Vùng Đất Tự Do

Thomas cầm lên một hòn đá, nói:

- Khi nào người của tôi bắn nổ hòn đá này thì chúng ta bắt đầu.

Tài ngạc nhiên, hỏi:

- Người của anh ư?

- Phải. Thấy gã cầm súng đứng đầu đội kỵ binh kia không? Đó là đội trưởng đội cận vệ của tôi. Hắn bận việc nên vừa mới đến. Hắn là em trai của Matthew, tên là Steward Miller, một tay thiện xạ đấy.

- Nhưng bắn hòn đá đang rơi ở khoảng cách ba trăm mét, lại còn hướng từ dưới lên.

- Hắn làm chuyện đó dễ như chúng ta ăn kẹo thôi.

Thomas tung hòn đá lên cao, lúc rơi xuống chưa được mười mét đã bị một viên đạn bắn nổ tung.

Tài theo dõi Steward, nhận ra rằng tên Sát Thần này dùng súng trường bắn nổ viên đạn mà không cần nhắm. Kỹ năng ấy thật là đáng khâm phục.

Cũng vì mải theo dõi tên Sát Thần mà đâm ra Tài chậm mất một nhịp. Con ngựa trắng đã khởi hành trước hắn. Chỉ một thoáng ấy thôi đã vọt xa hơn hai mươi mét, tốc độ nhanh không thể tả.


Tài vội vã thúc vào sườn con Mặt Trời Đen. Con ngựa đen lập tức tung vó, lao mình vào khoảng không trống trải trước mặt.

Trái tim của Tài như ngừng đập.

Ngựa thường khi chạy xuống dốc sẽ cố bám đường. Nhưng Mặt Trời Đen không làm như vậy, nó đơn giản là lao thẳng ra bầu trời không có bất kỳ bệ đỡ nào bên dưới. Từ đó một người một ngựa bắt đầu rơi tự do.

Tốc độ rơi càng lúc càng nhanh.

Ý nghĩ về cái chết hiện ra trong đầu Tài. Hắn đã tính đến chuyện đạp lên lưng con Mặt Trời Đen để nhảy lên cao, tránh lực phản chấn lúc chạm đất. Đó là cách duy nhất để hắn tìm đường sống trong hoàn cảnh tuyệt vọng, nhưng cùng lúc ấy hắn tiếc tính mạng của con ngựa này. Không cần phải là chuyên gia về ngựa cũng biết rằng Mặt Trời Đen là ngựa quý trong ngựa quý, từ ngàn vạn con may ra mới chọn được một. Tài mới quen con ngựa này một buổi chiều đã nảy sinh tình cảm quyến luyến, không muốn thấy nó tan xương nát thịt.

Mặt Trời Đen lao xuống, bốn vó chụm lại, lúc chạm bề mặt đồi hơi thoải ra liền thuận thế trượt xuống, không bị thương tổn gì. Nó vẫn giữ nguyên tốc độ ấy, nhanh chóng kết thúc quãng đường còn lại, về đích trước Mặt Trời Trắng mấy giây.

Đám kỵ binh của Thomas thấy Mặt Trời Đen làm điều phi thường như vậy, không kìm được cùng nhau reo hò.

Thomas cưỡi ngựa chạy đến, sắc mặt đã hơi tái đi:

- Là anh sai nó làm vậy?

Tài liền đáp:

- Tôi không liều mạng đến thế. Mặt Trời Đen tự chọn con đường của nó. Con ngựa này thật là thần mã hiếm có. Thomas, tôi biết anh thích Mặt Trời Trắng hơn, người khác lại không cưỡi được nó, hay là anh bán nó cho tôi đi? Anh cứ việc ra giá, nhất định tôi trả đủ cho anh.

- Con ngựa này là của tôi, tôi không bán cho ai cả.

- Anh để nó chết già trong chuồng vậy ư?

- Tôi sẽ dùng nó để phối giống, tạo ra các thế hệ mới.

Mặt Trời Đen hiểu được câu ấy, hí lên giận dữ.

Tài cố thuyết phục Thomas:


- Con ngựa này sinh ra là để tung hoành giữa đại ngàn, anh dùng để phối giống như vậy tội nghiệp nó quá.

- Chuyện này không bàn nữa. Chúng ta về thôi. Steward, đưa Phó Tư Lệnh về chỗ nghỉ, sau đó lấy lại con ngựa cho ta. Bữa tiệc tối bắt đầu lúc bảy giờ, mong các vị không đến muộn.

Thomas cưỡi con ngựa trắng đi trước, chẳng mấy chốc đã mất dạng. Steward nhìn Tài, lạnh lùng nói:

- Phó Tư Lệnh, chúng ta đi thôi.

Hai người cưỡi ngựa chạy song song với nhau. Tài nói:

- Lúc nãy anh bắn phát đạn ấy, trên đời hiếm có.

- Chưa bằng anh trai tôi, anh ấy có thể bắn nổ hòn đá rồi lại ngay lập tức bắn nổ mảnh vụn to nhất của hòn đá đó, khoảng cách giữa hai lần bắn không quá một giây. Tôi không làm được như thế.

- Là Matthew?

Steward gật đầu.

- Vụ việc giữa anh trai anh và em trai của Thomas sao rồi?

- Xin lỗi, chuyện này tôi không được phép nhắc tới. Mà tôi thiết tưởng anh biết vụ này rõ hơn tôi chứ?

Tài chỉ biết im lặng.


Trước khi đi Jackson không tiết lộ gì về mối liên hệ giữa lão và Matthew, thành thử lúc nghe chuyện này mặt hắn ngơ ra như người ngớ ngẩn.

Dường như Jackson đã thọc được bàn tay của mình vào nội bộ của Thomas, nên Thomas mới căm phẫn đến thế.

Tình hình phức tạp hơn sự hình dung của hắn rất nhiều.

Toàn bộ hơn hai trăm người bên phía Tài được tập trung lại tại khu nhà nghỉ do Lữ Đoàn Đen cung cấp, nhưng chỉ có sáu người được mời dự tiệc tối.

Abraham nói nhỏ với hắn:

- Tôi kiểm tra rồi, phòng nào cũng cài máy nghe lén. Mất hai tiếng mới gỡ ra hết được. Thomas huy động đến vài nghìn người bao vây chúng ta, cổng chính còn được rào lại, muốn ra ngoài thăm thú cảnh quan cũng bị ngăn cản, thật chẳng khác gì nhà tù. Nếu hắn trở mặt thì chúng ta sẽ gặp rắc rối rất lớn.

Tài bình tĩnh đáp:

- Thomas vẫn chưa trở mặt, chứng tỏ hắn còn đang tính toán. Hãy xem hắn định làm gì.

Đến bảy giờ tối, người của Thomas đến đưa mọi người tới nơi tổ chức tiệc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận