Vùng Đất Tự Do

Các sát thủ bên Tài cứ lần lượt ngã xuống mà hắn vẫn chưa nhìn thấy Daniel đâu cả. Cảm giác lúc ấy của hắn như gặp ma. Tài đã thế, Abraham càng không thể nào thốt lên lời.

Tài quát lên:

- Các anh em, đứng bên cạnh tôi, tuyệt đối không được di chuyển. Thấy động thì kêu lên để báo hiệu.

Mọi người chạy về bên cạnh Tài, trên đường chạy chết thêm hai người nữa.

Sắc mặt của Tài trở nên tái nhợt.

Hắn không nghĩ Daniel lại cạn tình như vậy. Mặc dù bản tính của gã điên khùng nhưng trước nay vẫn là người có lý trí. Tài biết Daniel là thành viên trung thành của Dực Long, mỗi khi tổ chức có việc đều ra sức cống hiến. Daniel còn là bạn hắn từ thủa thiếu niên, hai người từng vào sinh ra tử với nhau. Ở chiều ngược lại Tài cũng đã nhiều lần chiều theo các ý muốn của Daniel, mà gần nhất là việc tổ chức đám cưới cho gã và David.

Thế quái nào mà Daniel tự nhiên biến thành kẻ thù không đội trời chung thế này?

Bên Tài chỉ còn năm người. Năm người đứng dựa lưng vào nhau, quan sát bốn phía.

Giữa màn đêm đen tối, có một vật gì đó đang chuyển động. Tài nhận ra rằng đó là Daniel. Đôi mắt của gã có một màu sắc cực kỳ đặc biệt, leo lét như ngọn lửa màu vàng, chính giữa tròng mắt có hai vòng tròn đồng tâm màu xanh nước biển cực đậm.

Daniel nhìn Tài. Tài cũng nhìn gã.

Đầu hắn bỗng nhiên trở nên mông lung, và hắn bước về phía trước, hai tay buông thõng.

Abraham hét lên:

- Đừng nhìn vào mắt hắn, sẽ bị thôi miên đấy.


Câu nói ấy văng văng qua tai Tài, rõ ràng hắn nghe thấy mà không phản ứng lại được.

Abraham cầm con dao, đâm khẽ vào phía sau vai của Tài, theo vết đâm ấy hắn lập tức bừng tỉnh.

Mồ hôi trên người Tài đổ ra như tắm, ngay cả gió núi thổi lồng lộng cũng không làm dịu đi được nỗi sợ hãi.

Hóa ra lúc nãy Daniel đã dùng cách này đã giết người bên phía Tài, thảo nào họ cứ đi như người mộng du.

Tài chưa từng đối đầu với địch thủ nào lợi hại như Daniel. Cảm giác ấy thật kinh khủng. Người bên hắn một thân bản lĩnh mà chẳng kịp làm gì đã bị giết mất rồi, có khi đến lúc chết còn không ý thức được nỗi đau đớn thể xác.

Tài quát lớn:

- Không được nhìn vào mắt hắn, cúi xuống nhìn vào miệng và bàn tay.

Daniel bước tới một cách chậm rãi. Tài cầm con dao, đậm nhẹ vào ngực phải, cố tình tránh vị trí yếu hại.

Hắn không thấy Daniel đâu cả. Vội xoay lưng, thấy Daniel đã bước tới trước người bên mình. Các sát thủ của Dực Long đồng loạt xông lên, nhưng ngay lập tức gục xuống chết, trên cổ cả ba người đều in dấu dao sâu bằng nhau.

Abraham đứng sững, đầu cúi xuống đất.

Tài rùng mình.

Tốc độ của Daniel nhanh đến mức hắn không kịp nhìn thấy động tác của gã. Hình ảnh rơi vào mắt Tài có các khoảng trống, và Daniel đã giết người ở một trong các khoảng trống ấy.

Nếu Daniel muốn giết hắn và Abraham lúc này, hai người bọn hắn chắc chắn sẽ chết.

- Daniel, chuyện gì đã xảy ra?

Daniel quay đầu lại, nhìn Tài. Khoảng cách giữa hai người không mấy xa, cặp mắt tinh tường của Tài phát hiện những khoảng đen nhỏ tựa như chấm tàn nhang trong tròng mắt màu vàng thẫm đầy bệnh hoạn của Daniel.

Hai người cứ nhìn nhau như vậy trong một khoảng thời gian rất lâu.

- Hắn không nói được. – Abraham thốt lên. – Hắn đã bị câm.

- Ôi, Daniel.

Tài bước lên, muốn ôm lấy gã.

Cho dù Daniel phản bội Dực Long, cho dù gã đã giết các sát thủ bên hắn, hai người bọn hắn vẫn là bạn.

Hắn biết rằng Daniel bị câm là hậu quả của việc dùng ma túy Hãm Thần quá đỗi cấp tập. Ma túy Hãm Thần là một dạng độc chất cực kỳ khủng khiếp, có người chết ngay, có người không chết ngay nhưng sẽ phải trả giá về sau theo một hình thức nào đó.

Trên đời này không một ai thoát được lời nguyền của ma túy Hãm Thần. Không ai cả!


Tài nhớ đến giọng nói thỉnh thoảng vẫn vang lên trong đầu mình, trong bụng bất giác buốt lạnh.

Giọng nói ấy là điềm báo của căn bệnh nào vậy?

Daniel giơ dao lên, động tác rất chậm, từ từ đâm vào cổ Tài.

Tài nhảy một bước ra đằng sau, định tránh nó đi. Bước nhảy đơn giản ấy giúp hắn lùi xa hơn hai mét. Daniel không thấy động đậy gì mà vẫn cứ bám dính lấy hắn. Bằng một cách thức quỷ dị con dao sượt qua cổ Tài, làm xước một đường rất mỏng trên cổ. Máu lập tức rỉ ra thành một vệt đỏ sẫm.

Daniel thu lại con dao. Gã bước qua Tài, cầm lên cái lọ thật lớn đặt sau một tảng đá.

Cái lọ ấy chứa đầu của David.

Daniel nhìn cái lọ với tình yêu thương vô bờ. Gã tiếp tục bước lên phía trước và biến mất sau vách núi.

Daniel đã rời đi được năm phút mà Tài vẫn cứ đứng yên một chỗ, nhớ lại chuỗi sự kiện khó tin vừa rồi.

Abraham tiến đến, đưa cho Tài một cái khăn bông để cầm máu:

- Daniel phát điên rồi. Hắn vẫn còn nhận ra được thủ lĩnh và tôi, nhưng chỉ mơ hồ thôi, sợ rằng sau một thời gian ngắn nữa ngay cả ý thức mơ hồ này cũng tan đi.

Tài áp cái khăn lên cổ, lẩm bẩm:

- Hắn đáng sợ quá đỗi.

- Thủ lĩnh, Daniel quá nguy hiểm, chúng ta cần phải giết hắn. Chỉ cần anh cho phép, tôi sẽ xung phong nhận vụ này. Tôi có cách giết hắn.

- Không được.

- Lần đầu Daniel gây chuyện đã khiến Liên Minh xáo trộn chưa từng thấy, vì hắn mà anh bị đặt vào thế buộc phải giết Tư Lệnh, mấy trăm nghìn người chết theo từ đó đến nay, tai ương mãi chưa dứt, ngay cả vợ con anh và anh cũng tí nữa không tai qua nạn khỏi. Lần này anh thêm một lần suýt chết, lần sau nữa liệu có may mắn thoát được hay không? Daniel là cơn ác mộng của chúng ta.

- Hắn là bạn tôi.


- Từng là bạn thôi. Với cả anh đặt bạn anh lên trên hàng triệu con người, lên trên Dực Long, lên trên gia đình anh, trên cả bản thân anh nữa sao?

- Tôi.. không biết. Tôi chỉ biết là tôi không thể giết hắn. Đừng nói chuyện này nữa.

Abraham lắc đầu, thở dài.

Vốn lời nói của Tài với gã là mệnh lệnh tối cao, bình thường Abraham chỉ nghe một lần là làm theo ngay, nhưng lần này gã đã tận mắt chứng kiến sự khủng bố của Daniel, biết rằng càng để tên này sống lâu càng nguy hiểm hơn.

Gã theo Tài lên đây mà không hề chuẩn bị gì, đinh ninh rằng mọi chuyện sẽ kết thúc một cách đơn giản. Nhưng thật bất ngờ, chẳng những Daniel giỏi hơn cả Tài là một sát thủ lừng lẫy đã đạt đến cấp độ Sát Thần, mà gã còn mất đi giọng nói, lí trí và tất cả những gì từng giữ gã tỉnh táo.

Nhớ lại cảnh Daniel mỉm cười với cái đầu lâu của David, Abraham cảm thấy rùng mình.

Sẽ rất nhanh đến thời điểm Dực Long không còn là nạn nhân gián tiếp, mà là nạn nhân trực tiếp của Daniel.

Abraham âm thầm cân nhắc lợi hại.

Giết một người khi đã biết được nơi ở và thói quen sinh hoạt của gã ta tuy không thể nói là dễ như ăn kẹo, nhưng cũng không phải là chuyện gì ghê gớm. Huống chi Abraham là thiên tài về chiến thuật, dưới quyền có đến mấy chục nghìn sát thủ đẳng cấp, gã không có sát tâm thì thôi, một khi đã lên kế hoạch thì nhất định Daniel phải chết.

Ý của Abraham đã quyết.

Trong đầu gã vạch ra một kế hoạch tấn công được chi tiết hóa đến từng cành cây ngọn cỏ.

Abraham biết rằng kế hoạch của mình thực sự hoàn mỹ. Chỉ cần Tài thông qua chủ trương là Daniel sẽ chết.

Tất cả những gì gã cần làm bây giờ là thuyết phục Tài xác quyết vụ này


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận