng ta đang trải qua một cuộc chiến tranh. Tình thế nóng lên từng ngày. Binh sĩ cần rất nhiều lương thực, thuốc men và quần áo. Tốc độ gửi hàng ra chiến trường không đáp ứng được nhu cầu thực tế. Tôi muốn hỏi vấn đề nằm ở đâu?

Marley đáp:


- Thưa chị Emily, thuốc men và quần áo thực ra không có vấn đề gì lớn, chỉ là thiếu xe vận chuyển mà thôi. Vấn đề lớn nhất là lương thực. Ngay cả khi đã vét cạn các kho dự trữ ở Khu Đông thì lượng dự trữ lương thực vẫn không nhiều, các Đại Biểu cấp cao ngăn cấm không cho gửi số lương thực này ra chiến trường. Họ sợ thiếu đói. Em không có quyền sai bảo họ, nên thực sự không biết phải làm thế nào.

- Ai ngăn cấm cô?

- Nếu phải nêu tên thì đó là các ông Coady, Perkin, Weber và Kendall.

- Cả bốn Phó Tư Lệnh đều phản đối gửi lương thực ra chiến trường?

- Dạ vâng. Thực ra họ không dám tuyên bố công khai, nhưng những người đại diện của họ tới phong tỏa kho lương, các đoàn xe không thể rời đi được.

Emily Hà lập tức lâm vào trầm tư.

Nếu là liên minh các Phó Tư Lệnh thì vấn đề khó khăn hơn cô nghĩ nhiều. Quyền lực của cô không đủ để sai khiến các Phó Tư Lệnh mà chỉ có thể thuyết phục họ hợp tác với mình


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận