Vùng Đất Tự Do

Zaden có bộ dạng của một kẻ sống vì tiền. Mọi đồ vật trên người gã đều toát lên vẻ khoa trương đến mức quá quắt.

Thấy Emily Hà, gã quát phủ đầu:

- Cô là Emily? Lẽ ra cô phải đến chỗ tôi, không phải tôi đến chỗ cô. Cô còn không phải là Đại Biểu Liên Minh, vậy mà dám gọi Đại Biểu cấp cao đến để tra hỏi. Đúng là tên dân hạ cấp không được ăn học tử tế.

Teddy mấp máy môi, định nói đỡ cho Emily, nhưng cuối cùng lại im lặng.

Gã muốn xem người phụ nữ này sẽ xử lý Zaden thế nào.

Bị mạt sát nhưng sắc mặt của Emily Hà vẫn hết sức bình thản.

- Ông Zaden, tôi gọi ông đến đây là để bàn về vấn đề nhiên liệu.

- Tôi cũng đang định tìm chồng cô để hỏi đây. Giá mua nhiên liệu hiện đang thấp một cách phi lý, không đủ để bù cho chi phí sản xuất, tôi đề nghị Liên Minh tăng gấp đôi giá mua vào, như vậy chúng tôi mới thuê được đủ nhân viên và vận hành được máy móc.

- Ông nói đúng lắm. Giá đang quá phi lý. Hiện nay ông đang bán cho Liên Minh với giá bốn mươi đô la một lít xăng, tôi đề nghị giảm xuống còn hai mươi đô la, đồng thời ông phải nâng công suất lên gấp hai mươi lần trong vòng một tháng.

Zaden hết nhìn Emily lại nhìn sang Teddy. Teddy cúi đầu xuống, tránh ánh mắt của gã.


Zaden cười ha hả:

- Trần Tuấn Tài cho một con mụ mắc bệnh thần kinh đi cai quản văn phòng. Anh ta bị điên rồi sao?

Emily Hà lấy ra một quyển sổ, đưa nó cho Zaden:

- Ông chỉ mất mười đô la để sản xuất ra một lít xăng trong khi bán với giá bốn mươi đô la, tỷ suất lợi nhuận lên tới 75%. Như vậy là quá nhiều. Ngay cả khi bán với giá hai mươi đô la ông vẫn có lời lớn cơ mà.

Zaden cầm quyển sổ, mặt xám ngoét.

- Cô lấy quyển sổ này ở đâu?

Emily Hà nói một cách thản nhiên:

- Trong văn phòng của ông. Người của tôi tìm thấy nó để trên mặt bàn.

- Cô đã cho người đột nhập vào văn phòng của tôi?

- Đúng vậy.

- Đó là hành vi gì vậy? Thật không thể chấp nhận được. Tôi sẽ báo cáo việc này lên Liên Minh.

- Có nghĩa là ông sẽ báo cáo việc này cho tôi. Bởi cho đến khi quyền Tư Lệnh và Phó Tư Lệnh thường trực trở về tôi chính là người đại diện cho Liên Minh. Ông muốn báo cáo điều gì nào, ông Zaden?

Zaden lập tức im thin thít. Teddy cảm thấy điều này rất đáng cười, nhưng không dám cười.

- Ông Zaden, nếu ông không lập tức giảm giá bán và tăng công suất lên, chúng tôi sẽ xem đó là hành vi chống phá Liên Minh.

- Cô định làm gì tôi? Định bắt giữ tôi sao? Cô có thể ra lệnh cho Cấm Vệ Quân không?

- Tôi không ra lệnh được cho Cấm Vệ Quân, nhưng tôi có thể ra lệnh cho người bên Dực Long. Giờ này có lẽ họ đã chiếm quyền điều khiển các nhà máy lọc dầu của ông rồi. Bây giờ hoặc là ông cam kết sẽ thực hiện tất cả các yêu cầu của tôi, hoặc là chúng tôi tước nhà máy của ông một cách vĩnh viễn. Xin hãy chú ý rằng tôi đang để cho ông đường lùi đấy, ông Zaden.

Zaden bắt đầu nhận ra rằng người phụ nữ này thật khó chơi. Gã liếm đôi môi khô khốc, nói:

- Có lẽ tôi sẽ làm được điều đó.


- Tôi không thích nghe từ có lẽ.

- Tôi nhất định làm được điều đó.

- Thật tốt khi nghe ông nói vậy. Thêm vào đó, hiện nay ông đang găm hai trăm năm mươi triệu lít xăng và một trăm triệu lít dầu diesel trong các kho dự trữ để chờ Liên Minh tăng giá là bán ra. Tôi muốn tất cả số nhiên liệu này phải được gửi ra chiến trường ngay trong ngày hôm nay.

- Không đời nào.

- Vậy là ông đồng ý mất trắng tất cả số nhiên liệu này? Bởi người của chúng tôi đang chờ sẵn ở bên ngoài kho dự trữ rồi. Tốt lắm, tôi rất mừng khi thấy ông biết hy sinh vì đại nghĩa. Ông có thể lui, Zaden.

Zaden hoảng sợ kêu lên:

- Không, không, ý tôi là tôi đồng ý. Tôi sẽ bán hết số xăng dầu này với giá như cô mong muốn. Cô không thể tước đoạt chúng một cách trắng trợn như vậy được.

Emily Hà đứng lên, chìa tay ra với Zaden:

- Niềm vui của tôi đã mất đi một nửa, nhưng tôi vẫn đánh giá cao thái độ hợp tác của ông. Nhân tiện, ông Zaden, tôi được biết ông mới học hết lớp ba trong khi tôi đã học hết lớp bốn, như vậy là tôi học cao hơn ông đấy.

Zaden đi rồi, Teddy hỏi:

- Sao cô biết nhiều về hắn thế?

- Nếu anh có một người nhân viên như Adriel, thì anh cũng sẽ biết nhiều về hắn như tôi mà thôi.


- Cô không sợ William Perkin sao?

- Có gì đâu mà sợ? Ông ta đâu có nắm quân đội trong tay, cũng không thể cách chức tôi được. Tôi là người đại diện của Phó Tư Lệnh thường trực, chức vụ tuy không có gì, nhưng quyền lực thực tế còn cao hơn cả ông ta cơ đấy. Tôi nghĩ chúng ta đã giải quyết xong vấn đề xăng dầu. Còn gì cần phải ưu tiên nữa không?

Teddy nói:

- Vấn đề tiếp theo là đạn pháo. Chúng ta đang thiếu đạn.

- Mới đánh nhau có hai ngày mà đã thiếu đạn à?

- Có nguyên nhân của nó. Phần lớn đạn pháo của chúng ta được sản xuất tại Khu Tối, nhưng ở đó đang gặp vấn đề về năng suất. Lượng đạn pháo gửi ra chỉ bằng một phần mười so với yêu cầu.

- Khu Tối. Nơi ấy thuộc quyền kiểm soát của Quintus phải không?

- Đúng vậy. Ngài Jackson vẫn than phiền Quintus ngoài miệng thì ngon ngọt mà thâm tâm thì đen tối, không thể tin cậy được. Ông ta đã hứa sẽ tăng công suất sản xuất đạn dược, mà cho tới nay chẳng thấy hiệu quả chút nào.

Emily Hà lập tức hiểu tại sao Quintus lại hứa một đằng, làm một nẻo.

Gã muốn hai bên đánh nhau, nhưng không muốn trận chiến kết thúc quá nhanh, như vậy chẳng có lợi gì cho gã. Kết quả tốt nhất là các Lữ Đoàn cùng thiệt hại nặng, khi đó tự khắc Cá Voi Xanh sẽ nổi lên thành thế lực mạnh nhất ở Vùng đất Tự Do


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận